Bặt...
Cánh tay Anh Huy được một cô gái nào đó nắm lại.
-Ai cho anh chết hả, mau tỉnh lại nhanh.
-Hồng...Mai, thả tôi ra.
-GIÚP TÔI.
Tiếng hét của Hồng Mai làm tụi nó tỉnh táo hơn, vội vàng chạy lại cứu Anh Huy lên khỏi vách đá lạnh lẽo đó.
Cảnh tượng kinh hoàng làm Anh Khang hốt hoảng, người em trai của mình nằm trên nền đá, gương mặt trắng bệch không còn sự sống, dương đôi mắt đỏ hoe nhìn ông Khương:
-Chuyện này là sao hả? Là ông đã giết mẹ tôi sao? tại sao ông lại gạt tôi?
-Haha, mày biết rồi thì tao sẳn sàng nói cho mày biết, là ngày đó bà ta đã cấm cản tao không được làm những việc phạm pháp, bà ta đi báo với pháp luật, tao ra tay giết chết, vậy thôi, haha.
Hắn chết lặng, người mà hắn luôn tôn kính, người máu mủ với hắn đang lợi dụng hắn, đôi mắt thất thần, tay ôm chặt đầu từu từ trườn người ngã xuống đất, tại sao, tại sao lại đối xử tệ bạc với hắn như thế.
-Chuyện này chưa kết thúc đâu?_Ông Mẫn với khuôn mặt gian ác nói, một tay ôm lấy Mỹ Hà, một tay chỉa súng vào đầu cô rồi rời khỏi khu rừng.
-Mỹ Hà sẽ không sao đâu, đưa Anh Huy và Thái Danh tới bệnh viện đi._Hồng Mai lo lắng, không hiểu vì sao lại đau lòng đến thế,
Nước mắt từ khóe mi cứ ương bướng trào ra, trào ra mãi không thôi, có gì đó nghẹn lại ở cổ, đôi mắt to tròn cứ nhìn vào người con trai trước mắt.
-Về thôi._Phương Trúc đặt tay lên vai Anh Khang.
-Em..._Hắn ấp úng nhưng trong lòng thì càng đau đớn hơn, máu ở tim như trút cạn, nó lại tốt với hắn nữa rồi, làm sao hắn quên nó được đây, hắn đã gây cho nó bao nhiêu tổn thương, kể cả người em trai của hắn biết hắn mắc nợ nó rất nhiều nên không màng tới tính mạng mà bảo vệ nó hết lần này đến lần khác.
-Đứng dậy và sửa lỗi, ai cũng có cái sai, Lê Hồng Mai dù có ác đến đâu cô ấy cũng biết lỗi, còn anh hãy suy nghĩ lại bản thân, tôi không tha thứ cho anh nếu anh còn như vậy, và sẽ không tha thứ cho bản thân nếu Hoàng Anh Huy không qua khỏi. Hiểu chứ?
...
Tại bệnh viện.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, tất cả đều đau khổ, hắn ước gì có thể dùng mạng sống của mình để đổi lấy cuộc sống bình yên cho Anh Huy, ân hận, dằn vặt là thứ cảm giác chiếm hữu trong lòng hắn lúc này, giá như hắn nghe lời cậu từ sớm và không hành xử như vậy có lẽ bây giờ cậu đã không xảy ra chuyện gì.
tiếng...
tiếng...
tiếng trôi qua...
Đèn phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ mệt mỏi tháo khẩu trang bước ra.
-Bác sĩ, cậu ấy sao rồi?_Hồng Mai là người nhanh nhất chạy tới hỏi.
-Tạm thời đã qua cơn nguy kịch, vì vết thương cũ chưa lành, lại thêm một vết thương mới nên tôi không đảm bảo bệnh nhân sẽ tỉnh lại sớm, có thể trong vòng tháng cậu ấy mới tỉnh lại được.
-Còn một bệnh nhân nữa?_Nó lạnh lùng.
-À, cậu ấy chỉ bị trúng đạn ở cánh tay nên đã không sao, có thể mai sẽ tỉnh lại.
-Cảm ơn bác sĩ._Chờ bác sĩ đi khỏi, ai cũng vừa lo vừa mừng, sựt nhớ ra Mỹ Hà đã bị ông ta bắt đi, nó lên tiếng:
-Thiên Bảo, mai anh cho thêm vệ sĩ đến bảo vệ Anh Huy và Thái Danh /, em sẽ đi cứu Mỹ Hà.
-Anh đi cùng._Thiên Bảo lo lắng nói.
-Không được, em sẽ đem Mỹ Hà về cho anh._Nó lườm anh rồi rời khỏi bệnh viện.
Hắn nghe hết tất cả, trong lòng thì lo lắng không ngừng, nhưng hắn không đủ tư cách để xen vào, không chào ai một tiếng hắn chạy ra ngoài.