Yêu Thương

chương 35: mạnh hạ muốn kết hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đèn đường của khu đại viện sáng loáng, xung quanh cón có vài con đom đóm lập lòe. Cả người Mục Trạch cứng ngắc ngồi ở trong xe, cái gạt tàn ở một bên đã chất khoảng mười đầu lọc. Mặt mày của anh thâm trầm, nhìn qua ngoài cửa sổ đến xuất thần. Bên tai truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Anh nghiêng đầu ngước mắt nhìn qua.

Kiều Dịch Kỳ mở cửa xe, ngồi vào chỗ kế bên. Cô nàng mỉm cười, sóng mũi nhăn nhăn, khóe miệng mấp máy: "Em không phải vội tới để làm thuyết khách của dì cả."

Mục Trạch dùng sức dập tắt tàn thuốc, không nói gì thêm.

"Ca….." Kiều Dịch Kỳ nghiêng người qua quá mức: "Mạnh Hạ……. cô ấy đồng ý?" Cô nàng mở to mắt, biểu lộ thái độ có chút không tin.

Khóe miệng của Mục Trạch lãnh đạm động đậy, ánh mắt sắc bén còn có vẻ sâu xa: "Kỳ Kỳ, em yên tâm, Tiểu Hạ sẽ không đi tìm Từ Dịch Phong."

"Ca!" Kiều Dịch Kỳ bất mãn kêu lên, cô ấy nắm chặt tay lại, vẻ mặt rời rạc, nhíu lại mi tâm: "Sau khi Mạnh Hạ trở về, lòng của em cho tới bây giờ còn chưa có yên ổn, anh có biết không? Dịch Phong mấy ngày trước mãi không có ở đây, em là bạn gái của anh ấy nhưng ngay cả hành tung của anh ấy mà em cũng không biết sao? Tôn thư ký nói là anh ấy xuất ngoại, a……" Vẻ mặt của cô ta có chút thống khổ: "Mấy ngày nay anh điên cuồng tìm Mạnh Hạ, em liền đoán ra được. Ca, không phải là lòng dạ của em hẹp hòi, em chỉ là lo lắng. Sau khi Mạnh Hạ trở về, Dịch Phong liền thay đổi, chỉ có anh ấy là không biết mà thôi." Cô ấy cười khổ một tiếng.

"Kỳ Kỳ, em đã biết như thế thì cần gì phải bỏ qua cho hắn như vậy?"

"Vậy còn anh, anh làm sao biết Mạnh Hạ không xảy ra chuyện gì cho được?"

Cả hai người đều sững sờ.

Mục Trạch vỗ vỗ bả vai của cô ấy: "Được rồi, anh đưa em về trước."

Mạnh Hạ ngày hôm sau trở lại Tinh Thành liền nộp đơn từ chức, Giản Ninh nhàn nhạt nhìn lướt qua: "Cho tôi một lý do."

Mạnh Hạ thẳng thắn vô tư nhìn vào hắn: "Tôi muốn kết hôn."

Ánh mắt của Giản Ninh không có ý cười, trầm mặt một lát mới lên tiếng: "Mạnh Hạ, cô cũng biết Tinh Thành có ảnh hưởng lớn ở trong nước, từng lớp từng lớp nhà thiết kế muốn vào đây. Bộ sưu tập nhẫn cưới mà cô thiết kế đã được xác định là chủ đề của quý này, bây giờ lựa chọn rời đi, không hối hận chứ?"

Trong mắt của Mạnh Hạ thoáng ngạc nhiên và mừng rỡ, nhưng ngay lập tức chỉ cười nhạt một tiếng: "Nào có gì mà phải hối hận hay không hối hận, cuộc sống dù sao cũng là lấy hay bỏ thôi."

Ngón trỏ của Giản Ninh hơi động đậy:"Đơn từ chức của cô, tôi tạm thời nhận lấy, nhưng mà còn phải được cấp trên phê chuẩn."

Mạnh Hạ hiểu rõ, lúc trước Từ Dịch Phong lấy Tiêu Giáp ra để uy hiếp cô đến Tinh Thành. Hôm nay cô muốn rời đi, về lý cũng nên nói với hắn một tiếng, nhưng mà cô lại không có tâm ý này.

Khẽ mỉm cười với Giản ninh rồi xoay người rời đi. Thời gian ở nơi này cũng không thể lâu hơn nữa, rất nhanh sau đó là thu dọn xong đồ đạc của mình. Cô thở ra một hơi, lúc này nên rời khỏi thôi, kỳ thật đối với bọn họ như vậy mới là tốt nhất.

Mạnh Hạ đi một chuyến đến ngục giam Đông Giao.

Ở một vùng đồng nội trống trải có một khu nhà, trang trọng và nghiêm túc, lại không có một chút thoải mái nào. Mạnh Hạ đứng ở cổng lớn, hai chân nặng nề, trong lòng ngột ngạt khó chịu, đại khái là ánh mặt trời quá chói chang nên đôi mắt của cô là một mảnh chua xót.

Lúc rời khỏi thành phố C, cô và mẹ có đến thăm cha một lần cuối cùng. Lúc phải rời đi, Mạnh Lý chỉ nói một câu: "Tiểu Hạ, đừng tới nơi này nữa, cha cũng sẽ không gặp con."

Về sau lúc cô lại đến, mỗi một lần chời đợi buồn chán thật lâu, mà đáp án lấy được vĩnh viễn đều là không gặp. Cô hiểu rằng cha đang tự trách, không có mặt mũi nào để gặp mình.

