Còn nhớ ngày Diệp Anh Chương mới được điều đến Lạc Hải, đến nhà chào hỏi gia đình cô, bầu trời xanh biếc không một gợn mây. Khi đó cô mới vào năm nhất đại học, cuộc sống vẫn còn nhẹ nhàng đơn giản.
Vì hôm đó là ngày cuối tuần, Tưởng Chính Tuyền tận gần trưa mới chịu rời giường, từ cầu thang đi xuống, xa xa cô đã thấy trong nhà có khách tới chơi. Bà Lục Ca Khanh đang trò chuyện cùng người ta, còn có một thanh niên trẻ mặc đồng phục cảnh sát ngồi ngay ngắn đưa lưng về phía cô.
Theo tầm mắt của cô, cô chỉ thấy được mái tóc đen nhánh và một bờ vai rộng lớn. Mẹ vừa nhìn thấy cô, mỉm cười gọi cô lại: “Tuyền Tuyền, mau tới đây, nhìn xem có còn nhận ra anh trai nhà bác Diệp ở trong đại viện trước kia hay không?”
Ngay giây tiếp theo, Diệp Anh Chương mỉm cười đứng dậy, chậm rãi quay đầu lại phía cô. Tưởng Chính Tuyền nhìn thấy một gương mặt anh khí đến bức người, tựa như một luồng sáng lóe lên từ trong một mảnh hỗn độn, bất ngờ rực lên, không hề nhiễm một tia bụi trần.
Từ cái nhìn đó, một mối tình đã chớm nở, từ đó về sau chẳng thể nào quên. Diệp Anh Chương đã trở thành một vầng sáng rực rỡ trong suốt nhất trong những ngày khi cô còn là thiếu nữ.
Nhưng mà hiện giờ… mỗi lần phải đối mặt với Diệp Anh Chương, trong đầu cô lại không ngừng hiện lên những hình ảnh kinh khủng của cô và Nhiếp Trọng Chi đang quấn lấy nhau.
Cô đã vấy bẩn mối tình cảm thuần khiết này. Diệp đại ca nếu biết được sẽ như thế nào? Nếu Diệp đại ca biết, anh ấy nhất định sẽ không cần cô nữa.
Trong lòng Tưởng Chính Tuyền luôn quanh quẩn bên mối bất an lo âu này suốt bữa cơm. Lúc gần đi cũng không chú ý xung quanh, bỗng có một người phục vụ hai tay đang bưng khay rượu vang đỏ từ sau lùm cây đi ra, Tưởng Chính Tuyền không để tâm thấy, đâm thẳng vào người ta. Người phục vụ kia quả là đã được huấn luyện chuyên nghiệp, hai tay vội vàng nhấc lên quá đầu, động tác nhanh nhẹn lui về phía sau mấy bước, tránh được cú va chạm này.
Tưởng Chính Tuyền lại bị làm cho quá bất ngờ, lảo đảo người mấy bước, cả người liền va vào lùm cây xanh. May mắn Diệp Anh Chương bên cạnh bình thường cũng đã được luyện tập phản ứng nhanh, tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy cô: “Cẩn thận.”
Người phục vụ kia vội vàng cúi người xin lỗi: “Tiểu thư, thật ngại quá, tôi rất xin lỗi. Là do tôi bất cẩn.” Cách đó không xa vị quản lí nhà hàng đã muốn nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, ông ta đi nhanh về phía này, cũng gập người tạ lỗi: “Vị tiểu thư này, cô không sao chứ?”
Tưởng Chính Tuyền biết chuyện này là do mình đã không chịu tập trung, sợ gây ra hiểu lầm không cần thiết, cô vội vàng hé ra một nụ cười: “Không có việc gì, là lỗi của tôi không cẩn thận, thật ngại quá.”
Ra khỏi nhà hàng, Diệp Anh Chương lấy tay sờ sờ cái trán của cô, nghi hoặc nhíu mày: “Tuyền Tuyền, sắc mặt em hôm nay không tốt lắm. Có phải trong người cảm thấy không thoải mái gì hay không?”
Lòng bàn tay Diệp Anh Chương nóng ấm, tựa như hơi ấm áp tỏa ra từ lò than, khiến cô ngẩn người. Cô chột dạ cụp mắt xuống: “Không….em không sao.” Diệp Anh Chương thản nhiên mỉm cười: “Ừ, không sao là tốt rồi. Không còn sớm nữa, để anh đưa em về nhà.”
Tại sao cô lại khiến bản thân mình rơi vào tình cảnh trớ trêu này?! Hiện giờ thế nhưng còn không biết xấu hổ mà đứng bên cạnh Diệp đại ca, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì mà hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của anh ấy.
Tưởng Chính Tuyền ơi Tưởng Chính Tuyền, trên thế giới này còn có người nào không biết liêm sỉ, không biết xấu hổ như mày không?
Bởi vì trong lòng có phiền muộn, thời gian này Tưởng Chính Tuyền cả người gầy xuống rõ rệt. Người bên ngoài không biết nguyên do, lại còn chậc chậc khen ngợi với bà Lục Ca Khanh: “Tuyền Tuyền nhà chị trổ mã càng ngày càng xinh đẹp đó nha.” Ngay cả người dì họ ở Lương gia khi đến thăm Tưởng Chính Nam, thấy cô, cũng tấm tắc: “Tuyền Tuyền dạo này gầy đi, nhưng lại xinh đẹp hơn nhiều.” Sau cùng lại nắm nắm bàn tay thở dài với bà Lục Ca Khanh: “Sao hai nhà chúng ta lại có quan hệ huyết thống cơ chứ?! Nếu không em nhất định sẽ cướp Tuyền Tuyền nhà chị về nhà làm con dâu em.”
Mấy tuần nữa trôi qua, Tưởng Chính Tuyền lại gặp lại Nhiếp Trọng Chi, vẫn là ở trong bệnh viện, có điều hôm ấy Diệp Anh Chương cũng có mặt ở đó. Tưởng Chính Tuyền thấy Nhiếp Trọng Chi đẩy cửa đi vào, vẻ mặt lập tức cứng đờ, lại không thể giả vờ như không nhìn thấy, đành phải chào hỏi nhưng ánh mắt lại né tránh sang nơi khác: “Nhiếp đại ca.”
Đập vào mắt Nhiếp Trọng Chi đầu tiên chính là nét mặt bối rối rõ ràng của Tưởng Chính Tuyền, biết cô sợ để lộ dấu vết trước mặt Diệp Anh Chương. Trong lòng Nhiếp Trọng Chi chợt dấy lên tư vị không nói nên lời, hắn khẽ gật đầu xem như chào hỏi với Diệp Anh Chương. Hai người thỉnh thoảng đến Tưởng gia cũng gặp nhau, cũng chỉ coi như là có quen biết, không hẳn gọi là thân thiết với nhau.
Sắc mặt Tưởng Chính Nam thản nhiên, vừa thấy Nhiếp Trọng Chi, tựa tiếu phi tiếu mở miệng: “Nhiếp, dạo này lương tâm của cậu thức tỉnh hay sao thế, ba ngày hai bận chạy tới đây? Đừng nói là cậu yêu tôi đấy nhé, nói trước tôi là “thẳng nam”, không phải GAY.”
Nhiếp Trọng Chi nghe vậy cười to, không hề tức giận mà chế nhạo hắn: “Được lắm, thẳng như cậu, may ra được mấy người có thể chịu được. Nếu có cong thì có lẽ chắc không ai chịu nổi. Cậu nên chết tâm cái tư tưởng muốn “cong” này đi.”
Tưởng Chính Nam lắc đầu thở dài: “Vậy chẳng lẽ công ty của cậu phá sản rồi sao? Đường đường là một vị CEO mà lại nhàn rỗi thế này.” Nhiếp Trọng Chi cười lưu manh: “Im cái miệng xui xẻo của cậu lại đi! Có cậu phá sản chứ tôi còn lâu. Cái tên vô lương tâm này, từ ngày mai trở đi tôi không thèm tới thăm cậu nữa, cho cái tên nhà cậu ở thui thủi trong này, buồn chán nghẹn chết cậu!”
Diệp Anh Chương ngồi ở bên cạnh cũng biết hai người đang đấu võ mồm đùa giỡn, bất giác bật cười. Trong lòng anh ta bỗng nhiên sinh ra chút hâm mộ, tình cảm thân thiết như anh em như vậy không phải nói gặp được là có thể gặp được, cũng không phải một sớm một chiều là có thể dưỡng thành.
Nhiếp Trọng Chi còn đang ra sức đấu võ mồm với Tưởng Chính Nam, đúng lúc này di động của Diệp Anh Chương đổ chương, liền nói: “Em xin phép.” Sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài. Chẳng mấy chốc đã thấy anh ta quay lại, vẻ mặt áy náy nói với Tưởng Chính Nam: “Anh Nam, thật là ngại quá, đơn vị em có việc gấp, lãnh đạo gọi em quay về ngay.”
Tưởng Chính Nam khách khí cười cười: “Ngay cả anh mà em còn ngại nữa sao, chuyện ở đơn vị em đương nhiên quan trọng hơn, mau đi đi.” Diệp Anh Chương ‘dạ’ một tiếng, lại quay sang nói với Tưởng Chính Tuyền: “Anh về đơn vị trước đây.” Tưởng Chính Tuyền thân thiết dặn dò: “Anh nhớ lái xe cẩn thận đấy.”
Lén hai người họ ân ái không thôi, bộ dạng như thể mong đây là chốn không người để ôm hôn nhau tạm biệt, Tưởng Chính Tuyền mấy ngày trước vào bar uống rượu chẳng qua là vì hai người họ đang chơi trò yêu đương giận hờn, bây giờ đã sớm làm lành thân thiết như lúc đầu. Nhiếp Trọng Chi cảm thấy mình hẳn là nên mừng cho Tuyền Tuyền, nhưng sự thật lúc này hình cô và Diệp Anh Chương quấn quýt lọt vào mắt hắn lại khiến hắn khó chịu nhức nhối.
Tưởng Chính Tuyền đưa Diệp Anh Chương ra tới cửa, vừa xoay người lại ngước mắt lên, liền chạm phải ánh mắt Nhiếp Trọng Chi đang ngẩn ngơ nhìn mình, tuy rằng chưa đến hai giây, nhưng trong đó ngoài chút dò xét làm người ta không hiểu được, dường như còn có gì đó thật khác thường, cô không thể nghĩ ra được đó là gì. Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy loại ánh mắt này khiến cô có phần sợ hãi kì lạ.
Từ sau khi gặp phải chuyện kia, mỗi lần Tưởng Chính Tuyền gặp Nhiếp Trọng Chi đều cực kì không thoải mái. Lúc này cô chỉ ước cho bản thân mình có thể tàng hình, để không lộ ra chút bất thường nào, khiến anh trai phát hiện. Vì thế, Tưởng Chính Tuyền chủ động chịu khó giúp anh trai đi lấy nước, rồi vắt khăn mặt giúp anh trai lau mặt, lau người, rồi mát xa chân.
Tưởng Chính Nam không biết tâm tư của cô, thấy cô vừa nhu thuận lại rất hiểu chuyện, săn sóc mình như vậy, trong lòng trấn an, cười nói: “Tuyền Tuyền, không cần mệt nhọc như vậy, có hộ công và bảo mẫu rồi, nếu hai người đó không có thì còn y tá mà. Em ngoan ngoãn ngồi xuống, trò chuyện với anh hai là được rồi.”
Nhiếp Trọng Chi thấy Tưởng Chính Tuyền ngồi xuống cũng không yên lòng, biết cô chướng mắt mình, thế nên nói: “Đã có Tuyền Tuyền ở đây, tôi về trước đây. Xem cậu có vẻ chưa chết ngay được, mấy ngày sau tôi lại tới.”
Tưởng Chính Nam tức giận trợn mắt nhìn hắn: “Cút! Mau cút đi! Miệng chó không thể khạc ra ngà voi.” Hai người xưa nay vui đùa đã quen, Nhiếp Trọng Chi vỗ vỗ bả vai Tưởng Chính Nam, mỉm cười xoay người: “Tôi cút ngay đây, xa được chừng nào thì sẽ cút chừng đó! Gấp gì chứ?!”
Cửa phòng sau khi Nhiếp Trọng Chi rời đi, nhẹ nhàng “cạch” một tiếng khép lại, Tưởng Chính Tuyền lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Chính Tuyền lúc từ phòng bệnh đi ra, sắc trời đã dần chuyển bóng xế tà.
Có tiếng xe khởi động ở xa xa, chậm rãi đến gần cô, rồi cửa sổ xe chợt hạ xuống: “Lên xe, để tôi đưa em về.”
Đây rõ ràng là giọng nói của Nhiếp Trọng Chi. Hắn chẳng phải đã về từ lâu rồi sao? Tưởng Chính Tuyền ngạc nhiên quay đầu lại, vừa nhìn thấy đã ngây ngẩn cả người.
Quả thật là Nhiếp Trọng Chi! Sao hắn vẫn còn ở nơi này?
Tuy rằng hoàng hôn bắt đầu tối, thế nhưng khoảng cách mặt đối mặt gần như vậy Nhiếp Trọng Chi vẫn tinh tường nhìn thấy vẻ do dự bất an trên mặt cô, rõ ràng là không muốn lên xe. Nhiếp Trọng Chi nghiêm mặt nói: “Lên xe, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Tưởng Chính Tuyền thấy sắc mặt hắn cực kì nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, đành phải mở cửa lên xe.
Xe Nhiếp Trọng Chi chạy ra đường vòng bên ngoài, hiển nhiên là đang đi đường xa hơn. Tưởng Chính Tuyền cũng không biết hắn muốn nói chuyện gì, thấy nét mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, không nói tiếng nào mà nhìn chằm chằm về phía trước, liền cụp mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: “Nhiếp đại ca, anh muốn nói chuyện gì?”
