“Cốc cốc”, một người gõ cửa phòng làm việc của Hiên Viên Bạc.
“Mời vào.”
Cửa vừa mở ra, luật sư Triệu đi đến.
“Anh về rồi? Kết thúc kỳ nghỉ rồi à?” Hiên Viên Bạc nhìn thấy luật sư Triệu vốn bây giờ đang trong kỳ nghỉ phép đi tới, có chút kinh ngạc hỏi.
“Hủy rồi”, Luật sư Triệu không có ý nói chuyện phiếm, hắn mang theo một bao công văn, lấy tập văn kiện bên trong ra đưa cho Hiên Viên Bạc, “Gọi thằng em của anh tới đây luôn, tôi có chuyện muốn nói cho hắn biết.”
Hiên Viên Bạc nhíu nhíu mày, nhìn văn kiện niêm phong trên bàn, nhấc điện thoại nội bộ công ty lên, gọi Hiên Viên Mộ đến văn phòng của hắn một chút.
Sau khi Hiên Viên Mộ đến, luật sư Triệu mới mở tập văn kiện kia cho hai người họ xem.
“Đây là di chúc của cha hai người.” Luật sư Triệu nói, “Hai người nhìn kỹ một chút. Nếu không có vấn đề gì thì sắp tới sẽ mang danh nghĩa cha hai người xử lý theo đúng những gì di chúc đã ghi.”
Hiên Viên Bạc cùng Hiên Viên Mộ nhìn nhau, tiếp nhận di chúc trong tay luật sư Triệu, nghiêm túc nhìn, trên di chúc có một hàng chữ khiến cả hai người đều chú ý ── “Đem % tài sản của tôi trao cho đứa con thứ ba Hiên Viên Hi.”
“Hiên Viên Hi là ai? Không phải cha chỉ có hai đứa con chúng tôi thôi sao?” Hiên Viên Bạc chỉ hàng chữ trên di chúc, hỏi luật sư Triệu.
“Khụ, ” Luật sư Triệu có chút xấu hổ ho khan, “Hiên Viên Hi là con riêng của cha hai người, chuyện là như vầy…”
Bi kịch bắt đầu từ khi rượu vào mất lý trí, người cha Hiên Viên Sùng uống rượu vào liền nổi tính cường bạo nữ phục vụ của khách sạn, nữ phục vụ tự biết mình địa vị thấp kém đọ không lại gia thế của Hiên Viên Sùng, đành tiếp nhận tiền bồi thường của Hiên Viên Sùng. Chuyện tới đây có lẽ đã xong rồi, chính là, ai cũng không ngờ tới, cô ta đã mang thai.
Bởi vì chuyện khó có thể mở miệng, cô cũng không nói cho chồng biết bản thân mình đã bị người ta cường bạo, chồng cô vẫn cứ đinh ninh đứa nhỏ trong bụng cô là của mình. Nữ phục vụ thấp thỏm bất an trong lòng, cô cũng không thể xác định bản thân mình đang mang đứa nhỏ của ai, mười tháng sau đó, Hiên Viên Hi ra đời, tất nhiên lúc này cậu vẫn chưa gọi là Hiên Viên Hi.
Hiên Viên Hi lúc ba tuổi kiểm tra sức khoẻ ở nhà trẻ, khi thử máu xét nghiệm, chồng nữ phục vụ biết mình và vợ đều nhóm máu A, không thể nào sinh ra thằng nhỏ nhóm máu AB được.
Bị chồng ép hỏi nữ phục vụ đành phải đem chuyện mình từng bị cường bạo nói hết ra. Thay nam nhân khác nuôi con ba năm, này chỉ sợ là nam nhân liền không thể chịu đựng được, gia đình nguyên bản hoàn mĩ nháy mắt liền tan vỡ.
Nước mắt nữ nhân vẫn không níu kéo được bước chân của nam nhân, sau nhiều lần tranh cãi ầm ĩ, cuối cùng hai người đã ly hôn. Bị chồng vứt bỏ nữ nhân đem toàn bộ ủy khuất phát tiết trên người Hiên Viên Hi nhỏ tuổi, nỗi sỉ nhục vì bị cường bạo vẫn chưa nguôi nay lại thêm nỗi khổ nhục bị chồng vứt bỏ, nữ nhân rốt cuộc phát điên được đưa vào bệnh viện tâm thần, trước đó Hiên Viên Hi vẫn luôn bị cô đánh đập mắng chửi không ngừng.
Khi Hiên Viên Sùng biết được Hiên Viên Hi, Hiên Viên Hi đã ở cô nhi viện được mười năm, tuy thiếu niên lưu trong mình giọt máu nhà Hiên Viên nhưng vẫn không giống hai người anh của cậu vừa tự tin vừa quả quyết, cậu luôn trốn ở góc phòng, dùng một đôi mắt hoảng hốt, cảnh giác, đánh giá những gì tiến gần đến mình, nếu là một trận đấm đá ác ý cậu sẽ cố gắng cuộn tròn mình lại, bảo vệ đầu cùng cái bụng mềm mại.
Hiên Viên Sùng áy náy vô cùng thường xuyên đến cô nhi viện gặp thiếu niên, rất nhanh hắn đã thành mảnh ấm áp duy nhất trong vận mệnh bi thảm của thiếu niên. Vì sợ mất danh dự, Hiên Viên Sùng không dám đem thiếu niên về biệt thự nhà Hiên Viên, nhưng ở trên di chúc hắn vẫn muốn bồi thường cho thiếu niên một chút.