Đã rất lâu rồi không có tới nơi đây, cuối cùng cũng tới, đại khái là đoán được cha cũng sẽ không chịu gặp, nên cô để lại một bức thư.

"Ba ba, đợi đến ngày con kết hôn, con lại đến thăm người. Nếu như người không gặp, cả đời này con tuyệt đối sẽ không gả."

Cô gắt gao nắm chặt tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phiến thủy tinh kia. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, sống một ngày bằng một năm cũng không khác gì việc chờ đợi này.

Một hồi lâu sau, cô rốt cục cũng nhìn thấy được tra, nước mắt ngay lập tức lan tràn, khóe môi rung động: "Ba ba……."

Mạnh Lý một mái đầu tóc trắng, toàn cảnh tang thương, gầy trơ cả xương, sau năm năm mới nhìn thấy con gái nhỏ của mình, trong lòng không kiềm nén không được bi thương, ông đưa tay run run cầm điện thoại lên: "Tiểu Hạ….."

Mạnh Hạ hít hít mũi, đưa tay đặt lên lớp thủy tinh, lòng bàn tay lành lạnh, Mạnh Lý cũng đặt tay lên vị trí đó.

Hai cha con trong lúc nhất thời đều nghẹn ngào khó tả.

Một lát lâu sau, Mạnh Lý mới tìm lại được tiếng nói của mình: "Tiểu Hạ, đối phương là người như thế nào? Bao nhiêu tuổi? Làm việc gì?" Ông vì tư dục sai lầm của bản thân mà đã làm hại đến con gái của mình.

Mạnh Hạ nỗ lực cong cong khóe miệng mỉm cười: "Anh ấy là giảng viên đại học, tuổi."

"Giảng viên đại học à, thật tốt." Ngay sau đó, Mạnh Lý dừng lại một chút, hạ mi mắt xuống: "Tiểu Hạ, đừng nói có người ấy biết ba ba của con là ai, nếu cậu ta có hỏi tới, con hãy nói là ba ba chết rồi."

Mạnh Hạ trong lòng đau xót, nước mắt đột nhiên lăn dài: "Người là ba ba của con, vĩnh viễn đều như vậy, đây là sự thật không được thay đổi."

"Đứa nhỏ ngốc, nhà chồng nếu mà biết rõ con có người cha như vậy thì sẽ xem thường con." Mạnh Lý nặng nề thở dài: "Nghe lời ba ba đi."

Mạnh Hạ lắc lắc đầu: "Ba ba, mọi người rất tốt, anh ấy cũng biết rồi." Cô không dám đem gia thế của Mục Trạch nói cho cha biết, để cho cha đỡ phải vì cô mà lo lắng.

"Ba ba, người xem, đây là Nhạc Nhạc, ba ba còn chưa từng gặp qua con bé đấy." Mạnh Hạ đem ảnh chụp áp ở trên mặt kính.

Trong lòng của Mạnh Lý như bị đánh một quyền nặng nề, khóe miệng run run: "Tiểu nha đầu này thật giống khi con còn bé." Trong miệng của ông khổ sở, một tay mình đã phá hủy gia đình, vợ con ly tán, khổ sở nhất là con gái của ông.

Ông hối hận năm năm, nhưng món nợ là cả đời không thể trả sạch.

Mạnh Hạ mỉm cười: "Chính là một tay con nuôi nấng mà, không phải là có câu tục ngữ "cháu gái như cô ruột" sao? Ba ba, chờ người đi ra, người có thể dạy Nhạc Nhạc viết chữ thư pháp, nha đầu này bây giờ đang học mẫu giáo, ngay cả bút còn chưa biết cầm tốt."

Mạnh Lý nhẹ nhàng nói một chữ "Được." Chỉ là bọn họ đều hiểu đến được ngày đó còn là một chặng đường chờ đợi mòn mỏi.

Mạnh Hạ thao thao bất tuyệt nói chuyện rất nhiều với Mạnh Lý, tốc độ của cô rất nhanh, sợ nói không kịp. Muốn đem tất cả những chuyện vui vẻ của mấy năm này đều nói cho cha nghe, nhưng mà không biết là do chuyện vui quá ít, hay là thời gian trôi qua quá nhanh mà lần này người cha và con gái gặp nhau đã hết giờ.

Nhìn theo cha bị cảnh ngục mang vào bên trong, lòng của cô như bị người khác cầm dao rạch lên từng nhát, từng nhát.

Câu nói sau cùng của Mạnh Lý là: "Tiểu Hạ, hãy quên quá khứ đi, sống thật tốt."

Trên đường nhà, cô đột nhiên cảm thấy những áp lực vô hình đè lên bờ vai của mình từ nhiều năm trước trong lúc lơ đãng đã phai đi ít nhiều. Ngồi xe trở lại nội thành trời đã tối dần.

Buổi tối tháng , không khí đặc biệt thơm mát bất ngờ.

Lúc rẽ vào đầu hẻm, trong lòng của cô bỗng nhiên căng thẳng, bước chân trong nhất thời liền khựng lại, chiếc xe kia đường hoàng đậu ở nơi đó, hết sức chói mắt.

Khoảng cách chừng một trăm mét, bước chân của cô trong lúc đó liền trở nên tập tễnh, Mạnh Hạ không biết mình đang lo sợ điều gì?

Ánh mắt của Từ Dịch Phong nhìn vào gương chiếu hậu, thân ảnh nhỏ nhắn kia từ từ nhích đến gần mình chậm như con rùa đen vậy. Không phải trước kia đều hận không thể lúc nào cũng dán lấy hắn đấy sao? [Đấy là trước kia thôi, ta hận anh >_

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio