Phù Dung mang cái bụng bầu sang tháng thứ rồi. Mệt thật! Tại ông chồng thân yêu của cô một hai bồi dưỡng nên giờ thì cô đã tròn xoay như chữ O rồi. Cao Thiên bắt đầu càu nhàu về việc anh trai lo lắng thái quá cho chị dâu. Bụng mới tròn tròn một tý thôi mà thế mà làm cái kia không được cái này không được? Đi làm về cấm la cà về nhà lo mà phụ chị việc nhà, mới đưa ra ý kiến thì anh trừng mắt bảo muốn bị trừ lương không? Quái nhân mà, vợ chưa hết ngày sinh đã lo sắm đủ thứ mà chắc con tuổi vẫn đủ xài. Cuối cùng không còn con đường nào khác cô đành phải ra lệnh cấm mua thêm bất cứ cái gì? Đau đầu nhất là ở công ty, một chốc một lát thế nào anh cũng chạy qua chạy lại chỗ cô khiến tất cả nhân viên chóng mặt. Thế nên nếu cần giải quyết vấn đề gì quan trọng, qua phòng anh không thấy thì cứ qua chỗ cô là ắt tìm thấy thôi….
Đan Phượng phì cười khi nghe Phù Dung càu nhàu về sự quan tâm thái quá của ông chồng mình, phải gọi là biến thái thì có. Sau khi cô nghỉ việc ở Hoàng Thái, anh ta mang luôn nhóc con đáng yêu ra uy hiếp cô rằng cái gì nếu Phù Dung đi làm thì vất vả thì nhóc con sẽ không lớn được, không thể mũm mĩm đáng yêu được. Không thể thế được, cô phải cắn, phải véo má cơ? Cô gật đầu vào làm cho anh, xoa xoa cái bụng tròn của bạn cười tới toác cả miệng.
- Gớm giời? Không chồng mà chửa thì có gì mà tự hào? – Ngọc Trâm cao giọng nói đầy mỉa mai
Đan Phượng nhíu mày nhìn Ngọc Trâm. Từ ngày Phù Dung lộ bụng bầu đến nay thì tiếng xầm xì không ngớt, Ngọc Trâm càng được thể thêm mắm thêm muối vào. Đan Phượng nghe ngứa cả tai, muốn cho con bé này mấy bạt tai cho bõ tức. Thấy máu điên của Đan Phượng sắp bùng nổ, Phù Dung vội giữ bạn lại cho bình tĩnh. Miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ làm sao? Cô không quan tâm lắm, ai cũng có thế giới riêng, đời tư riêng của mình há chi phải bon chen tìm hiểu ệt. Thật đau đầu? Ngọc Trâm được nước béo cò khinh miệt xoa xoa cái bụng của Phù Dung cười nói:
- Con à? Con là nấc thang để mẹ con thoát khỏi cảnh nghèo hèn. Một bước lên tiên. Mọi người chắc không biết sao? Hôm nọ thấy Phù Dung đi cùng với một ông trông phong độ lắm đi sắm đồ ở siêu thị nhưng tuổi tác thì đáng tuổi ba tụi mình. Ông già tiêu không ngớt tay chứ.
Định chọc điên nhau đấy à? Đan Phượng đầu sắp bốc khói tới nơi rồi đấy. Mọi người trong lớp bắt đầu chỉ trỏ bàn tán. Hôm đi sắm đồ, Phù Dung tròn mắt nhìn Ngọc Trâm. Đó là ba chồng cô mà, hôm đó ông về nước tranh thủ thời gian đi mua sắm cho cháu. Cô đang định giải thích thì đã thấy Đan Phượng đã túm tóc Ngọc Trâm tát tới tấp miệng luôn miệng chửi:
- Con đĩ này. Cái miệng thối của mày không nói được tử tế à? Mày không biết thì ngậm miệng lại. Đã ngu nhưng thích tỏ ra nguy hiểm. Mày tưởng mày trong sạch lắm sao? – Đan Phượng cứ thế nhào vô đánh Ngọc Trâm không thương tiếc. Ai cho phép miệng thối nó dám xỉ nhục con nuôi của cô cơ chứ: – Mày đừng tưởng mày trong sạch hơn ai mà gào với thét.
Mọi người vội nhảy ra can lại, ai cũng thuộc tính của Đan Phượng một khi máu điên nổi lên e rằng dám giết người lắm đấy. Ngọc Trâm bị đánh cho bầm dập mặt mày. Phù Dung hoảng quá vội chạy lại can. Trời ơi, sao phải thế chứ?
- Hai người thôi đi được không? Bạn bè cùng lớp có gì từ từ nói?
- Mày xem nó ăn nói thế mà được à? – Đan Phượng vẫn túm tóc Ngọc Trâm rít lên đầy bất mãn.
- Tao nói sai sự thật sao? Bạn mày làm điếm, lấy thân nuôi miệng?
- Mày còn nói. Tao tát ày không còn cái răng nào nói bậy nữa thì thôi?
Phù Dung ở giữ can hết bên này bên nọ cũng mệt lắm, gỡ được bên này thì bên kia xông tới. Hai người này sao vậy, buồn chán thế sao? Năm cuối thế này mà đánh nhau thì rất là phiền nha? Cuối cùng mọi người cũng gỡ được hai người đó. Xem họ kìa, mặt mũi bầm dập, quần áo xộc xệch chẳng ra làm sao? Cả hai thở hổn hển như sắp chết đến nơi vậy? Phù Dung thở dài khẽ nói:
- Hai người sao vậy? Đánh nhau vì chuyện không đâu? Ngọc Trâm này, mình thay mặt Đan Phượng nói lời xin lỗi cậu vì cậu ấy đã đánh cậu nhưng có lẽ mình cũng không nên giấu chuyện của mình để mọi người trong lớp gây hiểu lầm mất đoàn kết. Thực sự thì mình không là bồ nhí hay gái bao gì gì đó. Năm ngoái mình lập gia đình rồi nhưng vì ngại nên mình đã không nói. Thật xin lỗi.
Mọi người trong lớp tròn mắt nhìn Phù Dung đầy ngỡ ngàng. Đan Phượng lau vết máu trên mặt gật đầy xác nhận.
- Lấy ông già đấy hả? Có khác gì nhau đâu? – Ngọc Trâm xoa xoa vết thương trên mặt giọng đầy mỉa mai châm chọc.
- Không đâu? Đó là ba chồng mình đấy! – Phù Dung lắc đầu phân bua.
- Bằng chứng đâu?
Đan Phượng sắp bùng nổ trước sự ngang ngược của Ngọc Trâm, chắc phải đánh cho nó tỉnh người mới được. Không khí đang rất căng thẳng, Phù Dung không biết làm thế nào để mọi người tin mình nữa.
- Xin cho tôi hỏi đây là lớp Luật K không?
Mọi người quay ra tròn mắt nhìn một anh chàng trông rất đẹp trai, lịch sự với đôi mắt rất hút hồn. Ngọc Trâm nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười chạy ra hỏi:
- Anh tìm ai vậy?
Đan Phượng mím môi cười, lão chồng của Phù Dung hay thiệt, xuất hiện đúng lúc ghê? Phù Dung còn đang tròn mắt nhìn chồng thì Ngọc Trâm đã lên giọng điệu đà hỏi:
- Anh tìm ai vậy?
Cao Phong nhìn cô gái rồi nhìn xung quanh. Cô ta hình như vừa cùng Đan Phượng gây nhau vì mặt mũi hai người bầm dập, thâm tím. Có chuyện gì ta? Trông vợ anh tái nhạt đi là sao vậy? Cao Phong nhíu mày không hài lòng nhìn hai người, này chứ có uýnh nhau thì tránh xa vợ với cục cưng của anh một chút? Anh nhẹ giọng nói:
- Tôi tìm vợ tôi?
- Vợ anh?
Ngọc Trâm cùng cả lớp đồng loạt nhìn về hướng Phù Dung. Phù Dung quay đi chỗ khác tránh ánh nhìn của mọi người về mình. Cao Phong chỉ tay về phía Phù Dung khẽ nói:
- Cô ấy là vợ tôi đấy?
Phù Dung vội bước về phía anh ngượng ngùng khẽ hỏi: – Anh tìm em có việc gì đấy?
Cao Phong nhìn vợ vuốt mái tóc lòa xòa trên trán khẽ nói: – Em quên tập trên bàn nên anh mang tới.
Mọi người nhìn nhau bàn tán. Chồng của Phù Dung trông rất được hơn nữa có vẻ rất thành đạt nữa. Ánh mắt nhìn trông rất đẹp khiến các bà các cô không thể ngoái đầu. Phù Dung lật tập xem, đúng là cô quên thật rồi. Môn nào quên được chứ quên môn của ông thầy giáo trẻ này thì rất phiền phức. Còn trẻ mà rất hắc xì dầu khiến mọi sinh viên đều lắc đầu quầy quậy.
- Cao Phong? Sao mày lại hiện hồn ở đây thế này?
Giọng nói này khiến cả lớp đứng tim, mọi âm thanh trở nên im lìm nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình như một bầy cừu vậy. Phù Dung cúi đầu:
- Em chào thầy ạ?
- Thầy gì mà thầy thằng khỉ này? Nó là bạn học của anh đấy? – Cao Phong cười vỗ vai bạn: – Thế Hùng lâu quá không gặp mày?
- Nhưng thầy dạy em mà? – Phù Dung ái ngại nói.
- Hóa ra ông thầy dạy hay nhưng hắc xì dầu của em đấy hả? – Cao Phong ngạc nhiên nhìn bạn: – Không ngờ luật sư có tiếng như mày lại hành nghề gõ đầu trẻ. Đúng là tai họa cho nền giáo dục nước nhà.
- Mày ăn nói gì thế? – Thế Hùng gườm gườm nhìn bạn đầy trách móc. Mấy năm rồi không đổi, chuyên đời chọc gậy bánh xe anh. Mất hết hình tượng mà anh xây dựng bấy lâu: – Thế sao mày lại hiện hồn ở đây? Công ty mày sập tiệm rồi hả, ông tổng giám đốc?
Tổng giám đốc? Cả lớp tròn mắt nhìn nhau, trừ cô nàng Đan Phượng đang nhở nhơ con cá cảnh xem truyện tranh dưới gầm bàn? Ghen tỵ thật đấy, Phù Dung tốt số quá ta? Lấy chồng vừa giàu vừa đẹp trai nữa. Một tỷ cô gái may ra mới có một cô trúng vé số độc đắc như vậy đấy? Ước mơ quả là ước mơ? Ai da, đúng là số trời? Trói được anh chàng đẹp trai lại tài giỏi? Bao ánh mắt nhìn ngưỡng mộ từ các cô gái và sự ghen ty từ các anh chàng. Haizzzz, khó trách, khó trách. Trai đẹp có tài có đức giờ là hàng hiếm.
- Mày ăn nói lung tung gì đấy? Muốn vỡ mồm không? – Cao Phong đe dọa: – Tao mang tập cho vợ tao.
- Vợ mày? – Thế Hùng nhìn Phù Dung, cô học trò khiến anh ưng ý nhất: Haizz! Thầy không ngờ em sắc sảo thông minh như vậy lại đâm đầu vào thằng trời đánh như vậy? Thật không ngờ? Em bị nó lừa tình hả?
- Tao chém giờ! Mày đừng mà tuyên truyền đầu độc vợ tao nghen.
- Không là chuyện xấu sao sợ chứ? Mấy khi bắt nạt được mày. Thù với mày tao sẽ trả đầy đủ. Haha, tao chịu ấm ức không ít từ mày rồi.
Thế Hùng cười nham hiểm đầy hứng khởi khiến cả lớp lạnh sống lưng. Ông thầy lại nguyên hình rồi. Sách đâu, vở đâu rồi? Mở ra nhanh xem đi, tâm trạng tốt thế này thì sẽ bị xoay cho ngất hết. Thầy là thế, vui cũng xoay mà buồn cũng xoay không thương tiếc. Nhìn chồng bài tập thầy cho cũng đủ hiểu? Hai từ ngao ngán là còn nhẹ.
- Thôi! Tao đi đây? Bữa nào rảnh mấy thằng mình tập trung nha? Lâu ắm rồi không gặp. Mà làm ơn đi đùng để sinh viên mày nghĩ mày là xã hội đen đi? Kinh khủng quá.
Hai người bắt tay nhau đầy thân ái nhưng ánh mắt như tóe lửa. Phù Dung nhanh nhẹn biến về chỗ của mình. Thế giới nhỏ thật ta? Không thể ngờ được, cô cười lắc đầu. Thế Hùng sau khi chia tay bạn bước vào lớp giọng đầy hứng khởi:
- Cả lớp, gấp vở chúng ta kiểm tra. Bài làm không được phép dưới trang.
Cả lớp run ồ lên một tiếng rồi ngoan ngoãn chép đề? Biết ngay mà? Thầy ơi,thầy thật dã man??????
Phù Dung đã hiểu thế nào là hạnh phúc, sự quan tâm, tình thương và tình yêu. Một cảm giác lạ mà bản thân cô lần đầu cô cảm nhận được, nó dịu dàng và ngọt ngào, ấm áp như rót vào tâm can của Phù Dung. Cao Phong như làm tất cả để bù đắp những tháng ngày vất vả của cô, những tháng ngày thiếu tình yêu thương. Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, chiều theo tất cả những ý thích của cô, dỗ dành cô và tránh cho những tổn thương có thể xảy ra. Anh không cho Phù Dung tiếp xúc với gia đình cô vì không muốn có việc tương tự xảy ra. Cô cười bảo anh lo xa quá rồi, bản thân mình cũng không trách cứ gì họ, trong cô vẫn coi họ là gia đình mình luôn muốn được thừa nhận.
- Anh Hai? Đừng dã man thế chứ? Thân là đàn ông mà hôm nào em cũng phải vào bếp chứ?
Phù Dung như thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình vì tiếng càu nhàu của Cao Thiên. Cô khẽ cười, cũng tại Cao Phong chả biết ai xui lung tung bảo bà bầu thì cần nghỉ ngơi nhiều nên quyết không cho cô động tay vào bất cứ việc
gì dù là nhỏ nhất. Chán ghét thật, đầy bà bầu còn phải làm việc vất vả ấy chứ mà cô có việc nhà chút xíu thì mệt mỏi cái gì nhưng mà đức ông chồng này thì không quan tâm đến chuyện đó một ai theo ý mình mà làm. Cao Thiên sau giờ làm thì khôn hồn về nhà mà nấu nướng, dọn dẹp, cấm tìm cách đẩy việc cho chị dâu làm không thì liệu đấy. Anh phân công công việc nhà đâu ra đấy, cô tuyệt nhiên không phải chạm tay vào bất cứ việc gì dù là nhỏ nhất. Cao Thiên vô cùng là bất bình trước việc phải từ bỏ những thú vui của mình để về làm một người đảm đang. Anh Hai kỳ cục, vợ anh thì anh chăm liên quan gì đến cậu mà lôi kéo thế cơ chứ? Nhưng bất bình thế nào có dám ho he, đau lòng mà cặm cụi làm. Giọng Cao Phong đầy đe dọa:
- Hình như công trình hôm trước phải nghiệm thu hoàn chỉnh rồi nhỉ? Sao giờ vẫn phải kiểm tra lại? Viết báo cáo, tháng này trừ % lương do thiếu tinh thần trách nhiệm và không đúng tiến độ.
- Anh Hai? Em làm? – Cao Thiên rên rỉ đầy bất mãn, anh Hai ngày càng công tư lẫn lộn, hở tý là dọa trừ lương. Lương đã thấp lại còn còng lưng trả nợ do lần trước mình gây họa còn đáng mấy. Cậu thì “trời không sợ, đất không sợ” chỉ sợ bị trừ lương.
Phù Dung ngó vào bếp nhìn hai anh em đầy vui vẻ. Con cô sau này sẽ có một gia đình thực sự rùi, sẽ không lẻ loi như cô trước kia và có đầy ắp tình yêu thương của ba mẹ. Khẽ thở dài, cô bước trở về phòng vì không muốn làm phiền hai người đàn ông kia.
Ngẫm lại nếu ngày đó cô nghe lời bà nội rời xa Cao Phong thì làm sao cô có thể có được những hạnh phúc như thế này. Đối với người khác thì nó vô cùng bình thưởng giản dị nhưng với cô là cả ước mơ. Mỗi khi nhìn anh chị sum vầy bên ba mẹ khiến lòng cô lại nao nao một cảm giác ghen tỵ và ao ước, hy vọng dù một lần có thể trong vòng tay ba mẹ. Nhớ những ngaỳ nằm chỏng chơ bên giường bệnh, nhìn mọi người có người thân bên cạnh khiến cô không khỏi ứa những giọt nước mắt tủi thân. Nuốt chén cháo mà miệng đắng ngắt, không người thân, không lời quan tâm động viên cứ ngày qua ngày ngóng mong ba mẹ. Buồn thênh, tình cảnh bên ba mẹ mà cứ như người dưng thật khó chịu, muốn được gọi mà không được. Xoa xoa cái bụng tròn tròn, cô khẽ thở dài. Quá khứ thật không êm đềm, để tồn tại cô không ngại khổ, vất vả. Mấy năm tự nuôi bản thân khiến cô hiểu dù bản thân có thế nào thì ba mẹ cũng không thừa nhận mình. Ngày anh chị đi du học, cô thấy mẹ ngoài vườn khóc khiến ba phải an ủi và cả nhà buồn lắm. Hôm tiễn đi họ đi học cũng là ngày cô đi nhập trường nhưng không có một lời quan tâm, nó giành cho anh chị. Nhìn chiếc xe đưa anh chị đi làm cô nghẹn ngào. Cô một mình một ba lô đi trên con đường dài lẻ loi, cô độc. Những bước chân nặng nề đầy khó nhọc. Lễ tết mọi người háo hức về thăm nhà thì cô lặng lẽ về căn biệt thự trống trơn không một bóng người. Cả nhà không đi Singgapo thăm anh chị thì cũng lên Đà Lạt. Một mình đón tết rồi một mình lên trường, buồn lắm nhưng riết rồi quen.
- Vợ ơi? Làm gì mà ngồi thừ ra thế?
Giọng của Cao Phong cắt đứt dòng suy tưởng của Phù Dung. Cô lắc đầu cười như ra hiệu không có gì nhưng mắt vẫn nhìn ra khoảng không phía trước. Cao Phong khẽ tiến lại gần vợ, ôm cô lòng thủ thỉ:
- Em lại nghĩ tới ba mẹ à?
- Anh…. – Phù Dung mở đôi mắt to tròn ngân ngấn nước nhìn anh đầy ngạc nhiên.
- Sao anh biết? – Cao Phong ôm vợ chặt trong lòng xoa xoa cái bụng bự đáng yêu kia, cười đáp: – Ngốc! Anh là chồng em mà.
- Anh biết không? – Phù Dung nắm lấy bàn tay chồng khẽ nói: – Ngày bé, khi em còn sống với bà, mỗi lần em hỏi ba mẹ thì đều nhận một câu trả lời ba mẹ đi làm ăn xa. Lần đầu tiên gặp ba mẹ trong lòng em đầy háo hức vì cuối cùng em cũng đợi được đến ngày này nhưng khi thấy ba mẹ em trông sang trọng khác xa với bộ dạng nhếch nhác của em khiến em quá bất ngờ. Em hiểu chuyện vì sao mình bị lãng quên cùng thái độ thờ ơ, lạnh nhạt của họ thì…. – Giọng cô hơi nghẹn lại: – Em hiểu nhưng vẫn nuôi chút hy vọng nhưng dần dần nó bị bóp chết. Em vẫn cảm ơn họ đã sinh em ra, cho em gặp anh, yêu anh cùng anh có một gia đình hạnh phúc.
- Quên đi em? Giờ anh với em sẽ cùng tạo nên gia đình hạnh phúc, thực sự của chúng ta. – Cao Phong nhẹ giọng an ủi cô.
- Cảm ơn anh, chồng ạ?
- Hai ông bà có thôi ngay cái màn + được không? Nhà còn trẻ nhỏ? – Cao Thiên hét toáng. Trời ơi, anh chị suốt ngày tình cảm thế này thì cậu sống vào mắt à? Cái cảnh âu âu yếm kiểu này diễn ra từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối, đau hết cả mắt. Cao Phong liếc nhìn cậu đầy khó chịu khiến cậu im lặng đột ngột.
- Có khách anh Hai? – Cao Thiên lắc đầu nói: – Còn không ra tiếp khách bắt em tiếp thay a?
- Ai vậy? – Cao Phong nhíu mày nhìn cậu em đầy nghi hoặc.
- Anh Hai! Đôi tác bên công ty mình. Nhàm chán! Sắp tới giờ cơm mà còn làm việc?
- Đối tác nào vậy? Có ai đến nhà mình bao giờ cơ chứ? – Anh nhìn Cao Thiên đang lắc đầu đầy khó chịu
- Thu Hương với Hoàng Vinh? Thắc mắc gì nữa không anh? – Cao Thiên nhìn anh Hai đang vuốt bụng chị dâu mà chướng mắt. Suốt ngày nhìn bụng vợ cười như ngốc, không thèm quan tâm tới cái gì gọi là thế thái nhân tình, chỉ khổ thằng em suốt ngày hết công trình nọ tới công trình kia, từ công trường này sang công trường khác
Cao Phong nhìn Phù Dung đang túm chặt áo mình, đôi mắt đầy lo âu làm anh không thể kìm lòng ôm cô vào lòng an ủi ý chỉ cô không cần lo lắng có anh đây rồi. Phù dung khẽ gật đầu nhìn chồng đầy yên tâm.
- Mày đứng đấy làm gì? Ra pha trà mời khách đi chứ? – Cao Phong liếc em một cái: – Anh chị ra ngay giờ.
Cao Thiên cười lắc đầu ra ngoài để anh chị tự do ôm ấp an ủi nhau. Liếc nhìn hai vị khách, Cao Thiên đặt hai tách trà xuống bàn dịu giọng nói:
- Anh chị dùng nước. Đợi anh chị tôi chút xíu.
Thu Hương gật đầu mỉm cười:
- Cảm ơn anh! Phiền anh quá? Chúng tôi đợi thêm chút nữa cũng không sao?
Thu Hương nhìn Hoàng Vinh đang vô cùng chật vật bên cạnh. Cô phải dùng tất cả các biện pháp từ mềm mỏng tới cứng rắn, nịnh nọt lẫn đe dọa để kéo anh tới đây. Thuyết phục mãi mới được đấy! Dù sao cũng là anh em một nhà, đừng cứ để sai càng thêm sai. Cô muốn giải thích những chuyện hiểu lầm. Về phần bà nội, cô cũng đang tìm cách giải thích, thuyết phục bà quên đi quá khứ đau buồn kia, tất cả chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, không thể đổ hết lỗi lên đầu đứa em gái vô tội này. Ba mẹ cũng muốn đi du lịch để suy nghĩ lại mọi chuyện. Hy vọng mọi chuyện dần qua đi, mọi chuyện sẽ vui vẻ.
Hoàng Vinh nhìn em gái rồi lại nhìn căn hộ của đôi vợ chồng trẻ. Đơn giản nhưng ấm áp, vui vẻ không ai tin đó là căn nhà của một tổng giám đốc công ty lớn. Thu Hương cười nhìn anh trai, cùng người nhà không có gì khó nói chuyện hơn nữa với cá tính của Phù Dung cũng dễ. Phù Dung tính tình ôn nhu lại dịu dàng, hiểu chuyên nên cũng không làm khó gì đâu.
- Anh chị ngồi chơi. Tôi phải xuống bếp làm chút việc, anh chị tôi chắc cũng sắp ra rồi đấy
Thu Hương gật đầu nhìn Cao Thiên đi vào bếp, cô không xa lạ gì với căn bếp đó vì có thời gian dài đến đây học nấu ăn để vừa miệng với Lâm Phong. Nghĩ đến anh lòng cô không khỏi có chút chua xót, bảo phải quên nhưng càng quên càng nhớ. Nhớ đến quay quắt con người, đến trào cả nước mắt nhưng anh không để mắt đến cô thậm chí còn rất hận cô nữa.
- Anh chị đến đây có việc gì? Tôi nhớ không nhầm thì mọi việc tôi đã giải quyết xong rồi. Tháng này bàn giao đợt rồi, chỉ đợi nghiêm thu thôi mà. Phần kiến trúc thì tôi đã cho sửa lại cho phù hợp.
- Không? Hôm nay chúng tôi đến đây để thăm hỏi và gửi lời xin lỗi của gia đình tới anh và Phù Dung thôi. Phải không anh?
Thu Hương huých tay Hoàng Vinh đang đứng ngây người. Phù Dung nép vào chồng nhìn hai người lắp bắp:
- Anh chị đến chơi? Hai người ngồi đi?
Cao Phong đỡ vợ ngồi xuống mỉm cười nhìn vợ âu yếm: – Hai người ngồi xuống nói chuyện. Dù sao đến nhà cũng là khách.
Hoàng Vinh nhìn Thu Hương. Anh không ngờ mọi chuyện đơn giản thế, cứ tưởng Cao Phong phải nổi đóa nên trước sự xuất hiện của hai người vì anh ta từng cấm tất cả thành viên trong gia đình anh lại gần Phù Dung. Hoàng Vinh nhớ mỗi lần anh đứng đợi Đan Phượng trước cổng trường đều thấy Cao Phong tới đón vợ thấy anh, cậu ta khó chịu vô cùng. Duy chỉ có Phù Dung vẫn nhẹ nhàng chào anh một tiếng làm anh có suy nghĩ khác về đứa em gái này.
- Dạo này em khỏe không? – Thu Hương lên tiếng hỏi thăm trước: – Bao giờ dự tính sinh vậy?
Phù Dung xoa xoa cái bụng mỗi lúc một to lên của mình ấp úng đáp: – Dạ em khỏe lắm? Cũng sắp rồi đấy ạ. Hôm nọ em đi siêu âm, bác sĩ nói là con trai. Bé khỏe lắm, tăng cân đều đều.
Đôi mắt của Phù Dung sáng lên khi nhắc tới con mình làm Thu Hương hạnh phúc lây không khỏi nhịn cười. Cao Phong thấy không có gì đáng lo nên xin phép chạy vào bếp xem thế nào. Chỉ còn Hoàng Vinh ngồi im lặng nghe hai người phụ nữ nói chuyện, những câu chuyện càng nghe thì lại càng không hiểu nhưng xem chừng hợp lắm. Anh có cảm giác như giữa hai chị em không hề có khoảng cách gì cả, có chút gượng gạo nhưng vẫn thân thiết.
Tiếng chuông cửa reo cắt đứt cuộc nói chuyện. Cao Thiên lê cái dép quèn quẹt ra mở cửa khiến Cao Phong phải nhắc: – Thôi ngay kiểu ấy đi? Nhấc cao chân lên?
Cửa mở làm cho anh chàng đang ngán ngẩm bỗng sáng lên như đèn ô tô: – Anh chị? Ra xem ai đến đây này? Sao lâu hai người mới đến vậy? Mang chi cho nhiều vậy? Mỏi tay không, đưa tui xách cho nghen? Nặng quá trời.
Cao Phong vội chạy ra khi nghe tiếng của Cao Thiên liếng thoắng như súng liên thanh vậy.
- Nhiều chi mà nhiều? Có gạo với rau thôi. Của nhà đấy, ba mẹ bảo gửi lên ấy người. Còn có ít hoa quả, cá khô thêm mấy hột vịt này. Phù Dung có bầu ăn nhiều vô mới béo chớ. Ủa, hai người sao ở đây?
Đan Phượng đang vô cùng hào hứng thuyết minh đống đồ của mình thấy Thu Hương mới Hoàng Vinh khiến mắt cô tối sầm lại khó chịu. Đang vui thì đứt dây đàn là sao? Nhưng nhìn thấy hai người kia lại nhớ tới cái lão bà bà kia làm Đan Phượng vô cùng ghét. Sao mấy người này lại chịu tiếp mấy người kia cơ chứ? Bị bắt nạt như thế, phải cô thì xong rồi.
- Này tính đến xui người ta bỏ chồng hả? V
ề bảo với lão bà bà kia đừng lắm chuyện không tôi kiện mấy người tội phá hoại hạnh phúc gia đình đấy nha.
- Em đừng hiểu lầm? – Hoàng Vinh thấy Đan Phượng nổi giận vội giải thích: – Bọn anh chỉ tới thăm họ thui? Không có ý gì đâu?
- Mèo khóc chuột? – Đan Phượng liếc anh một cái đầy chán ghét làm Hoàng Vinh chùn xuống. Anh thích cô vậy mà Đan Phượng rất thờ ơ với anh.
Cao Thiên thấy không khí vô cùng căng thẳng liền hỏi Đan Phượng: – Anh Phong đâu rồi? Phượng đi một mình à?
- Một mình tui thì sao vác nổi đống này? Anh Hai dưới nhà gửi xe lên sau? Đấy nhắc tới đến rồi, phải cho nhắc vàng bạc thì hay không? Ui, sao uýnh em
Lâm Phong liếc nhìn em gái, tật ăn nói như thế mà đòi làm luật sư thì loạn cả tòa án mất thôi. Anh gật đầu chào mọi người, vỗ vai Cao Phong cười:
- Nhà hôm nay đông vui nhỉ?
Cao Phong gật đầu cười đáp:
- Uhm, đây là Hoàng Vinh và Thu Hương. Chắc cậu biết rồi!
Lâm Phong gật đầu cười không đáp. Thu Hương nhìn anh chằm chằm, trong bộ quân phục anh thật vững vàng rắn rỏi nhưng cánh tay sao bị băng thế kia? Trong lòng cô có chút đau nhói, lo lắng
- Anh? Sao lại bị thương thế kia? – Phù Dung la lên
Lâm Phong xoa đầu Phù Dung cười một cái: – Cô không bé mồm được à? Đừng làm cháu tôi sau này lây nhiễm hai cô nhá?
- Anh kỳ cục? Người ta lớn rồi chứ phải trẻ con đâu mà xoa đầu hoài vậy ta?
Đan Phượng cười nhìn con bạn đang phụng phịu không nhịn được. Cô không hay biết có ánh mắt đang nhìn mình đầy yêu thương nhưng phảng phất chút buồn nơi đáy mắt, cô cười tươi tắn đáng yêu vậy mà không bao giờ thể hiện trước anh.
- Mày lo cái gì? Nghề của ông ấy quanh năm ngày tháng đánh với đấm, bị thương là bình thường, không chết được đâu? – Đan Phượng đáp thay anh trai: – Oa, tình yêu của tôi? Ở nhà hả? Tối nay nhá? – Nói xong chạy qua ôm chầm lấy Cao Thiên.
- Uhm, được thôi? Nhớ mún chết lun nè? Haha, tại ông anh bất tài điều đi hết công trình này đến công trình khác nên không gặp được chứ bộ? – Bộ dạng Cao Thiên vô cùng hứng khởi ôm lấy Đan Phượng.
Mọi người trừ Hoàng Vinh và Thu Hương thì ai cũng quá quen với cái màn phát buồn nôn ra rồi của hai người mang hình dáng người lớn nhưng vô cùng con nít này. Lâm Phong vội tách hai người đang hưng phấn kia ra:
- Chúng mày có thôi ngay cái màn buồn nôn này không? Ở đây còn có con nít đấy? Chả hiểu phép tắc gì cả? Vào bếp dọn cơm, tối nay tao có ca trực đừng làm mất thời gian của bọn tao? Cao Phong, tôi có chuyện muốn hỏi anh? Vào phòng làm việc của anh nha?
Cao Phong gật đầu, hai người kéo nhau vào phòng, Cao Thiên cùng Đan Phượng cùng rủ nhau vô bếp nấu thêm đồ ăn. Phù Dung cười nhìn Thu Hương và Hoàng Vinh đáp:
- Anh chị ở lại ăn cơm nha? Không ngại đâu cùng người nhà mà!
Phù Dung cố gắng muốn kéo khảng cách với người nhà lại nên nhiệt tình mời hai người lại nên Thu Hương cùng Hoàng Vinh liền đồng ý nhưng tâm trạng của Hoàng Vinh đang vô cùng phức tạp. Đan Phượng cùng Cao Thiên quan hệ gì mà họ thân thiết ghê, cô cười với hắn nụ cười thân thiện làm trái tim anh đau quá. Buồn, ghen tị, rất nhiều cảm xúc vây quanh lấy anh như bóp nát trái tim mình khiến anh không thể thở được. Lấy chút bình tĩnh bước qua gian bếp đang rộn lên tiếng nói cười, hai người họ phối hợp ăn ý vô cùng. Người nấu, người dọn bàn cứ thoăn thoắt với những câu chuyện phiếm đầy thú vị. Anh đứng ở ban công nhìn khung cảnh xung quanh mà lòng đầy những bất an, gặp cô khiến trái tim anh chợt rung lên những yêu thương. Cô như đóa hoa đẹp vừa có sắc lẫn có hương, dịu dàng mà vẫn cá tính, sắc sảo nhưng đáng yêu, vừa rất người lớn vừa rất con nít. Cười cho những kỷ niệm ít ỏi mà anh có cùng cô khiến tim sao bỗng yêu đến lạ lùng. Gặp cô là điều bất ngờ lớn nhất cuộc đời anh.
- Anh Hai, ra ăn cơm đi? Mọi người đợi đấy!
Thu Hương gọi đưa anh về thực tại, cắt đứt những suy nghĩ đang theo đuổi. Lắc đầu cho những ý nghĩ của mình, Hoàng Vinh theo em gái vào phòng ăn thấy mọi người đã quay quần. Nhìn qua bàn ăn, Hoàng Vinh đã thấy rất phong phú, mùi thơm thật quyến rũ khiến người đã muốn ăn ngay nhưng thấy Đan Phượng đang cùng Cao Thiên khiến miệng anh đắng ngắt, không muốn ăn nữa. Cao Phong mở đầu:
- Mọi người ăn đi nào? Cùng người nhà đừng ngại gì cả?
Thu Hương nhìn Lâm Phong, anh vẫn khỏe là tốt rồi. Không biết vô tình hay cố ý mà cô ngồi cạnh anh, một chút ấm áp xen lẫn dư vị ngọt ngào quấn lấy cô. Cho cô một chút tham lam này thôi, cho bên anh cùng ăn bữa ăn như một gia đình như Cao Phong và Phù Dung. Nhìn Phù Dung được chồng chăm chút mà cô ghen tị. Lâm Phong quay nhìn khiến cô có chút vội vã cắm mặt vào chén cơm.
- Anh Phong gắp thức ăn cho chị hộ em cái? – Phù Dung cười nói với Lâm Phong: – Chị Hai không ăn thức ăn là không tốt. Kìa anh?
- Thôi, để chị tự gắp đi? Tay anh Phong đau. – Thu Hương vội xua tay, hai má hây hây hồng tựa hồ mang chút thẹn thùng.
Tay đang lúng túng không biết gắp món nào thì chén cơm của cô, miếng cá đã được đặt gọn gàng. Đôi mắt tròn to nhìn động tác của anh đang gắp đồ ăn ình khiến cô có chút khẩn trương, vui vẻ và hạnh phúc. Lâm Phong nhẹ nhàng đáp:
- Cô ăn nhiều một chút? Cao Phong nấu, cô nên an ủi cậu ấy một chút.
- Ý gì đấy? – Cao Phong vỗ nhẹ vào vai Lâm Phong.
- Đàn ông gì mà vô bếp? Vợ có bầu thì cũng nên giữ khí phách đàn ông chút chứ? – Lâm Phong cười đáp khẽ quay ra gắp tiếp cho Thu Hương: – Cô ăn đi chứ? Tệ cũng nên có lời khen nhé.
- Cậu thôi đi? Vợ ăn đi, kệ cậu ta? Mai mốt có vợ tự hiểu.
Lâm Phong cười hà hà, trêu trọc Cao Phong đang cắm cúi gỡ cá cho vợ mà không biết hành độn vô tình của mình làm trái tim có người đang rung lên những nốt nhạc không lời. Không khí bàn ăn ấm cúng dễ chịu nhưng có người đang cố nắm chặt đôi đũa của mình đầy khó chịu vì đối diện của mình đang vô cùng chướng mắt. Hoàng Vinh nhíu mắt nhìn Đan Phượng cùng Cao Thiên đang to nhỏ vô cùng cao hứng, thỉnh thoảng không biết anh ta nói gì mà cô cười hơi e lệ. Nắm chặt đôi tay để không bùng nổ, đáng ghét.
- Chúng mày có thôi ngay cái màn phát buồn nôn kia không? – Lâm Phong khua khua đôi đũa trước mặt hai người: – Lúc nào cũng như buôn bạc giả?
- Anh Hai? Lắm chuyện? – Đan Phượng le lưỡi làm mặt quỷ trêu anh trai: – Anh không lấy vợ đi kẻo hâm đấy? khó tính như ma.
- Mày thấy ma nào đẹp trai như tao không? – Lâm Phong cự lại.
Câu nói của anh khiến mọi người cười òa lên. Phù Dung đặt chén cơm xuống gắp cho chồng thức ăn khẽ nói:
- Anh Phong? Em nghe bác gái nói đã mai mối cho anh được mối nào tốt lắm nha?
- Tin tức của mày tốt ghê? – Đan Phượng chen vào đáp thay anh đầy hứng khởi. Lâm Phong cau có nhìn em gái cười đáp:
- Uhm, mẹ giới thiệu cho đám ấy, con bạn mẹ.
- Thế nào? – Cao Phong nhìn hỏi mà không khỏi tò tò, xem chừng anh bạn rất hài lòng nên mới cười tươi thế.
- Làm giáo viên cấp ba? Cô ấy hiền lành, dịu dàng lại thạo việc nhà.
- Cậu ưng không? Chứ mấy cái đấy thì làm gì? – Cao Thiên cười đáp.
- Uhm. – Lâm Phong cười: – Câu biết thừa công việc của mình rồi. Lu bu quanh năm ngày tháng. Cô ấy là giáo viên thời gian nhiều thì mới quán xuyến được việc nhà, lo cho con cái chứ. Ba mẹ mình cũng ưng lắm. Chắc thuận tiện cuối năm thui.
Choang. Tiếng bát vỡ khiến mọi người giật mình. Thu Hương lúng túng gượng cười: – Xin lỗi, tôi sơ ý. Để tôi dọn.
Thu Hương đờ đân cúi xuống dọn để tránh những giọt nước mắt sắp lăn xuống. Đau quá, sao tim lại đau như vậy khi nghe anh nói thế chứ. Không được, phải bình tĩnh.
- Cô để tôi dọn dẹp cho kẻo phải tay? – Lâm Phong khẽ năm lấy tay cô cầm lấy những mảnh chén vỡ.
- Không? Tôi tự làm được. – Tay cô run run trước bàn tay ấm áp của anh, giọng khẽ run lên.
- Thôi để đấy? Mọi người ăn xong rồi thì ra phòng khách uống trà đi để tôi với Đan Phượng dọn cho.
Cao Thiên lên tiếng nói nhìn Đan Phượng gật đầu. Phù Dung cười đáp:
- Mọi người ra phòng khách nào? Hôm nay có trà sen anh Phong mang ra đấy.