Từ sau khi hắn rời đi được vài giờ, Thang Đông Trì cũng không gọi điện nhắn tin, chẳng lẽ tán gẫu với Trần thái thái kia vui lắm hay sao.
Có lẽ y tức giận rồi.
Không, tức giận phải là mình mới đúng, tuy rằng không thể phủ nhận bản thân rời đi trước, để Thang Đông Trì ở lại công viên trò chơi.
…Vẫn là nên gọi điện cho y đi.
Gấu ngốc cúi đầu lặng lẽ nhấc điện thoại lên gọi, phát hiện đối phương đang bận máy, vì vậy gấu ngốc ảo não đem di động thả vào trong túi quần, phẫn hận mở tủ lạnh lấy trứng cho vào bát.
“Thang Đông Trì đáng chết, liền cứ vậy mặc kệ không hỏi! Cũng không biết đuổi theo! Chán ghét! Hỗn đản!”
Gấu ngốc tiên sinh nhìn bát chăm chú, vừa dùng sức đánh trứng gà vừa oán niệm than thở.
Đúng lúc này, đi động đột nhiên vang lên, khiến hắn sợ nhảy dựng, tay buông bát trứng gà, theo bản năng muốn chụp lấy, rồi mới nghe một trận loảng xoảng lách cách cùng với tiếng mèo kinh hách hỗn hợp vang lên.
Tiêu Kính Nam nhìn nhìn một đống trứng gà hỗn độn, căm giận lấy di động ra, cái thứ đầu xỏ kia vẫn còn kêu.
“Uy!” Thanh âm bất mãn phát tiết cảm xúc bất mãn của hắn.
“Cho em hai mươi phút, đến công viên trò chơi.” Người đầu dây bình tĩnh nói.
“Vì cái gì! Tôi không đi!” Hừ, Tiêu Kính Nam tôi đây muốn đuổi là đuổi muốn kêu là kêu sao?!
“Vì em là gấu ngốc của anh, nếu em không đi thì anh về bắt em đi, tốt nhất mau lại đây.”
Thanh âm đối diện nghe thật khoái trá, nhưng Tiêu Kính Nam cơ hồ có thể lập tức tưởng tượng được nụ cười vi diệu của Thang Đông Trì khi nói những lời này, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống năm độ C.
“Tôi…Mẹ nó treo máy rồi.” Còn chưa kịp biểu đạt bất mãn, bên kia cũng đã cúp điện thoại.
Tiêu Kính Nam nhìn nhìn phòng bếp, đi ra ngoài ném mình lên ghế salon.
Một bụng thô tục cùng cảm xúc bất mãn bùng nổ!
Bất quá liên tưởng đến những lần trước… Được rồi, trước mặt Thang Đông Trì, hắn vẫn nên ngoan ngoãn là người muốn đuổi là đuổi muốn kêu là kêu đi.
Vì em là gấu ngốc của anh — Hừ, ai là gấu ngốc chứ.
Trong lòng nghĩ như vậy, khoé miệng không tự giác cong lên.
Lúc ra cửa, mỗ gấu nhỏ ngốc không quên vì mình biện giải một chút.
Không phải là hèn nhát, mà là biết thức thời, ân.
Hai mươi lăm phút sau đi vào công viên trò chơi, ngừng xe, lại phát hiện công viên trò chơi vốn dĩ nên đóng cửa rồi vẫn còn đang bật đèn.
Có chút kỳ quái bước lại gần cổng lớn, rõ ràng thấy Thang Đông Trì đứng trước cổng nhìn hướng hắn đi tới.
“Bảo tôi đến làm gì?” Tiêu Kính Nam liếc mắt đứng trước mặt người đàn ông, lại nhìn trái nhìn phải, “Tiểu quỷ kia đâu?”
“Em đến muộn.” Thang Đông Trì nói xong, nhìn hắn lập tức trợn tròn mắt, mìm cười, “Đều thôi vây, chúng ta đi thôi.”
Nói xong kéo hắn xoay người bước đi.
“Đi đến chỗ nào a…”
“Chơi trò chơi.”
Công viên trò chơi ban đêm rất đẹp, nhưng là xung quanh quá yên tĩnh, khiến gấu ngốc nhỏ có chút không nỡ, theo Thang Đông Trì một đường đi vào trong, phát hiện nhân viên làm việc vẫn chưa có rời đi.
Thang Đông Trì ghé qua tiệm kem mua một ly kem sô cô la, đưa cho Tiêu Kính Nam: “Này.”
“A.” Tiêu Kính Nam ngây ngô nhìn cây kem, đại não vẫn chưa phản ứng kịp.
