Xin lỗi mọi người thời gian qua đăng truyện không được, giờ mình viết tiếp nhé. Hy vọng mọi người vẫn theo dõi truyện của mình.
À, hôm trước có bạn mình đăng
...-Thiên Bảo, anh dừng lại đi._Mỹ Hà vừa khóc vừa hét lên. Thiên Bảo mặc kệ lời nói của cô tiếp tục đánh rồi nắm cổ áo Anh Khang quát lớn:
-TAO ĐÃ NÓI VỚI MÀY RA SAO, ĐỪNG BAO GIỜ ĐỤNG ĐẾN TRÚC NHI MÀ.
Hắn im lặng gỡ tay anh ra, chỉnh lại cổ áo rồi nói với anh:
-Tao không muốn phải đánh nhau với mày, tao sẽ đi xin lỗi Trúc._Thái độ của hắn làm anh thêm tức giận, chỉ muốn nhào tới cho hắn vài cú đấm nữa nhưng anh cố kiềm nén lại, hắn đút tay vào túi quần bỏ ra khỏi lớp.
Còn Phương Trúc, sau chuyện lúc nãy nó đi thẳng về nhà, cánh tay máu vẫn không ngừng rỉ ra. Tắm rửa xong nó tự mình băng bó vết thương.
"Cạch"_Cửa phòng nó mở ra, Anh Khang bước vào, hơi sợ khi thấy ánh mắt lạnh lùng của nó nhưng hắn vẫn lên tiếng:
-Phương Trúc, cho anh xin lỗi chuyện lúc nãy nhé. Tại...
-Ừ..._Không để hắn nói hết, nó trả lời.
-Vậy...em tha thứ cho anh rồi đúng không?_Hắn hớn hở chạy tới gần, nó không nói gì chỉ gật đầu.
Anh Khang nhất thời ôm lấy nó, vài phút sau hắn mới phát hiện bản thân mình có hơi quá nên buông nó ra chạy thẳng về phòng. Nó nhếch môi lắc đầu khi thấy hắn trẻ con như vậy.
Còn Hắn, về phòng chốt cửa lại rồi dựa vào tường, tay đặt lên ngực trái nơi có những nhịp đập đang thất thường, hắn cố lấy lại bình tĩnh rồi suy nghĩ, quen nó chỉ là đùa giỡn, chuyện lúc nãy chỉ là phần trong kế hoạch mà thôi.
...
Thiên Bảo và Mỹ Hà cũng bỏ về, tâm trạng dường như chưa được ổn lắm, anh đi lên phòng nó chần chừ không biết nên gõ cửa hay thôi, thì cánh cửa mở ra, nó ra hiệu cho anh vào.
-Trúc Nhi, sao em biết anh đứng trước cửa?
Nó không nói gì, chỉ vào màn hình máy tính, tới bây giờ Thiên Bảo mới nhớ ra là phòng nó có gắn camera. Anh ngồi xuống cạnh nó:
-Trúc Nhi, em..có yêu Anh Khang không?
-Không biết..._Hơi ngạc nhiên nhưng nó vẫn trả lời.
Thiên Bảo hiểu nó đang dần dần có tình cảm với hắn, nếu nó không yêu hắn thì sẽ trả lời là "không", miệng nó chưa bao giờ thốt ra chữ "không biết" cho đến hôm nay. Khẽ cười nhạt, Thiên Bảo nói với nó:
-Em phải sống hạnh phúc nhé, anh vẫn ủng hộ em, em gái._Xoa nhẹ đầu nó, anh rời khỏi phòng. Về phòng mình, anh thu lại nụ cười, đôi mắt đỏ hoe, sóng mũi cay cay.
Em gái? anh cười, một nụ cười chua chát, anh phải kiềm chế rất nhiều mới buông ra được câu nói ấy, tình cảm anh dành cho nó bao năm qua không đủ để nó đáp trả sao?, phải chăng anh chỉ thích hợp với vai người anh trai.
Ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo, tựa đầu vào tường, nhắm chặt đôi mắt lại, giọt nước trong veo như pha lê rơi ra lăn dài trên má. Từ bây giờ cuộc sống của anh sẽ phải diễn cảnh vui vẻ, không buồn trước mặt nó và hắn sao?
Ngồi trong phòng, nó biết tâm trạng của Thiên Bảo thế nào, nhưng thà nó làm vậy còn hơn để anh hy vọng từng ngày.
Cả nó và anh không hề biết rằng hắn cũng đã nghe tất cả, nhếch môi khinh bỉ, nó cũng không hề yêu hắn mà lại chịu quen nhau, để xem nó phải đau khổ như thế nào. Lặng lẽ về phòng, hắn không ngừng suy nghĩ.
...
- Rất cần yêu thương...
- Nhưng lại gạt đi tất cả những ai yêu thương mình.
-Muốn được quan tâm...
- Nhưng lại cho đó là giả dối.
-Cứ thế....
-Lạnh lùng
-Thờ ơ
-Vô tâm.....
chỉ vì chữ '' SỢ ''