Mãi đến khi Diệp Kính Hy đỗ xe xong, dắt tay Diệp Khiêm chậm rãi đi xa, Trình Nhạc mới từ bên cạnh bảng thông báo ló đầu ra, tim đập thình thịch nhìn bóng lưng của hai cha con họ.
Diệp Kính Hy nắm tay Diệp Khiêm, chậm rãi đi trên đường, bóng lưng một lớn một nhỏ của hai người dưới ánh hoàng hôn như được phủ một lớp ánh sáng vàng ấm áp. Diệp Khiêm vẫn còn rất trẻ con, vừa nhìn thấy ba mình là nói không ngớt, lúc nào cũng nghiêng đầu qua ríu ra ríu rít nói liên tục không ngừng, Diệp Kính Hy cũng yên lặng lắng nghe nó, thỉnh thoảng khẽ cười, sau đó nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc con trai mình.
Cái hình ảnh cha hiền con thảo kia càng khiến Trình Nhạc có chút cảm động.
Tình cha như núi, lời này đặt ở trên người cha con họ, tựa hồ có thể thể hiện được sâu sắc nhất.
Diệp Kính Hy người đàn ông này, ở trong mắt người ngoài có thể chỉ là một thương nhân lãnh khốc vô tình, thế nhưng, ở trước mặt người yêu và con trai, anh ta sẽ bỏ đi cái vỏ ngoài lạnh lùng ấy, toát ra phần ôn nhu chu đáo của mình.
Lúc anh quay qua nhìn con trai mỉm cười, Trình Nhạc đột nhiên nghĩ, anh quả thật là một người cha tốt. Mặc dù công việc bận rộn, mỗi cuối tuần đều dành thời gian tới đón Diệp Khiêm, anh không biết làm cơm, cũng sẽ mang Diệp Khiêm tới nhà hàng nó thích để ăn một bữa thật ngon. Nhóc con toàn huyên thuyên nói những câu chuyện buồn chán, người lớn nghe đương nhiên sẽ thấy phiền, thế nhưng anh vẫn lắng nghe thằng con mình ríu rít như chim sẻ, trên mặt từ đầu tới cuối vẫn luôn mang theo nụ cười.
Người cha như vậy, có lẽ là người cha lý tưởng nhất trong lòng mọi người a.
Cách giáo dục của anh với Diệp Khiêm không gò bó lại tự do, anh để Diệp Khiêm làm chuyện nó thích, cũng không giống những bậc cha mẹ khác luôn trách móc thành tích của con mình, không miễn cưỡng Diệp Khiêm học những môn nó không thích, đối với tương lai của Diệp Khiêm, hoàn toàn để cho nó tự chọn lấy con đường riêng của mình.
Diệp Kính Hy một mình nuôi lớn đứa con trai này, khó khăn gian khổ bao nhiêu không cần phải nói, có thể bởi vì vậy, tình cảm cha con bọn họ mới tốt như thế, thậm chí còn khiến người ngoài nhìn vào không khỏi đố kị.
Dưới tình huống thế này, anh hai nên làm thế nào để đi vào cuộc sống của Diệp Kính Hy đây? Lấy thân phận gì để đi vào cuộc sống của Diệp Khiêm chứ?
Nói thương nói yêu là một chuyện, thế nhưng nếu là sống cùng nhau, những vấn đề này cần phải suy xét cẩn thận mới được.
Đó cũng là mục đích Trình Nhạc tiếp cận với Diệp Khiêm.
Cho nên trước khi gặp Diệp Khiêm, Trình Nhạc mới lên trang web của trung tâm gia sư để nộp hồ sơ, và để miễn cho Diệp Kính Hy hoài nghi, cậu cũng dùng tên và thẻ học sinh của Dư Tiểu Phi, chỉ cần cầm thẻ học sinh ra đối chất, chắc chắn sẽ không bị lộ.
Ở trong hồ sơ giới thiệu bản thân cố ý ghi rõ là mình hồi tiểu học đã được nhảy lớp, với lại nguyện vọng là được dạy học trẻ nhỏ.
Trình Nhạc đã tra qua, trung tâm gia sư hiện nay rất ít sinh viên muốn dạy bọn con nít nhí nhố này, cho lên lúc đăng ký cậu đã cố ý ghi rõ rằng mình thích trẻ con, nếu không có gì ngoài ý muốn, Trình Nhạc tin chắc trung tâm gia sư sẽ giới thiệu cậu cho Diệp Khiêm.Tính toán của Trình Nhạc quả nhiên chính xác, sự tình theo suy tính của cậu mà phát triển khá thuận lợi.
Sau một lúc lâu, điện thoại di động của cậu vang lên, là số của trung tâm gia sư.
“Xin chào, bạn có phải là Dư Tiểu Phi không?” Giọng nói của cô nhân viên này rất ôn nhu.
Trình Nhạc nhếch nhếch môi, mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
“Chỗ chúng tôi có một bạn nhỏ tên là Diệp Khiêm muốn tìm gia sư, là học sinh lớp một, tôi xem phần giới thiệu của cậu, thấy cậu rất thích hợp, mà bạn nhỏ này cũng rất thích cậu, không biết cậu có muốn cùng phụ huynh của Diệp Khiêm nói chuyện một lúc không?”
Nụ cười trên mặt Trình Nhạc lại càng sâu, “Tốt thôi, cảm ơn cô.”
Điện thoại liền được chuyển cho người khác, sau một lát, bên tai truyền đến giọng nói bình thản của một người đàn ông.
“Xin chào. Tôi là ba của Diệp Khiêm.”
Âm sắc trầm thấp khiến cho người ta có một loại cảm giác chững chạc trưởng thành. Nhớ tới người này ngày đó vào phòng giáo viên hôn môi anh hai, Trình Nhạc không khỏi nở nụ cười, “Xin chào anh Diệp.”
Bên kia tiếp tục nói: “Cậu nguyện ý làm gia sư cho Diệp Khiêm sao?”
“Đương nhiên.”
“Cậu nói mình rất có kiên trì, lại thích trẻ con, đúng không?”
“Vâng.”
“Tốt lắm. Tôi hy vọng cậu có thể dạy toàn bộ chương trình học cho Diệp Khiêm, phụ đạo như thế này cậu nghĩ sao?”
“Cái này không thành vấn đề, tôi tin tôi có thể dạy cậu bé toàn bộ chương trình học.”
“Ừm, vậy cậu có yêu cầu gì về mặt thù lao không? Cứ việc nói.”
“Anh Diệp có thể trả cho tôi theo giá thị trường là được, một giờ đồng, mỗi lần đúng hạn thanh toán tiền. Nếu như trong vòng một tháng tôi có thể giúp Diệp Khiêm nâng cao thành tích, đến lúc đó anh có thể thưởng thêm đồng, thế nào?”
“Được.” Bên kia đáp ứng rất thẳng thắn, dừng một chút, còn nói: “Bình thường Diệp Khiêm không có thời gian, tôi ở nhà cũng bất tiện. Có lẽ cậu nên tới nhà dạy vào những ngày cuối tuần, cụ thể là mấy giờ thì đến lúc đó tôi sẽ xem tình hình rồi báo lại cho cậu.”
“Không thành vấn đề! Anh cứ nhắn cho tôi địa chỉ nhà, cuối tuần tôi sẽ trực tiếp tới tìm Diệp Khiêm.”
“Ừ, vậy ngày mai bắt đầu?”
“Vâng. Ba giờ chiều tôi sẽ tới đúng giờ.”
Sau khi cúp điện thoại rồi, Trình Nhạc mới thở phào một hơi.
Rốt cuộc cũng được như mong muốn mà làm gia sư cho Diệp Khiêm, nếu mình nhớ không lầm thì ngày mai Diệp Kính Hy sẽ tới chỗ anh hai ăn cơm, chắc chắn sẽ không mang Diệp Khiêm theo, xem tình huống bây giờ thì bọn họ chỉ vừa mới gặp lại, anh hai hẳn còn chưa biết tới sự tồn tại của Diệp Khiêm.
Như vậy, ngày mai chỉ còn mình và Diệp Khiêm mà thôi. Làm gia sư như vậy, thuận tiện có thể làm bảo mẫu của Tiểu Diệp Khiêm luôn, nhéo nhéo mặt nó một chút, xoa xoa đầu nó một chút, xúc tiến cảm tình của hai chú cháu trong tương lai a~.
Cuối tuần trời trong nắng ráo, buổi sáng nhàn rỗi không có gì làm, Trình Nhạc liền lên mạng tải sách giáo khoa tiểu học xuống để xem sơ qua, vạch ra cách phụ đạo thích hợp nhất cho Diệp Khiêm dễ học. Buổi chiều, Trình Nhạc liền dựa theo địa chỉ Diệp Kính Hy gửi tới đi tìm nhà bọn họ.
Xung quanh khu biệt thự Tinh Hồ là những hàng rào cao to, người đi ngang qua có thể nhìn xuyên khe hở để ngắm nghía cảnh trí trong khu một chút.
Trình Nhạc ngồi trong xe buýt quay kiếng xe xuống, một bên thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ này, một bên không khỏi cảm thán những kẻ có tiền thật biết hưởng thụ.
Thiết kế của khu biệt thự rất gần gũi, một loạt biệt thự ngay ngắn có phong cách khác nhau, đường lớn rộng rãi cùng với đường nhỏ được rải đá kết hợp cực kỳ hoàn mỹ, hai bên đường là hàng cây xanh tươi tốt, trên cây còn có tiếng chim kêu thanh thúy vang lên. Hồ nhân tạo trong suốt, từng lớp từng lớp cỏ xanh mượt mà, phương tiện giải trí đều có đầy đủ, trong khu còn có vài siêu thị nho nhỏ, ngay cả bệnh viện và tiệm rửa xe cũng có luôn.
Nơi đây hoàn toàn là chỗ thích hợp nhất để nghỉ hưu, ở chỗ này không cần vào nội thành cũng có thể hưởng thụ được cuộc sống thoải mái thư thái nhất. Vừa đến gần khu biệt thự này thôi, ngay cả cái khô nóng của mùa hè cũng phải tiêu tan mất vài phần.
Trình Nhạc vừa xuống xe buýt, đã thấy Diệp Khiêm từ cách đó không xa chạy tới, kêu lên: “Thầy ơi!”
Trình Nhạc cười ôm lấy cậu nhóc vừa nhào vào lòng mình, xoa xoa đầu nó: “Sao lại đứng đây chờ thầy?”
“Ở đây không cho người ngoài vào, ba bảo con ba giờ ra chờ thầy ở cửa. Nếu không bảo vệ sẽ không cho thầy vào đâu.”
“À, ra là vậy.” Trình Nhạc mỉm cười nói, “Vậy ba của con đâu?”
“Ba nói hôm nay tới nhà bạn ăn rồi!” Diệp Khiêm nói, “Thầy mau vào thôi, ở bên ngoài nóng quá, con dẫn thầy vào nhà con.”
Diệp Khiêm làm ra dáng vẻ của một cậu chủ nhỏ, dắt tay Trình Nhạc đi vào khu biệt thự, vừa đi vừa làm hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu cảnh trí trong khu nhà mình.
Chờ đến khi cậu bé nói mệt rồi, Trình Nhạc mới cười hỏi: “Con bình thường đều sống ở đây sao?”
Diệp Khiêm gật đầu: “Vâng ạ, cách trường học xa lắm, cho nên mỗi ngày ba đều phải đưa đón.”
Trình Nhạc giật mình, Diệp Kính Hy ngày nào cũng đưa đón con trai sao?
“Ba của con bận rộn như vậy, sao không để tài xế tới đón?”
“À, ba con nói để mấy chú tài xế làm thì ba lo lắng. Giống chú ba của con vậy, hở một chút là đụng người ta. Hơn nữa giờ ba con tan ca cũng vừa lúc con tan học, vì vậy tiện đường tới đón con luôn. Ba với con thuận tiện ra ngoài ăn, ăn xong về nhà ba sẽ bận rộn trong phòng làm việc, con cũng vào phòng con học bài.” Nói đến đây, Diệp Khiêm cong khóe mắt cười cười, “Con với ba chỉ nói chuyện lúc ở trên xe thôi, ba cũng không có nhiều thời gian chơi với con, con dù sao vẫn muốn về nhà quấn lấy ba cơ, nhưng mà như vậy sẽ quấy rầy ba làm việc.”Nhìn cậu nhóc mang theo nụ cười hồn nhiên nói những lời này, giống như với nó mà nói, tựa hồ ngay cả cùng ba mình nói chuyện phiếm cũng trở thành cái gì đó xa xỉ.
Trình Nhạc trong lòng đau xót, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ con… Chưa từng tới thăm con sao?”
“Không… Con không có mẹ.” Viền mắt Diệp Khiêm đỏ lên, gục đầu xuống, nhẹ giọng nói, “Trong trường cũng có vài bạn cười nhạo con, nói con là đứa không có mẹ, cho nên con rất buồn, làm bài thi mới không tốt… Thế nhưng, con có ba là đủ rồi, ba tốt với con như vậy, không có mẹ cũng chẳng sao a… Bọn họ có mẹ, cũng có thấy mẹ bọn họ mỗi ngày tới đưa đón đâu…” Thanh âm của Diệp Khiêm dần dần thấp xuống.
Trình Nhạc không khỏi vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu bé, “Diệp Khiêm, con thông minh như vậy, có rất nhiều người thích con a, mấy bạn đó chỉ nói lung tung thôi, nhất định là thấy ba con ngày nào cũng lái xe tới đưa đón, cho nên trong lòng ghen ghét. Đừng để ý tới bọn họ.”
Diệp Khiêm ngẩng đầu, rất nhanh đã lau khô nước mắt nở nụ cười: “Vâng, ba con cũng nói vậy đó. Ba nói với con, không nên lãng phí thời gian với những người không ưa mình, như vậy mới ngốc thật. Lần sau nếu những bạn đó còn cười nhạo con, con cứ nhìn xuyên qua gương mặt của bọn họ, nhìn bầu trời ở phía sau họ là được rồi.”
Trình Nhạc thiếu chút nữa bị Diệp Khiêm chọc cười thành tiếng.
Diệp Kính Hy thì ra dạy dỗ con mình như thế, nhìn xuyên qua gương mặt bọn họ, nhìn bầu trời phía sau họ, đây chính là cảnh giới “không nhìn” cao nhất a.
Cha con nhà này thật sự là một cặp thú vị mà.
Trình Nhạc ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, tỉ mỉ quan sát căn biệt thự này của Diệp Kính Hy.
Biệt thự hai tầng, không có chút nào xa hoa hay phô trương như trong tưởng tượng của cậu, ngược lại còn có phong cách lịch sự tao nhã như cái loại mà anh hai cậu thích, vách tường được sơn một màu vàng nhạt ấm áp, đồ dùng trong nhà cũng lấy màu trắng làm chủ đạo, hoa văn nho nhỏ ở trên thảm cực kỳ tinh tế, rèm cửa sổ cũng được thêu hoa rất đẹp. Toàn bộ gian nhà nhìn qua ngăn nắp sạch sẽ thoải mái, mỗi một góc nho nhỏ đều thể hiện được tính cách không hề tầm thường của chủ nhân.
Xem ra, Diệp Kính Hy đã cẩn thận tỉ mỉ bài trí nơi này, tuy rằng chỉ có hai cha con ở, nhưng chỗ nào cũng có mùi vị ấm áp của “gia đình”.
“Diệp Khiêm, bài trí trong nhà con thật đẹp.” Trình Nhạc không khỏi tán thán.
“Đương nhiên a, đồ trong nhà đều là ba tự mình mua đó!” Diệp Khiêm vui vẻ loan loan khóe mắt, “Thầy muốn giảng bài ở đâu ạ? Trong phòng đọc sách hay là phòng khách đây?”
“Cứ ở phòng khách đi.” Trình Nhạc cầm lấy đống sách giáo khoa Diệp Khiêm đưa qua, “Con lại đây ngồi đi, có chỗ nào không hiểu thầy sẽ giảng cho con lại từ đầu.”
Quả nhiên như Trình Nhạc dự liệu, Diệp Khiêm kỳ thực là một đứa trẻ rất thông minh, chỉ là lúc làm bài luôn đi lòng vòng. Kỳ thực Diệp Khiêm làm toán rất nhanh, thế nhưng nó lười viết cách làm, cho nên lần nào làm cũng đều bị điểm kém.Thật là một thằng nhóc tinh quái a.
Trình Nhạc bắt đầu kiên trì giảng giải cho Diệp Khiêm, mỗi khi làm được một bài khó nào đó, hai mắt thằng bé lại sáng lên mà nhìn chằm chằm Trình Nhạc, khiến cho cõi lòng Trình Nhạc phồng lên cảm giác thành công đầy thỏa mãn.
Có lẽ là khi còn bé cá tính bướng bỉnh của cả hai đều giống nhau, cho nên Trình Nhạc với Diệp Khiêm cực kỳ hòa hợp, buổi chiều rất nhanh đã trôi qua.
Chờ đến khi kết thúc nhiệm vụ dạy học ngày hôm nay, hai người mới dọn dẹp lại đống sách vở nằm loạn trong phòng khách, đột nhiên chuông cửa vang lên, tiếng đinh đoong đinh đoong nghe có vẻ rất gấp gáp.
Diệp Khiêm chạy tới cửa, kiễng chân lên nhìn vào mắt mèo (cái lỗ nhỏ nhỏ để nhìn ra ngoài á), sau đó cười mở cửa: “Chú Tiêu.”
Trình Nhạc chẳng biết nó gọi chú Tiêu là ai, từ trong phòng khách nhìn ra, chỉ thấy nét mặt của người đàn ông nọ rất nhu hòa, trên khóe mắt còn lộ ra chút mị hoặc ôn nhu, hắn rất tự nhiên mà bế bổng Diệp Khiêm lên, “Tiểu Khiêm a, con ở nhà một mình sao?”
“Vâng!” Diệp Khiêm gật đầu, “Chú Tiêu tới tìm ba con sao? Ba con tới nhà bạn ăn cơm rồi, chú gọi điện thoại cho ba đi.”
“Không cần, chú Tiêu đặc biệt tới thăm con mà.” Người nọ dừng một chút, dịu dàng nói, “Tối nay dẫn con ra ngoài chơi, chịu không?”
“Đi đâu ạ?”
“Đi sở thú xem động vật biểu diễn, chú dẫn con đi xem ha. Ngoan, đi thay quần áo đi, chú chờ con.”
“Dạ.”
Không hiểu tại sao, trong lòng Trình Nhạc mọc lên một nỗi bất an kỳ quái. Cậu nghĩ, cái loại ngữ khí dỗ dành Diệp Khiêm của người đàn ông này, quả thật rất giống hôm trước mình dụ dỗ Diệp Khiêm vậy.
Hắn tuyệt đối không phải chỉ đơn giản dắt Diệp Khiêm ra ngoài chơi. Có ai lại nhân lúc bạn mình không ở nhà cố ý tìm tới, dẫn con của bạn mình ra ngoài chơi chứ? Người đó chắc là do rảnh rỗi quá nên sinh nông nỗi, hoặc là có ý đồ khác.
Hắn muốn nhân lúc Diệp Kính Hy không có ở nhà, dẫn Diệp Khiêm đi nơi nào?
Nhìn biểu tình hào hứng của Diệp Khiêm chạy vào nhà, Trình Nhạc hơi nhíu nhíu mày, kéo Diệp Khiêm lại, trầm giọng hỏi: “Chú Tiêu kia là gì của con?”
“À, chú ấy là bạn tốt của chú ba con đó, trước đây đã tới nhà của con vài lần, đối với con rất tốt.”
Hàng lông mày của Trình Nhạc càng nhíu chặt.
Đây lại càng không được, bạn của chú ba, quan hệ xa lắc xa lơ như vậy, tự nhiên tìm tới đây, tuyệt đối không bình thường…
Quay đầu lại nhìn bóng của người nọ ngoài cửa, Trình Nhạc cúi người đè lại vai Diệp Khiêm, nhẹ giọng nói: “Con nếu muốn cùng với chú ấy ra ngoài, tốt nhất nên gọi điện thoại cho ba đã, lỡ như ba con về không thấy con đâu, sẽ rất lo lắng.”
“Vâng ạ, con đã biết, ba cũng nói như thế. Để con đi gọi điện thoại.”
Diệp Khiêm vừa mới cầm điện thoại di động lên, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng tới cực điểm: “Diệp Khiêm, đây là ai?”
Trình Nhạc ngẩng đầu lên, chống lại hai mắt hơi nheo lại của hắn, ánh mắt kia khi cười rộ lên thì trong ôn nhu mang theo một chút mị hoặc, thế nhưng khi lạnh mặt xuống thì ánh mắt lại sắc nhọn như băng.
Trình Nhạc nhíu mày, đúng mực đáp trả: “Xin chào, tôi là gia sư của Diệp Khiêm. Cho nên tôi có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho cậu bé khi ba nó không có ở nhà.” Nói xong, khóe miệng liền nhếch lên, nở một nụ cười xán lạn đầy hàm súc, ánh mắt nhìn thẳng về phía người đối diện mình, “Anh Tiêu, nếu anh muốn dẫn Diệp Khiêm ra ngoài chơi, tốt nhất là nên hỏi qua ba nó. Nếu không tôi cũng không biết ăn nói làm sao.”
Ánh mắt lạnh lùng của người nọ quét về phía Trình Nhạc, đột nhiên tiến đến bên tai Trình Nhạc, đè thấp giọng xuống, “Cậu nhiều chuyện quá đấy.” Nói xong, khẽ cười cười, “Thì ra là gia sư của Tiểu Khiêm a, dạy xong rồi không phải nên đi về sao?” Ngữ khí nặng thêm, rõ ràng mang theo ý tứ uy hiếp.
Trình Nhạc không nói chuyện, trên mặt vẫn mang nụ cười xán lạn như trước, ánh mắt thẳng tắp nhìn đối phương, không chút lùi bước.
Bầu không khí chớp mắt đã tóe lửa, giương cung bạt kiếm giằng co không lâu.
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, có hai người đàn ông một trước một sau đi vào.
Người đi trước mái tóc hơi dài, đường nét ở cằm trông rất đẹp, sau khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng khách liền híp híp hai mắt lại, nụ cười kia làm cho người ta phải lạnh cả sống lưng.
“Ôi chao, Tiêu Dật à, thật sự là khách quý nha… Cậu tới đây để làm gì?”
Nói xong liền khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ như đang xem kịch vui.
Tiêu Dật một lúc lâu không nói chuyện, thần sắc có chút xấu hổ.
Người theo vào phía sau ngược lại rất trấn định, hai mắt nhìn qua phòng khách một vòng, không thèm để ý tới Tiêu Dật và Trình Nhạc đang đứng đó, dừng lại trên người Diệp Khiêm, khẽ cười cười: “Tiểu Khiêm, tới đây nào.”
Diệp Khiêm chạy về phía trước nhào vào lòng người nọ: “Chú út!” Nói xong liền nở nụ cười với người đứng ở cạnh bên, “Con chào chú ba.”
“Ừ, bọn chú tới thăm con đây, cảm động đúng không nè.” Diệp Kính Huy hung hăng nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm lắc đầu: “Không cảm động đâu. Ba con nói, mỗi lần chú ba với chú út tới nhà con là không có chuyện tốt gì cả…”
“Lời của anh hai thật là gãi đúng chỗ ngứa a.” Diệp Kính Văn xoa xoa đầu Diệp Khiêm, quay đầu lại đối mặt với ánh mắt của Trình Nhạc, thân thiện gật đầu, hỏi: “Cậu là?”
“À, tôi là gia sư của Diệp Khiêm.”
“Thì ra là thế. Hiện tại chúng tôi có chút chuyện nhà phải xử lý, cậu có thể đưa Diệp Khiêm lên lầu chơi một lát, được không?”
“Được.” Trình Nhạc gật đầu, dắt tay Diệp Khiêm đi lên lầu, Diệp Khiêm chớp chớp cặp mắt to đen láy của mình, quay đầu lại nhìn mấy người đang giằng co trong phòng khách, hiếu kỳ nói: “Chú út, có chuyện gì vậy? Không thể để con nghe sao?”
Diệp Kính Văn cười cười với nó, “Ngoan, lên lầu đi.”
Trình Nhạc mang Diệp Khiêm vào phòng ngủ, đóng cửa lại, Diệp Khiêm nhìn Trình Nhạc nói: “Thầy ơi, mấy chú ấy nói chuyện gì thế? Tới nhà của con mà còn đuổi con đi nữa, thiệt là kỳ nha.”
“Muốn biết cũng rất đơn giản a.” Trình Nhạc cười cười, “Con ngồi ở trên giường đừng nhúc nhích, thầy giúp con đi nghe trộm, sau đó kể con nghe, chịu không?”
Diệp Khiêm gật đầu: “Thầy tốt quá!”
Là chính mình muốn nghe trộm thôi…
Trình Nhạc chột dạ khụ một tiếng, nhẹ nhàng mở khe cửa ra, trong phòng khách ở dưới lầu, ba người nọ đang ngồi trên ghế sô pha, hiển nhiên bày ra một tư thế như đang đàm phán.