“Ăn a.” Thang Đông Trì quay đầu nhìn bộ dáng hắn nhìn chăm chú vật đang nắm trong tay, không nhịn được mà nở nụ cười.
“…” Gấu nhỏ ngốc cầm ly kem lên liếm a liếm.
Thang Đông Trì nhìn nhìn, nghiêng qua hỏi hắn: “Ăn ngon sao?”
“Ân…”
“Anh cũng nếm một ít.” Vừa nói vừa nắm tay hắn đưa qua.
Tiêu Kính Nam sửng sốt ngẩng đầu, môi đối phương đã dán lại, tràn ngập vị sô cô la. Không có phòng bị mà bị hôn, ly kem đang ăn trong tay mỗ gấu nhỏ ngốc rơi xuống đất.
Thang Đông Trì không để bụng, giữ đầu của hắn hung hăng hôn một trận, lấy khăn tay từ trong túi ra, lau sạch miệng của hắn, “Có phải em rất muốn đi tàu lượn siêu tốc?”
Tiêu Kính Nam nháy mắt mấy cái.
Không sai, ban ngày hắn lưu luyến tàu lượn chạy siêu tốc thật lâu, nhưng bởi vì nhóc con còn quá nhỏ không chơi được, cho nên hắn đành nhìn nhìn rồi rời đi.
Không nghĩ tới động tác nhỏ bé như vậy Thang Đông Trì đều chú ý.
Cho nên, bây giờ là đang bồi thường hắn sao?
Nghĩ đến đây, mắt Tiêu Kính Nam sáng rực, tâm tư loạn thất bát tao buổi chiều lúc này cũng đã bị quăng lên chín tầng mây.
Nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh hắn, trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, hắn mỉm cười sáng lạn, mềm giọng: “Thang thúc thúc, cháu muốn chú dẫn cháu đi chơi tàu lượn nha~”
Xuất ý hồ liều (bất ngờ) Thang Đông Trì thế nhưng không có phản bác, chính là cúi đầu cười cười, “Đi thôi, bạn nhỏ Tiêu Kính Nam.”
Tàu lượn chạy ba lượt mới đã nghiền, thuyền hải tặc phải ngồi trên mũi thuyền, ngồi cáp treo cũng phải hai lần… Không có người khác trong công viên trò chơi, gấu nhỏ ngốc cứ việc điên cuồng.
“Thang thúc thúc, chúng ta đi vòng đu quay đi.” Tiêu Kính Nam cuối cùng cũng điên đủ quyết định nghỉ ngơi một chút. Thang Đông Trì tất nhiên không phản đối, gật đầu theo hắn ngồi vòng đu quay.
Cửa đóng lại, vòng đu quay chậm rãi đi lên, cảnh đêm thành phố, thật sự rất đẹp.
Hai người, cũng thật đẹp.
“Chơi vui vẻ không?” Thang Đông Trì cười hỏi.
“Rất vui vẻ.” Gấu nhỏ ngốc ngồi một bên nhìn ra ngoài, tựa hồ cũng không phát hiện có cái gì không ổn.
“Vậy là được rồi,” Thang Đông Trì tiếp tục nói, “Chúng ta bây giờ tính toán sổ sách đi.”
Tim nhảy dựng. Gấu ngốc tiên sinh ý thức được nguy hiểm lập tức bật dậy xoay người ngồi nghiêm chỉnh, “Tính sổ? Vì sao?”
Thang Đông Trì nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn thấy thật buồn cười, vì vậy nói. “Ban ngày anh có nói rồi.”
Đầu óc gấu nhỏ ngốc loạn chuyển, nhưng cũng không nghĩ ra nguyên cớ, “Ban ngày nói cái gì…?”
“Anh nói ‘Em nếu không ngoan, anh ở nơi này làm em.’ Em thấy sao?” Thang Đông Trì hảo tâm nhắc nhở, nhìn vẻ mặt hắn như bị rút gân, khoái trá hạ kết luận: “Buổi chiều em chẳng ngoan, chính mình tự chạy về, em nói anh phải làm sao?”
————-
Lời tác giả:
Cảm tạ lễ vật cùng bình chọn của mọi người, cảm ơn cổ vũ cùng ủng hộ của mọi người.
(Thang BOSS: Ngoan, đeo khăn quàng cổ lên)
(Gấu ngốc tiên sinh: Không cần~)
(Thang BOSS cười: Lặp lại lần nữa?)
(Gấu ngốc tiên sinh: A! Khăn quàng cổ thật đẹp, là muốn em mang sao? Được!)
(Thang Boss tiếp tục cười: Ân…Ngoan)
(Nội tâm gấu ngốc tiên sinh: Q_Q)
Trời bắt đầu lạnh, mọi người chú ý giữ ấm, đừng để cảm nha~~