Tối hôm sau.
-Em có thật sự là muốn đi tới đó không vậy?_Thiên Bảo lo lắng hỏi nó.
-Tổng cộng lần. Anh không đi thì ở nhà đi._Phương Trúc vừa nói vừa xuống dưới nhà.-Mỹ Hà, em ở nhà cẩn thận, có gì gọi chị hoặc Thanh Tuấn.
-Vâng.
-Alô Thái Danh, anh đang ở đâu?_Nó gọi điện cho Thái Danh bỏ mặt người đang lo lắng cho nó.
-Anh trên đường đến bữa tiệc, anh đì cùng Bích Thảo, em tới chưa?
-Gần rồi.
...
Trước cổng biệt thự nhà họ Hoàng. Hoàng Anh Khang và Hoàng Anh Huy đang đoán khách cùng ông Hoàng Anh Khương. Một chiếc xe audi màu đen dừng lại, bước xuống là Thái Danh, anh vòng qua kia mở cửa cho Bích Thảo rồi thì thầm vào tai cô:
-Tối hôm nay cô là người của tôi, nhớ chứ.
Bích Thảo không nói gì, chỉ gật đầu rồi đặt tay của mình lên tay của Thái Danh.
Anh Huy nhìn họ thân mật thì hơi buồn, tối hôm nay cô đẹp thật, xem ra Thái Danh biết chăm sóc cho người của anh ta.
Một chiếc xe nữa dừng lại trước cổng, Thiên Bảo bước xuống cũng vòng qua kia mở cửa cho Phương Trúc rồi hai người tiến vào, nó thật lọng lãy trong chiếc váy dạ hội, hắn vừa đau lòng vừa oán hận nó, hắn muốn quên và trả thù cho người mẹ của mình nhưng cứ như vậy thì làm sao hắn đủ cản đảm đây.
-Chào ông, chủ tịch Hoàng._Nó bắt tay với ba của hắn.
-Chào cô, vào trong thôi._Ông Khương cùng nó vào trong nhập tiệc, không biết vô tình hay cô ý nó và Thái Danh chạm mặt với ông ta và bà ta.
-Thái Danh, con về nước lúc nào._Bà Như mừng rỡ khi gặp Thái Danh.
-Đừng động vào tôi nếu không muốn mất mặt._Thái Danh lạnh lùng.
- đứa mày cứ đợi đấy._Ông Mẫn thì thầm đủ cả người nghe rồi bỏ đi.
...
-Bích Thảo, anh có thể mời em khiêu vũ cùng anh được không?_Anh Huy cuối người xuống một chút, tay chìa ra ngỏ ý mời cô, cô nhìn sang Thái Danh, với hy vọng rằng anh sẽ níu kéo cô lại nhưng:
-Cô đi đi.
Cô hụt hẫng nắm tay Anh Huy lên sàn.
-Tôi có thể mời em nhảy một điệu?_Hắn từ trên bước xuống chỗ nó, nó không cảm xúc gật đầu, Thiên Bảo lo lắng không biết làm sao thì nó ra hiệu anh nhảy cùng Hồng Mai.
-Tại sao em lại làm vậy?_Hắn đau khổ lên tiếng.
-Anh không tin tôi không cần nói._Nó vẫn lạnh lùng trả lời hắn.
-Nếu tôi là người ra tay giết chết em thì em sẽ hận tôi chứ?
-Còn tùy vào khả năng của anh, tôi về trước, hẹn nhau trong những cuộc chiến tiếp theo._Nó buông tay hắn và bỏ đi, để hắn bơ vơ một mình giữa sàn nhảy, cảm giác trống vắng, đau đớn không thể nào diễn tả được.
...
Thái Danh ngồi góc hướng ánh mắt về phía Bích Thảo, anh không biết phải làm sao, nếu cô còn ở cạnh mình thì cô sẽ còn gặp nguy hiểm, buông cô thì không dễ dàng gì.
Bích Thảo nhìn dao dác tìm anh, thấy anh ngồi đó tay cầm ly rượu, trong đôi mắt có một nỗi buồn, cô chưa từng thấy anh như vậy.
Ngay khi tiếng nhạc vừa dứt cô liền xin phép Anh Huy và bước xuống chỗ Thái Danh.
-Anh có chuyện buồn à?
-Không._Thái Danh uống cạn ly rượu trên tay, định kêu cô đi về thì:
-Đinh Bích Thảo, anh yêu em, làm người yêu anh nhé.
Phía sau lưng cô, tiếng Anh Huy vang lên, cô đứng hình ngay sau câu nói đó, mắt cô dán chặt vào Anh Huy, toàn thân đóng băng.
Mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào con người trước mắt. Thái Danh nhìn cô, đôi mắt ánh lên niềm đau xót. Anh Huy chờ đợi câu trả lời, cô thì vẫn đứng yên bất động.
Đúng, cô vẫn còn một chút gì đó gọi là yêu thương cậu nhưng sau cô không trả lời được, có phải rằng người con trai tên Quách Thái Danh đó đã chiếm vị trí lớn nhất?, cô không muốn đồng ý vì cô không thể lừa dối chính con tim mình, nhưng từ chối thì càng không, cô sợ phải thấy nét mặt thất vọng và đau đớn của cậu.