Edit: Mei Mei ~
Nghê Hạ nhìn mấy cái túi quần áo, áo len cổ tròn, áo gió màu tối, quần jeans, giày bata.....Ngoài ra còn có một chiếc khăn quàng màu be.
Có đầy đủ tất cả các phụ kiện trang phục, Nghê Hạ nhìn sơ qua một lượt, cô không thể không nói ánh mắt của Tiểu Nguyên rất tốt, mấy thứ này khi phối lên trông rất đẹp mắt.
Chỉ là lần này cải trang thành người bình thường, những hãng của mấy bộ quần áo này đều có thể thấy trong tủ quần áo của Hạ Dĩ San, mỗi một bộ quần áo đều có giá trị không hề rẻ.
Chậc chậc, quả nhiên là nhân vật cấp bậc Ảnh đế, chỉ tuỳ tuỳ tiện tiện đi ra ngoài một chuyến thôi cũng phải mặc hàng hiệu.
Nghê Hạ cảm khái chốc lát rồi cũng cầm quần áo đi thay. Khi cô bước ra Hoắc Thiệu Hàng cũng đã thay xong, anh cởi bỏ bộ quần áo chỉnh tề, mặc một chiếc áo khoác dài màu tối giản dị, đội mũ, kính râm, hoàn toàn ăn mặc như một người đi đường.
Nhưng mà, trang bị của người đi đường mặc trên người anh vẫn có vẻ không tầm thường, dù sao dáng người đẹp như vậy, tùy tiện đi như vậy đã giống như nhân vật trên báo họa rồi.
Hoắc Thiệu Hàng đi đến trước Nghê Hạ, ánh mắt đảo qua đánh giá một chút. Bởi vì Nghê Hạ cởi giày cao gót, chiều cao đột nhiên giảm xuống nên khi đứng trước mặt anh, trông cô có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.
Hoắc Thiệu Hàng không khỏi cong mi mắt, trang phục học sinh như giày Converse, quần jeans càng khiến cô trở nên thanh thuần, đáng yêu hơn. Gương mặt xinh xắn nhìn anh, anh chợt cảm giác như đang nhìn thấy cô gái nhỏ của mười mấy năm trước, có chút quấn người, nhưng thập phần đáng yêu.
"Nhớ quấn khăn quàng cổ lên, đi ra ngoài ăn cơm thôi."
"Chúng ta ăn ở đâu vậy?" Nghê Hạ đuổi kịp bước chân anh.
"Ừm.....Có muốn ăn gì không?" Hoắc Thiệu Hàng dừng lại nhìn cô.
Nghê Hạ đói bụng đến mức kêu ùng ục, bây giờ muốn ăn nhất chính là canh xương trâu Thượng Hải, bánh bao chiên, còn có mì chua cay......Những thứ này đều là món ăn Thượng Hải mà cô mê nhất.
Nghĩ như vậy, cô cũng theo bản năng mà nói ra.
"Khẩu vị vẫn không thay đổi tí nào." Hoắc Thiệu Hàng cười nói.
"Đúng đó, trước kia anh đưa em đến đó ăn qua, em liền nhớ hương vị đó đến tận bây giờ, quá ngon luôn." Nghê Hạ nhớ tới thời điểm Hoắc Thiệu Hàng chưa nổi tiếng, anh hay lừa mẹ cô dẫn cô đi ăn vặt, trên mặt càng thêm tươi cười.
Hoắc Thiệu Hàng cũng nhớ đến dáng vẻ khi đó, anh cong môi: "Được, vậy đi ăn ở chỗ đó."
"Hả? Em chỉ đùa thôi, chúng ta sao mà đi ăn chỗ đó được, đông người lắm, anh sẽ bị vây quanh mất." Nghê Hạ xua xua tay: "Vẫn nên đi quán ăn, tìm phòng bao thôi."
"Không được."
Nghê Hạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy Hoắc Thiệu Hàng nhàn nhạt nói: "Hôm nay anh đột nhiên muốn ăn canh xương trâu, bánh bao chiên."
Nghê Hạ: "......"
Hoắc Thiệu Hàng thật sự lái xe đến trước cửa hàng, cửa hàng này chính là cửa hàng của nhiều năm trước, mở hơn mười mấy năm, càng ngày càng nổi tiếng. Chẳng qua là vì đêm khuya rồi nên không đông khách như lúc ăn tối, chỉ còn lác đác vài bàn còn khách.
"Mang khăn quàng cổ lên, bao kín mặt." Hoắc Thiệu Hàng cũng từ sau xe lấy ra một chiếc khăn quàng cổ, khéo léo quấn lấy mặt mình, chỉ chừa phần kính râm.
Nghê Hạ nhìn anh, không nhịn được mà cười thành tiếng: "Đi ra ngoài như vậy giống như Quái thúc thúc."
Quái thúc thúc: Thuật ngữ trên mạng, có nghĩa là người đàn ông trung niên có mối quan hệ với Loli =)))
Hoắc Thiệu Hàng ngừng lại, dở khóc dở cười cầm lấy khăn quàng cổ của cô: "Không còn cách nào nữa, làm Quái thúc thúc nhiều năm lắm rồi."
Anh một tay kéo sang một bên, tay kia giúp cô quấn khăn quanh cổ. Bởi vì hành động này, hai người cách rất gần, trước mắt Nghê Hạ chính là hơi thở anh thở ra.
Nghê Hạ nhìn anh buồn bực suy nghĩ, cũng may khăn quàng cổ chậm rãi quấn lấy mặt cô, bằng không có lẽ anh sẽ nhìn thấy sắc mặt lúng túng của cô......
Thời tiết lạnh, quấn khăn quàng cổ kỳ thật cũng không phải rất kỳ quái, hơn nữa hiện tại ít người, lúc hai người đi vào cũng không khiến chú ý.
"Xin chào, cần gì ạ?"
Nghê Hạ đi trước Hoắc Thiệu Hàng, cướp lời nói trước: "Bánh bao chiên, cống hoàn, canh xương trâu...Còn có cái này, cái này.....đóng gói toàn bộ."
Cống hoàn: Như một loại thịt viên
Người phục vụ nhớ kỹ từng món: "Vâng ạ, chị chờ một lát nhé."
Hoắc Thiệu Hàng từ phía sau đưa tới một tấm thẻ cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ nhận lấy, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông cao cao trước mắt, nhìn thân hình thật đúng là đẹp, chỉ là khuôn mặt này được bao kín quá.
Nghê Hạ và Hoắc Thiệu Hàng ngồi ở một bên chờ đợi, Nghê Hạ che nửa khuôn mặt, đôi mắt to biểu thị luôn cảnh giác.
"Nhìn anh làm gì?" Hoắc Thiệu Hàng cười khẽ.
"Thú vị, lại còn có một chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ." Nghê Hạ thần thần bí bí nói: "Cảm giác bước ra cùng đại minh tinh thật không giống nhau."
Đôi mắt của Hoắc Thiệu Hàng sau chiếc kính râm hàm chứa ý cười: "Bản thân em không phải cũng giống như vậy sao."
"Em sao mà so với anh được." Nghê Hạ buông tay: "Lỡ như bị phát hiện, nhiều lắm cũng chỉ có vài người tìm em chụp mấy tấm hình thôi. Anh thì không giống đâu, anh sẽ khiến nơi này chật như nêm cối."
Hoắc Thiệu Hàng nhướng mày: "Thế thì, đến lúc đó làm phiền Nghê tiểu thư giải cứu."
"Ha? Em cứu anh không phải càng cứu càng phiền phức sao?" Nghê Hạ cong mi, cười nói: "Tiêu đề ngày mai, Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ bị bắt gặp ăn uống ở quán ăn tươi. Ách, nghĩ thôi cũng thấy mắc cười."
"Không phải khá tốt sao." Hoắc Thiệu Hàng đột nhiên nói.
Nghê Hạ giật mình, tốt chỗ nào.....
"Xin chào, đồ ăn của chị đã đóng gói xong." Người phục vụ đưa đồ ăn đến ngắt đi suy nghĩ của Nghê Hạ.
Hoắc Thiệu Hàng đứng dậy xách lên: "Cảm ơn."
Hoắc Thiệu Hàng ý bảo Nghê Hạ đi theo, người phục vụ ngẩn người lúc rồi đột nhiên nói: "Xin hỏi, anh có phải là minh tinh hay không ạ?"
"........"
Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ mắt nhìn nhau.
Nghê Hạ vội vàng đi lên trước, chắn ở giữa Hoắc Thiệu Hàng và nhân viên phục vụ: "Thường xuyên có người nói như vậy, ánh mắt không tệ nha em gái."
Người phục vụ ngượng ngùng sờ gáy: "Bao bọc kín mít như vậy, hơn nữa nhìn có chút giống....."
Nghê Hạ gật gật đầu nghe cô ấy lý giải, sau đó thừa dịp cô bé phục vụ đang thất thần liền vội vàng kéo Hoắc Thiệu Hàng đi ra ngoài. Hoắc Thiệu Hàng rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm tay mình, hơi nhếch khoé miệng.
"Tiểu Giai, thất thần cái gì vậy hả, đến đây giúp mau."
"Tới liền tới liền." Người phục vụ lấy lại tinh thần vội vàng đi vô trong, đi được nửa đường đột nhiên bừng tĩnh, vỗ tay một cái: "Ây! Chỉ chú ý đến người đàn ông đó, bây giờ nghĩ lại ánh mắt của cô gái đó không phải rất quen thuộc sao! Rất giống với nữ diễn viên phụ của bộ phim truyền hình trước đó! Tên là gì ta...."
"Tiểu Giai! Đứng một mình nói thầm cái gì vậy?"
"Không đúng, giọng nói của người đàn ông cũng quen tai lắm." Tiểu Giai rối rắm cau mày, suy nghĩ nửa ngày đột nhiên mở to hai mắt nhìn: "Không thể nào, nhất định là mày nhìn lầm rồi, sao Đại thần có thể tự mình đến đây mua bánh bao chiên chứ....."
Hoắc Thiệu Hàng lái xe đến bờ sông, sau đó xách một túi đồ ăn ra đặt lên ghế đá bên cạnh.
Nghê Hạ hưng phấn chạy xuống xe, ngồi xuống bên cạnh, mở hộp ra liền gắp một cái bánh bao chiên, cắn một miếng, da giòn nhiều nước, quả thực là cực phẩm nhân gian.
Hoắc Thiệu Hàng ngồi ở bên kia, tháo khăn quàng cổ và kính râm ra, cầm đũa lên ăn một miếng.
Biết bao năm qua, anh đã quên mất bao lâu rồi không đi mua đồ ăn vặt giống như hôm nay, cho nên liền trực tiếp ngồi ăn bên bờ sông. Bên cạnh anh luôn có người giúp đỡ, muốn mua gì cũng không cần phải tự mình đi, vội đến vội đi, về đến nhà thì trống không không có ai bên cạnh. Được đồng hành cùng một người như ngày hôm nay, như một người bình thường, dường như thật đáng quý.
"Hương vị không thay đổi, lâu rồi chưa ăn." Hoắc Thiệu Hàng nhìn Nghê Hạ đang ăn một cách vui vẻ, tâm trạng cũng rất tốt.
"Ừm, chủ quán của bọn họ hình như là một." Nghê Hạ ăn xong một ngụm rồi nói tiếp: "Đúng rồi, em nói muốn đến bờ sông ăn anh cũng đồng ý, nơi này có vẻ như không hợp với thân phận của anh."
Hoắc Thiệu Hàng nhìn mặt sông, yếu ớt nói: "Thân phận gì chứ? Diễn viên cũng là người bình thường, thỉnh thoảng phải tận hưởng cuộc sống."
Nghê Hạ ngừng lại, nghĩ đến anh xuất đạo từ nhỏ đến bây giờ, nhất định rất ít khi hưởng thụ cuộc sống như vậy giống như một người bình thường. Minh tinh ngay cả ra khỏi cửa thôi cũng phải nguỵ trang thành thế này, xác thật rất mệt.
"Nói cũng đúng, nếu vậy sau này khi anh muốn hưởng thụ cuộc sống bình thường, đặc biệt là khi ăn cái này." Nghê Hạ cầm đũa gắp bánh bao chiên lên: "Nhớ gọi em."
Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô, duỗi tay xoa đầu cô: "Đồ tham ăn."
Ngữ khí dịu dàng bất giác mang theo cưng chiều, Nghê Hạ nghe đến mức có chút ngẩn người.
Trước đây Tống Phỉ Nhi nói với cô rằng nam nghệ sĩ tán gái nhất chính là Trâu Phương Diệc, người thường khiến khán giả phải thét lên trong các chương trình giải trí. Nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy loại người thực sự quyến rũ chính là loại người quyến rũ một cách tự nhiên, thậm chí còn không nhận ra rằng mình chính là người đang quyến rũ!
撩妹 (liáo mèi): tán gái
撩人 (liáo rén): quyến rũ người
Đồng âm chữ (liáo) đó mng, hic hic không thể ghi là "tán người" được =)) nên mình đành đổi thành quyến rũ ạ.
Mà người trước mặt này chính là kiểu người như vậy, khiến cho cô mặt đỏ tim đập nhưng lại không show ra cảm giác đó.
Gió đêm xuống, mặt sông rất yên tĩnh, hai người dường như ăn sạch hết đồ ăn, Nghê Hạ cảm giác hơi no.
"Cảnh Tố mà biết đêm nay em ăn uống như thế này, khẳng định sẽ mắng người cho xem." Nghê Hạ nhìn phía trước, bất lực nói.
Hoắc Thiệu Hàng nghiêng đầu nhìn cô: "Thỉnh thoảng thì không sao, sau này anh giám sát em."
Nghê Hạ ngượng ngùng: "Chúng ta lại không gặp nhau thường xuyên."
"Sao? Muốn gặp mặt thường xuyên?"
Nghê Hạ bị nghẹn: "Em không có nói thế!"
Hoắc Thiệu Hàng cười khẽ: "Không có việc gì thì anh sẽ đến thăm ban em, đừng lo lắng."
Ai.....lo lắng chứ?! Nghê Hạ nhìn dáng vẻ bình thản của Hoắc Thiệu Hàng, chợt như bị nghẹn ở cổ.
"À đúng rồi." Nghê Hạ đột nhiên nhớ tới một việc, "Về chuyện em là Hạ Dĩ Phàm....."
"Yên tâm, bảo mật." Hoắc Thiệu Hàng nói: "Trước đây được giữ kín, tất nhiên bây giờ cũng sẽ không nói ra. Tiểu Hàm, nếu em bắt đầu chọn cái tên khác một lần nữa, anh cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em."
"......Cảm ơn." Nghê Hạ nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên không nói chuyện Hạ Dĩ San cho anh, chờ sau này đi, chờ thông qua đồng ý của Hạ Dĩ San cô mới mở miệng. Dù sao thì đây cũng là chuyện râu ria, chỉ cần anh biết cô là Hạ Dĩ Phàm, như vậy là đủ rồi.
Hai người im lặng ngồi một lúc lâu, cho đến khi Nghê Hạ hắt xì một cái, Hoắc Thiệu Hàng mới xin lỗi kéo cô dậy: "Anh đưa em về."
"Vâng ạ."
Hoắc Thiệu Hàng lái xe đến dưới nhà Nghê Hạ, trước khi xuống xe, Hoắc Thiệu Hàng hỏi: "Khi nào mới quay lại Hoành Điếm?"
"Chiều mai."
"Ừm, đi đường cẩn thận, đóng phim nhớ chú ý sức khoẻ."
"Biết rồi." Nghê Hạ xuống xe, quay đầu lại thấy dáng vẻ ngồi trong xe của anh, đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc không muốn rời đi. Bởi vì anh, muộn phiền đêm nay hoá thành hư không, có anh ở bên, cô có thể an tâm rất nhiều.
Nghê Hạ đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại. Hoắc Thiệu Hàng vốn đang nhìn bóng dáng cô, cái quay đầu này của cô khiến anh hơi ngạc nhiên: "Sao thế?"
"Anh nói anh sẽ đến thăm ban, đúng không?"
Hoắc Thiệu Hàng sửng sốt một chút, nơi nào đó trong lòng từ từ sụp đổ, anh nghiêm túc nhìn cô: "Ừm, nói lời thì giữ lời."
Nghê Hạ không nhịn được cong môi lên, cô vẫy tay hướng về phía anh, xoay người rồi bước vào cửa lớn.
Ayzo what's uppp!!! Mình comeback rồi đây!
Kết thúc chương trình học rồi nên mình rảnh rỗi vô cùng luôn, lịch đăng chương cũng sẽ không cố định nữa, vì mình đang cố gắng đầu tháng sẽ hoàn thành bộ truyện này. Cảm ơn các bạn đã chờ đợi bộ truyện ạaaaa ♡