tuần sau.
Anh Huy cũng đã tỉnh dậy được tiếng đồng hồ, nhưng cậu vẫn còn rất yếu, mỗi ngày Phương Trúc và Thiên Bảo đều vào chăm sóc cho cậu.
-Hình như cậu không thích ba mình thì phải?_Thiên Bảo hỏi Anh Huy.
-Đối với ông ta, tôi không có chữ thích mà là hận, tôi mất đi nhiều thứ cũng chỉ vì ông ta._Vừa trả lời ánh mắt của Anh Huy trở nên khó đoán hơn.
Anh Huy là một người con trai thích sống tự lập, không muốn dựa dẫm vào ai, cũng không muốn phải làm theo lời người khác, nếu so sánh với Anh Khang thì cậu là người hiểu chuyện và biết tôn trọng người khác hơn.
Còn Anh Khang, tuy vẻ ngoài là một người con trai quậy phá, ăn chơi, nhưng sâu trong hắn là một người lạnh lùng, sắt đã, cũng là một sát thủ đã được ông Khương huấn luyện từ nhỏ, Anh Khang rất nghe lời ông Khương, luôn làm ông hài lòng, và trong chuyện này xem như là một ví dụ điển hình.
...
Tối đó.
-Anh vào được không Anh Huy._Tiếng nói của Anh Khang ngoài cửa phòng bệnh vang lên.
-Vào đi.
Hắn mở cửa bước tới gần cậu.
-Khỏe chưa?
-Nhờ anh, mà tôi nằm đây nè, anh tại sao lại ra như vậy chứ, tôi thất vọng về anh lắm đó._Anh Huy hơi tức giận nói với Anh Khang.
-Mặc kệ anh, là cô ta đã giết mẹ của mình đó, em tỉnh lại đi, sao lại đỡ viên đạn đó cho cô ta chứ, cô ta đáng bị như vậy.
-Anh Khang, người tỉnh lại là anh mới đúng, có thật sự anh muốn giết Phương Trúc hay không, hay đó là ông ta ép buộc anh phải giết, bây giờ tôi không thể nói mọi chuyện với anh được vì tôi đã hứa với mẹ rồi, anh về đi, Phương Trúc chuẩn bị vào đây rồi.
Lời nói của Anh Huy như nói trúng trái tim đen của Anh Khang, có thật sự hắn muốn giết Phương Trúc hay chỉ là làm theo lời nói của ba hắn. Chẳng hiểu vì sao cứ luôn nghĩ về nó trong khi nó là người đã khiến hắn ra như bây giờ.
...
Hôm sau.
Tại trường.
Hôm nay Thái Danh nghĩ, Bích Thảo đi chung với Phương Trúc, khi vào lớp một đám người kéo cô ra sân sau trường. Hình như là người của chị gái cô.
-Mấy người muốn gì?_Bích Thảo hơi lo lắng hỏi, vì lớp nó trên dãy nên cô không thể nào thông báo cho nó được.
Một con nhỏ sấn tới, xô mạnh cô khiến đầu cô đập vào tường, cảm nhận được cái đau ở đầu, cô loạng choạng đứng dậy tự nhủ không được gục ngã khi không có Thái Danh bên cạnh.
-Haha, bọn tao muốn hành hạ mày.
"CHÁT" cô ta vung tay lên và giáng vào mặt Bích Thảo một cái tát rõ đau, đưa tay lên ôm má, chuẩn bị nhận thêm một cái nữa thì bàn tay cô ta đã bị một người nào đó nắm lại.
-Biến đi trước khi tôi nổi điên.
-Mày hãy nhớ lấy ngày hôm nay._Đám người kia lùi đi và để lại một câu nói cho Bích Thảo.
-Lên phòng y tế.
-Không sao đâu, em...cảm ơn chị, chị đừng nói với...Thái Danh nhé._Cô cố gắng mỉm cười nói với Phương Trúc.
Nó không nói gì gật đầu rồi dìu cô lên phòng y tế cho dù cô nói không sao. Khi nãy nó được một người cùng lớp với Bích Thảo chạy qua thông báo thì nó nhanh chân đi tìm cô. Nếu nó tới chậm một bước thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
...
Về nhà, trên trán Bích Thảo máu cứ rỉ ra, cô vội lau đi sợ Thái Danh phát hiện. Nhưng càng lau máu càng chảy xuống.
-Sau vậy?_Thái Danh nhíu mày nhìn trán cô.
-Hả...ơ...à là..._Cô cứ ấp úng khiến Thái Danh càng nghi ngờ hơn.
-SAO EM LẠI BỊ CHẢY MÁU?
Thái Danh quát lớn, Bích Thảo giật mình trước thái độ của anh, nhưng cô vẫn cuối đầu im lặng.
Thấy máu chảy hoài không ngừng, Thái Danh kéo cô lên phòng rồi lấy hộp y tế băng bó vết thương cho cô. Làm thật nhẹ nhàng, miếng băng màu trắng được cố định trên đầu của cô. Xong đâu vào đấy anh bỏ ra khỏi phòng.
-Alô, Phương Trúc ở trường có chuyện gì à?
-Anh biết rồi sao?
-Trả lời anh đi.
-Bích Thảo bị đám người của Quế Chi hành hạ, em tới muộn một chút.
-Được rồi, cảm ơn em._Cúp máy, ánh mắt Thái Danh trở nên giận dữ hơn, dám đụng đến người con gái của anh xem như cô ta tới số rồi.