Yêu Thêm Lần Nữa

chương 7: gặp nhau tại quán bar

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong không khí phức tạp đầy mùi rượu và thuốc lá, âm nhạc được mở ở mức to nhất, dường như muốn điếc cả lỗ tai, nam nữ đều ở trên sàn nhảy điên cuồng vặn vẹo vòng eo của mình, những người phụ nữ ăn mặc cực kỳ quyến rũ, xen lẫn trong không khí náo nhiệt này là tiếng cười đùa hi hi ha ha của đàn ông, những cậu thanh niên không khống chế được chính mình, dùng ngôn ngữ ngả ngớn trêu chọc các cô gái. Những người phụ nữ quyến rũ thì rút mặt trong lòng ngực của những người đàn ông, mỉm cười thích thú.

Nhưng tất cả những việc đang diễn ra đều không liên quan đến Âu Dương Điệp, cô ngồi ở phía trước quầy Bar, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, cô muốn chuốc say chính mình, mới có thể không thèm nghĩ đến anh nữa.

Nằm trên cái bàn dài với ánh mắt mơ màng, lấy tay đong đưa cái ly trước mặt, hoàn toàn không còn gì cả, hướng về phía người phục vụ hô:

“Thêm một ly nữa.”

“Tiểu thư, cô đã uống say rồi.” Người phục vụ có lòng tốt nhắc nhở.

“Tôi chính là muốn uống rượu, mang cho tôi một ly.” Trong lòng Âu Dương Điệp lại rất rõ ràng.

“Tiểu thư, rượu của cô.” Người phục vụ bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn đưa cho cô một ly rượu.

“Rượu thật sự là thứ dùng để giải sầu tốt nhất, trước kia tại sao mình lại không phát hiện ra chứ?” Âu Dương Điệp đong đưa đầu, nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, lắc lư chất lỏng màu đỏ bên trong, sau đó uống một hơi cạn sạch.

“Cho tôi một ly nữa.”

Hai người đàn ông thân hình cao lớn mạnh mẽ, mặc Âu phục từ ngoài cửa quán Bar bước vào, một người thì lạnh lùng, còn một người thì như ánh mặt trời.

“Thác, các em gái trong chỗ này là hạng nhất ở Đài Loan đấy.” Người đàn ông như ánh mắt trời nói một cách mờ ám.

“Thừa An, bản tính của cậu vẫn là không thay đổi, cậu muốn thì cứ đi, lôi kéo tôi theo làm gì?” Tư Đồ Thác bất mãn nhìn người đàn ông tên Thừa An kia, anh thật không thích không khí của loại quán Bar này.

“Hắc hắc, không tìm cậu, ai trả tiền cho tôi, ai bảo bây giờ cậu công thành danh toại, là một cái máy ATM miễn phí, nếu tôi không tận dụng thì chẳng khác nào là kẻ ngốc? Bạn bè gặp nạn cậu có thể khoanh tay đứng nhìn à? Ông già nghĩ khóa thẻ tín dụng của tôi thì tôi sẽ không có biện pháp sao? Ông ấy nhất định không thể tưởng tượng được tôi còn có người bạn như cậu.” Vi Thừa An cười, vẻ mặt vô cùng khoái trá.

“Thấy sắc quên bạn, thấy lợi quên nghĩa.” Tư Đồ Thác đáp lại anh tám chữ.

“Cũng là cậu hiểu tôi nhất, đi thôi, mau vào trong, bằng không cậu sẽ tốn tiền một cách oan uổng đó, chuyện này tôi cũng suy nghĩ cho cậu thôi, sắp phải đính hôn, còn không ra ngoài điên cuồng một chút chẳng phải là có lỗi với bản thân sao? Đêm nay, tôi tìm cho cậu một cô em xinh đẹp.” Vi Thừa An ôm lấy bờ vai của hắn, cười xấu xa nói.

“Cậu cứ giữ lại cho chính mình đi.” Tư Đồ Thác nói, từ trong thâm tâm anh cho rằng, những cô gái trong quán Bar, không phải là cô gái tốt, cho nên anh rất khinh thường.

“Tùy thôi, cậu không cần thì tôi thu hết, chỉ cần cậu trả tiền là được.” Vi Thừa An nói, bạn anh chính là ai nói cũng không từ chối.

“Ưm.” Một cảm giác ghê tởm từ yết hầu trào ra miệng, Âu Dương Điệp đứng lên, lảo đảo muốn đi đến buồng vệ sinh.

Ầm, đụng vào người Vi Thừa An đang đi tới.

“Oa.” Liền phun một ngụm trên người anh, một mùi rượu nồng nặc, khó chịu xông thẳng vào mặt anh.

“Tôi không xui xẻo như vậy chứ, mới vừa đi được nửa đường.” Vi Thừa An lộ ra vẻ mặt khổ sở, nhưng anh sẽ không tức giận đối với con gái, anh phải ra dáng một quý ông, lập tức cởi Âu phục ném qua một bên.

“Đáng đời, đây còn không phải là báo ứng sao?” Tư Đồ Thác ở một bên, vẻ mặt có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, anh khẽ cau mày, nơi này rất ồn ào cho nên nói chuyện nghe không rõ ràng lắm.

“Tiên sinh, thực xin lỗi.” Thân hình Âu Dương Điệp vẫn loạng choạng, đứng không vững, nhìn thấy trước mắt có một bóng người, theo bản năng nhìn người này giải thích.

“Tiểu thư, cô uống say rồi, tôi đưa cô về nhà nhé.” Vi Thừa An ôm cổ cô, số đỏ, đúng là số đỏ, thật sự là không uổng công, tuy rằng mờ ảo không nhìn thấy rõ mặt của cô, nhưng dáng người thế này thì cảm giác thật là không tồi.

“Nhà? Tôi không có nhà.” Âu Dương Điệp lắc lư đầu, nhà của cô đã mất từ lâu rồi, là do chính cô đã phá hủy.

“Không có nhà?” Vi Thừa An thật là vui mừng, sẽ không may mắn như vậy chứ, càng thêm ôm sát cô một cách thân mật hơn nữa, mập mờ nói bên tai cô:

“Không sao, cùng tôi về nhà.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio