Từ lúc mẹ con nó ra khỏi nhà thì ông Mẫn dẫn tình nhân của mình về sống chung, người vui vẻ bên nhau, không giây suy nghĩ tới đứa con gái và người vợ đã sống chung năm nay của mình. tuần trôi qua kể từ hôm định mệnh ấy, bà Hương không may lâm bệnh nặng, có lẽ là do nhiều cú sốc quá lớn. bác sĩ nói có thể bà sẽ sống được trong tuần nữa.
Thời gian cứ chạy cách nhanh chóng, Nó bây giờ không còn chút sức sống, ngồi cạnh mẹ nó, khóc, khóc rất nhiều.
-Mẹ ơi...hức hức. đừng bỏ con mà. hức hức.
-Ngọc Hân ngon...mẹ..không sao đâu...Nếu không có mẹ bên cạnh...con hãy sống tốt, phải...tự lo cho bản thân..._Bà Hương thều thào nói với nó rồi quay qua bà Kim.-Ngọc Hân...nhờ cậu...chăm sóc nhé...Cảm ơn cậu...rất nhiều._Môi bà nở nụ cười rồi từ từ nhắm mắt lại.
-MẸ...mẹ tỉnh lại đi. hức hức._Nó ôm bà khóc, nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt xinh đẹp của nó.
-Hân. Mẹ cháu đi rồi, ta sẽ thay mẹ cháu chăm sóc cháu._Bà Kim kéo nó vào lòng nói, nhưng trong lòng bà cũng đau đâu kém gì nó, người bạn thân từ thuở nhỏ đã đi xa ai mà không xót. Nó không nói gì nước mắt vẫn đang rơi, nó nhìn con người trên giường đang được bác sĩ kéo khăn trắng lên phủ mặt, nó ngất đi.
ngày sau.
Nó tỉnh dậy. Mở mắt ra, người đầu tiên nó thấy là cậu nhóc rất dễ thương, môi cậu mỉm cười, nụ cười mang chút gì đó ấm áp.
-Em tỉnh rồi, xuống phòng khách ba mẹ anh có chuyện muốn nói, anh đi trước nhé._Tiếng nói trong trẻo của cậu nhóc đó vang lên, nó cũng không nói không rằng, bước vào nhà vệ sinh.
Dưới phòng khách mọi người đang lo lắng cho nó, ba có vợ khác, mẹ cũng đi xa bỏ lại nó mình, liệu nó có chịu được không. Đang suy nghĩ trên cầu thang nó bước xuống nhẹ nhàng, môi không cười, mắt không khóc. Bà Kim và ông Huy ngạc nhiên nhìn nhau, chẳng lẽ nó quên gì rồi sao.
-Con ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói._Đợi nó ngồi xuống, ông Huy nói tiếp.-Ta...đã làm mai táng cho mẹ con, con đừng buồn về chuyện này nữa nhé.
Nó nhìn ông, gật đầu, lần thứ nó làm cả nhà ngạc nhiên.
-Ta sẽ nhận con làm con nuôi, từ bây giờ tên của con là Huỳnh Phước Trúc, còn đây là anh trai của con Huỳnh Thiên Bảo, Bảo tuổi, anh em nhớ phải thương nhau nhé, con chịu không?_Ông hỏi nó.
-Vâng._Nó đáp. Bảo nhìn nó cười nhưng đáp lại nụ cười đó là sự hờ hững.
-Mai ta sẽ đưa con và Bảo qua Hàn sống, khi tụi con đủ tuổi hay quay về đây, ta đã làm xong thủ tục rồi.
Nó cũng muốn đi xa nơi này thời gian nên gật đầu, ở đây chẳng còn gì để nó luyến tiếc cả, người cha vô trách nhiệm kia, nó hận, sinh nó ra để rồi bỏ rơi nó, ở cái tuổi này đáng lẽ ra nó phải được ba mẹ yêu thương, có tuổi thơ đáng nhớ như bao đứa trẻ khác, nhưng tuổi thơ này đối với nó ĐÁNG NHỚ NHẤT. Nó làm sao quên được.
Sáng hôm sau.
Nó và anh đã được ba mẹ (từ bây giờ gọi ông Huy, bà Kim là ba mẹ nó nhá) đưa ra sân bay, có quản lí đi theo. Chào tạm biệt cả người rồi nó, anh và quản lí bước lên máy bay.
Đây là thời gian nó nên thay đổi bản thân, không cần nụ cười, nước mắt cũng thể sống được, nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Không có gì mà Ngọc Hân à không Huỳnh Phương Trúc này không làm được. Khi nó đủ tuổi, cuộc chơi với người ba đáng trách đó sẽ bắt đầu.
Ai nói nó không đau khi mẹ nó mất chứ, nó đã cố gắng lắm nước mắt mới không rơi ra, dù là mẹ nuôi hay mẹ ruột thì trong lòng nó chỉ có người, là người mẹ nó đã xem như mẹ ruột năm qua, là mẹ Kim, người đã cứu vớt nó lần này. còn người mẹ sinh nó ra, nó không cần, bà ta và ông ta, xem như đã chết.