Dạo này không có việc gì là Vu Dao lại đến chỗ Du Gia Hưng, hai người mặt đối mặt ngồi buôn chuyện.
Vu Dao kể tất cả mọi chuyện liên quan đến Cảnh Phú Viễn, Du Gia Hưng chỉ cần tình cờ mở miệng cũng bắt đầu bằng cái tên “Cảnh Phú Viễn”.
Vu Dao nói bao nhiêu là chuyện của anh họ, cuối cùng không nhịn được mà nói với Du Gia Hưng:
“Cậu nói ít quá đi.”
Du Gia Hưng chớp mắt cũi đầu, đợi giây sau mới nói:
“Xin lỗi…”
“Không sao không vấn đề gì.” Vu Dao vội vàng khoát tay nói, “Tớ chỉ cảm thấy cậu đáng yêu thế lại còn là chị dâu tớ, muốn rút ngắn quan hệ với cậu thôi. Là tớ gợi chuyện trước mà, cậu đừng có để ý.”
Du Gia Hưng ngẩng đầu lên: “… Chị dâu?”
“Đúng rồi.” Vu Dao cười hô hô, “Chị dâu.”
Gần đây khí trời rất nóng, dự báo thời tiết nói mưa còn lâu mới xuống, Du Gia Hưng cảm thấy mình nóng đến choáng váng rồi. Vu Dao nói như vậy, có phải là tán thành với mình không?
Chuyện này thật quan trọng. Lát nữa gặp Cảnh Phú Viễn nhất định phải nói cho anh ấy biết.
Trong lòng Du Gia Hưng lén lút ghi nhớ, đưa mắt về phía Vu Dao, trưng ra một nụ cười ngại ngùng. Vu Dao bị nụ cười này làm lung lay đôi mắt, cũng khúc khích cười.
Đợi đến trưa gặp được Cảnh Phú Viễn, hai người bàn một chút về bữa tối, cuối cùng quyết định đi ăn ở dưới tầng, Du Gia Hưng đã không đợi được mà nói:
“Em họ anh nói…”
“Nóng vậy sao?” Cảnh Phú Viễn thấy ở chóp mũi cậu có mồ hôi, lấy ngón tay bóp bóp mũi cậu, “Vu Dao làm sao?”
Du Gia Hưng bị động tác này của Cảnh Phú Viễn làm cho quên mất phải nói cái gì, đôi mắt chăm chú nhìn Cảnh Phú Viễn.
“Sao vậy?”
Du Gia Hưng giả bộ thần bí ngoắc ngoắc ngón tay: “Anh lại gần chút.”
Cảnh Phú Viễn ghé sát lại, cậu hôn chụt một cái lên mặt anh, sau đó cong cong mắt cười, hàm răng trắng bóng cũng lộ ra, không biết đang đắc ý cái gì, “Nóng quá à.”
“Ừ”, Cảnh Phú Viễn gõ trán cậu, “Hôn một chút còn nóng không?”
Du Gia Hưng xấu xa nháy mắt: “Hôn một chút là không nóng nữa.”
Cảnh Phú Viễn cúi đầu hôn trán cậu, chỉ chỉ đầu cậu nói:
“Ở nhà có dưa hấu, trong tủ lạnh ấy, buổi chiều anh có lớp, về nhà em nhớ cắt ăn.”
“Ừm”, Du Gia Hưng ôm cái trán ngọt ngào cười, một lát sau hai tay vỗ vào nhau bốp một cái: “Em họ anh gọi em là chị dâu!”
Cảnh Phú Viễn quan sát cậu: “Em rất vui sao?”
“Vui chứ.” Du Gia Hưng nhìn vẻ mặt như cười như không của anh, vội vã giải thích, “Không phải tại xưng hô, mà bởi vì… Anh, anh đừng có cười!”
“Sao lại không cười?” Cảnh Phú Viễn nắm ngón tay cậu, “Tinh Nhi cũng đang cười mà.”
Du Gia Hưng làm mặt quỷ với anh, Cảnh Phú Viễn nhéo nhéo bụng cậu.
“Rất vui mà. Vu Dao thật đáng yêu.”
Cảnh Phú Viễn lại chọt chọt mặt cậu:
“Nó đáng yêu ấy à? Em chưa thấy lúc nó nhảy nhót tưng bừng đâu.”
Từ lần đầu tiên Vu Dao kể cho Du Gia Hưng nghe chuyện hồi bé của Cảnh Phú Viễn, Du Gia Hưng đã cảm thấy cô bạn này cực kì đáng yêu cực kì hiểu ý rồi! Dù không thể nói với Vu Dao mấy câu, nhưng đã xem cô là bạn rồi.
Cảnh Phú Viễn thấy Du Gia Hưng không trả lời, kéo mặt cậu hỏi:
“Nó đáng yêu hay anh đáng yêu?”
Du Gia Hưng trợn mắt lên: “Anh, anh thật là trẻ con.”
Cảnh Phú Viễn liếm liếm môi, cũng thấy hơi ngượng, vỗ đầu Du Gia Hưng, “Về nhà sớm chút, nắng như vậy say nắng thì sao?”
Du Gia Hưng gật đầu nói:
“Em đi đây?”
“Chờ chút.” Cảnh Phú Viễn đè sau đầu Du Gia Hưng hôn xuống, “Hạ nhiệt cho em.”
Du Gia Hưng lấy sách che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, lông mi cong vút run run, nhìn vào khiến lòng người rung động.
“Anh.”
“Hả?”
Du Gia Hưng bỏ sách ra, thổi cho Cảnh Phú Viễn một nụ hôn gió: “Moa!”
Cảnh Phú Viễn cười rộ lên.
Du Gia Hưng ngồi trên xe công cộng, Cảnh Phú Viễn gửi đến một tin nhắn ngắn.
Viễn ca ca: [Tinh Nhi là đáng yêu nhất.]
Du Gia Hưng vùi mặt vào quyển sách đang mở, cố gắng để quyển sách lạnh lẽo hạ nhiệt giúp mình.
Trước đây Du Gia Hưng chỉ lưu Cảnh Phú Viễn là “ca”, sau đó bị anh đổi thành “Viễn ca ca”.
Vì khóa mở điện thoại Du Gia Hưng là vân tay Cảnh Phú Viễn, nên Cảnh Phú Viễn có thể tùy ý mở điện thoại cậu. Hôm ấy Cảnh Phú Viễn cầm điện thoại cậu cả nửa ngày, lúc nhận về cậu cố tình mở ra, thấy trong danh bạ chữ “Viễn ca ca” thì bối rối một lúc, nhìn di động rồi lại nhìn Cảnh Phú Viễn, nhìn qua nhìn lại mấy lần mới nghẹn ra được một câu:
“Anh, không ngờ anh lại muộn tao như vậy.”
Cảnh Phú Viễn đè cậu lên giường bắt nạt một hồi, sau đó ghé vào lỗ tai cậu nói:
“‘Tao’ cho em xem?”
※※※
Buổi chiều mây đen che kín trời, âm u một mảnh, Du Gia Hưng vốn rất rất mong trời mưa, nhưng bây giờ hoàn toàn không để ý rằng nhiệt độ đã hạ rất nhiều, trong lòng chỉ nghĩ đến Cảnh Phú Viễn có mang ô hay không.
Du Gia Hưng gọi điện thoại, nhưng Cảnh Phú Viễn trong giờ học lại tắt âm nên không nhận được.
Lúc Cảnh Phú Viễn gọi lại, mưa đã nhỏ xuống, Du Gia Hưng hỏi anh có mang ô không.
Cảnh Phú Viễn:
“Anh cầm rồi, em đừng xuống, anh rất nhanh là về đến nhà.”
“Quả là đại huynh đệ tốt.”
“Em gọi anh là gì cơ?”
“Đại…ca!”
Cảnh Phú Viễn khẽ cười:
“Đứa nhỏ thông minh.”
Mưa không lớn nữa, Cảnh Phú Viễn về đến nhà thì vất ô ở phòng khách.
Du Gia Hưng ngồi trên ghế sô pha, chống nạnh nói:
“Đang có một vấn đề!”
Cảnh Phú Viễn nhìn cậu.
“Trời mưa không ra ngoài được, cơm tối ăn gì giờ?”
“Trong tủ lạnh còn cái gì?”
“Trứng gà.”
“Còn gì nữa không?”
“Trứng gà.”
Cảnh Phú Viễn nhíu mày: “Và trứng gà?”
“Ui anh thật là thông minh”, Du Gia Hưng khoa trương mở hai tay ra, “Đến hôn một cái.”
Cảnh Phú Viễn rất là phối hợp mà ôm cậu hôn môi.
“Chiều nay gặp Vu Dao,” trong bếp Cảnh Phú Viễn đang đập trứng vào trong bát, “Nó bảo em ngại ngùng.”
Du Gia Hưng đứng một bên hỗ trợ, nghe anh nói vậy thì khiêm tốn nói:
“Đúng là ngại ngùng mà.”
“Thế không phải nói thẳng quá sao?” Cảnh Phú Viễn đem trứng đã đánh xong đưa cho Du Gia Hưng.
Hai tay Du Gia Hưng bưng cái bát, “Quen một chút là tốt rồi… Em cũng hơi chậm hiểu mà, haizzz anh nói vậy, em chợt thấy mình cũng hơi ngu ngốc.”
Cảnh Phú Viễn quay đầu nhìn Du Gia Hưng, Du Gia Hưng cúi đầu nhìn trứng gà trong bát đến thất thần, không biết đang suy nghĩ điều gì, anh thở dài nói:
“Như vậy cũng rất tốt mà.”
Như vậy cũng rất tốt.
Mọi sự đối xử đặc biệt này đều danh cho anh, chỉ mình anh mà thôi.
Cảnh Phú Viễn đưa tay xoa tai Du Gia Hưng, cậu ngẩng đầu lên.
“Chỉ cần nói nhiều với anh là được rồi”, Cảnh Phú Viễn nhịn không được nói ra những suy nghĩ trong lòng, có thể ý nghĩ này hơi âm u, anh cụp mắt nói thêm, “Đấy chỉ là suy nghĩ của anh thôi, em cứ coi như không nghe thấy gì.”
“Nghe được rồi mà”, Du Gia Hưng ngẩng đầu, có thể nhìn rõ hầu kết trên cổ cậu không sót chút nào, Cảnh Phú Viễn muốn cắn một cái. Anh biết lời nói ra không thể thu lại, nói vậy cũng chỉ là mượn cớ cho sự ích kỉ của mình.
“Anh, sôi rồi.”
“Ừ.” Cảnh Phú Viễn nhận cái bát trong tay Du Gia Hưng.
Lấy đồ ăn ra nồi, Du Gia Hưng lặng lẽ đánh giá Cảnh Phú Viễn, “Anh?”
“Hả?”
“Rốt cuộc là anh ăn dấm chua cái gì?”
Cảnh Phú Viễn có chút nhụt chí, cảm thấy mình trẻ con nhưng không có cách nào không để ý. Vừa nghĩ đến cảnh đứa nhỏ của mình nói cười với người khác, anh thấy rất là để ý. Cũng không phải muốn hạn chế quyền giao lưu của cậu với người khác, chỉ là…
Cảnh Phú Viễn cảm thấy mình nói chuyện yêu đương cứ như nuôi con trai vậy, lo này lo nọ, vừa sợ địa vị của mình trong lòng em ấy bị hạ xuống, vừa sợ mình cứ suốt ngày nhìn chằm chằm sẽ làm sẽ làm đứa nhỏ thiếu kiên nhẫn.
Du Gia Hưng bưng thức ăn lên bàn cơm:
“Không cần biết anh ăn dấm chua cái gì, tình yêu của em là độc nhất vô nhị.” Cậu cố tình làm mặt nghiêm trang, lúc quay đầu nhìn Cảnh Phú Viễn thì cười rộ lên, “Chúc mừng anh đã trúng thưởng, trúng được tình yêu của em dành cho anh.”
Mây đen trong lòng Cảnh Phú Viễn đều bị câu nói của Du Gia Hưng xua tan, ở bên nhau lâu như vậy, anh cho rằng tình yêu trong trái tim mình đã đầy tới sắp tràn ra rồi, nhưng hết lần này tới lần khác Du Gia hưng lại cho anh những niềm vui bất ngờ. Niềm vui qua đi anh liền phát hiện, anh sẽ càng yêu thêm người trước mặt này, và sau này sẽ mãi mãi yêu cậu.
Anh cầm tay Du Gia Hưng đưa đến trước mắt mình, hôn lên đó:
“Rất vinh hạnh, My Prince (hoàng tử của anh).”