Lúc này Nhiếp Trọng Chi mới quay đầu sang nhìn cô một cái, trầm giọng đáp lại: “Em có uống thước chưa?” Hỏi một câu không đầu không đuôi, Tưởng Chính Tuyền căn bản không biết ý hắn là thế nào.
Thấy cô ngu ngơ không hiểu gì, trong lòng Nhiếp Trọng Chi thầm thở dài, cô là lần đầu tiên, làm sao có thể biết đến thứ đó. Vì thế, hắn giả vờ hắng giọng một cái, thanh lọc cổ họng: “Thuốc tránh thai khẩn cấp!”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Tưởng Chính Tuyền liền hoảng sợ hít một hơi thật sâu, quay ngoắt đầu lại nhìn hắn, trên mặt huyết sắc dường như rút đi trong tích tắc. Mấy ngày nay cô vẫn bị vây hãm trong cơn sợ hãi, căn bản không nghĩ đến chuyện này. Hiện tại nghe hắn nói như thế, tựa như có một chậu nước đá lạnh dội thẳng xuống đầu cô, cả người lập tức đóng băng.
Làm sao bây giờ? Tâm trí Tưởng Chính Tuyền giờ phút này hoàn toàn trống rỗng.
Với khả năng trúng hay không trúng này, chính Nhiếp Trọng Chi cũng không hoàn toàn nắm chắc. Nhìn bộ dạng thất kinh của cô, trong lòng thương tiếc không thôi, tầm mắt hắn hạ xuống bụng cô, thanh âm trầm thấp trấn an: “Em không cần lo lắng như vậy, có lẽ không trùng hợp thế đâu.”
Tưởng Chính Tuyền vẫn không nói gì. Cô kỳ thật đang sợ muốn chết, chân tay đều lạnh run. Trước đây mỗi lần xem phim truyền hình, rất hay có những tình tiết cẩu buồn cười như thế này, vợ chồng ở cùng với nhau cả mấy chục năm cũng không thể sinh con, đi kiểm tra cũng không ra nguyên nhân gì; ngẫu nhiên một đêm tình, lại bỗng trúng thưởng. Người ta nói nghệ thuật sáng tác phải gần gũi với cuộc sống thực, như vậy có khi nào cô lại xui xẻo đến thế không, mới một lần liền trúng?
Ngộ nhỡ mang thai thì phải làm sao bây giờ? Nếu mang thai, chuyện bị bại lộ ra ánh sáng. Cô không dám nghĩ tiếp nữa, đành phải thầm cầu nguyện: Ngàn vạn lần đừng mang thai, ngàn vạn lần đừng trúng thưởng.
Nhiếp Trọng Chi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch tựa như trong suốt, biết cô đang lo lắng sợ hãi, trong lồng ngực bất chợt dâng lên tư vị không thể nói thành lời, chỉ biết lúc này hắn rất muốn rất muốn ôm cô vào lòng mà nhẹ nhàng dỗ dành. Hắn vươn tay về phía cô, nhưng được nửa đường lại khựng lại giữa không gian tối đen như mực trong xe. Đầu ngón tay hắn thậm chí đã chạm được đến vài sợi tóc mềm mại của cô, nhưng hắn lại không dám chạm tiếp dù chỉ là một chút.
Hắn vẫn duy trì động tác này, khẽ giọng nói: “Tuyền Tuyền, đều là lỗi của anh. Em đừng lo nghĩ quá, nếu em thật sự mang thai, để anh chịu trách nhiệm với em, được không?” Thanh âm hắn không nặng, nhưng nói ra tựa như đinh đóng cột, từng chữ một thật rõ ràng.
Tưởng Chính Tuyền hai mắt vô hồn nhìn hắn, cô không còn tâm trí đầu để đi cẩn thận lý giải ý tứ trong lời nói của hắn. Hắn muốn phụ trách cái gì? Cô mới không cần hắn phụ trách. Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy mình như bị chìm vào hố sâu mông lung, ý niệm duy nhất trong đầu lúc này đó là: Ông trời, con xin ông, van xin ông, ngàn vạn lần không bị mang thai.
Tưởng Chính Tuyền thất hồn lạc phách quay về phòng ngủ của mình, để cơ thể đang run lên bần bật chui vào trong chăn làm nhộng: “Không, không thể nào, không có khả năng mình lại xui xẻo như vậy được.”
Nếu chuyện đó xảy ra thật thì sao? Tưởng Chính Tuyền hận không thể cứ như vậy buồn bực đến chết để quên luôn đi!