Lần nào cũng thế , sao cứ mỗi lần Diệu Anh được nói chuyện với Mạnh Hoàng một chút liền bị kẻ khác cắt ngang .
Mà nào phải ai lạ lẫm gì ? Cả hai lần cũng đều tên xấu xa này phá phách .
Hải Đăng , kẻ duy nhất dám gọi tên của cô như vậy ! Một chữ ” Anh ” thôi , mỗi lần gọi cô Hải Đăng đều chỉ nói một chữ duy nhất như vậy . Cậu ta kiệm lời đến vậy ư ?
– Việc gì ?
Biết ngay mà , nói chuyện với trai mà bị phá rối thế nào cũng trưng ngay cái bộ mặt khó ưa đấy ra !
– Cậu không muốn biết điểm bài kiểm tra hay sao ?
À , nhắc mới nhớ ra ha ! Bài kiểm tra đó có thể kiểm chứng được thực lực của Diệu Anh .
– Được tôi biết rồi . – Diệu Anh một mặt lạnh nhạt nói với Hải Đăng , mặt khác lại vui vẻ nói với Mạnh Hoàng – Tôi phải vào lớp đây , nói chuyện khi khác vậy !
– Được .
Diệu Anh chỉ gật đầu rồi bước thật nhanh vào lớp , không một chút quan tâm đến ” cái đuôi ” bất đắc dĩ đằng sau .
Quá lắm ! Vũ Hoàng Diệu Anh thật sự đã quá đáng lắm rồi ! Cô là người đã hiểu lầm Hải Đăng cơ mà ! Vì cớ gì lại có thể ngang nhiên giận dỗi , coi cậu như không khí ?
~~~~~
Thầy Sơn mặt chẳng khác như ban đầu , căng như dây đàn .
– Kết quả cũng không tệ lắm . Đặc biệt A đã khiến tôi rất vui , kết quả ngoài mong đợi . So với mấy năm trước thì năm nay A thật sự vượt bậc … Tuy nhiên …
Nói tới đó bỗng dưng thầy dừng lại , hướng mắt về ai đó trong dãy A . Đồng loạt tất cả mọi người đều nhìn theo ánh mắt thầy , chăm chú ngó một người , nam sinh .
– Em tên là Quang Huy đúng không ? Bài khảo sát này làm rất tốt , điểm gần bằng Hải Đăng bên A .
Tất cả mọi người không hẹn mà đồng loạt ” Ồ ” lên . Cũng phải thôi , Hải Đăng giỏi như vậy mà người tên Quang Huy đó có số điểm gần bằng cậu ấy .
Quang Huy kéo ghế đứng lên lễ phép hỏi :
– Thưa thầy cho em hỏi , điểm số cao tuyệt đối bên lớp A là ai vậy ạ ?
– À , là Diệu Anh .
Không hổ danh là Diệu Anh , đứng đầu A . Được xem như giỏi nhất khối chuyên Anh rồi . Quang Huy về điểm này vẫn chưa thể vượt mặt được Diệu Anh .
Trái với mọi người , sự chú ý của Diệu Anh ở Quang Huy chỉ trong chốc lát rồi biến mất . Diệu Anh thản nhiên lơ đi ánh nhìn của Quang Huy , chờ đợi thầy đọc điểm .
– Thầy , có thể phát bài ra chưa ạ ?
– Được , thầy chấm xong rồi . Diệu Anh , em lên phát cho A đi . Quang Huy , em cũng lên đây phát bài cho A .
Bài được phát ra , ai nấy cầm bài trên tay đều vô cùng biểu cảm . Người thì vui mừng đến nỗi nhảy cẫng lên , chắc chắn đã vượt qua đợt khảo sát loại khỏi lớp chuyên rồi . Người thì hụt hẫng vô cùng , như vậy chắc không đạt được kết quả như mong muốn .
Nhưng đối với Diệu Anh , thỏa mãn không có , cũng không hụt hẫng gì . Chỉ là Diệu Anh cảm thấy mình vượt qua đợt khảo sát này quá dễ dàng rồi , điểm tuyệt đối không một lỗi sai . Có phải thầy đã thương học trò mà ra đề dễ không ?
Hải Đăng , vô cùng tức tối , vô cùng ấm ức . Chỉ là sai câu cuối đó thôi , mà Hải Đăng chỉ được , . Vẫn là thua Diệu Anh , .
– Hải Đăng , tôi biết là cậu luôn muốn hơn tôi . Nhưng mà , học tài thi phận . Thôi thì , tính làm gì , bỏ qua cho nhẹ người .
Mới đầu nghe có vẻ như là an ủi nhưng thực chất Diệu Anh đang muốn xát muối lên nỗi đau của Hải Đăng đây mà .
Diệu Anh , lần này coi như là giấy nháp , xé vứt ! Lần khác Hải Đăng nhất định sẽ vượt mặt Diệu Anh ! Hãy đợi đấy !!!
~~~~~
– Khoan , đợi đã , D … Diệu Anh !?
Dường như không chắc lắm về cái tên mình vừa gọi , Quang Huy có đôi chút bối rối .
– Sao !? Cậu gọi tôi à ?
– À ờ … tôi có thể mượn bài kiểm tra ban nãy của cậu được không ?
Diệu Anh nhíu mày nhẹ nhưng rồi cũng mở cặp lấy bài đưa cho Quang Huy .
Thật không ngờ , con số đỏ chói hiện rõ trên đầu bài ! Vũ Hoàng Diệu Anh , thật không phải tầm thường ! Nói cô là dân chuyên Anh giỏi nhất trong các năm gần đây quả không sai chút nào .
– Cậu … giỏi thật !
Quang Huy buột miệng thán phục .
Diệu Anh đảo mắt khắp hội trường tìm Quỳnh Giao , thuận miệng trả lời :
– Hình như cậu hiểu nhầm . Không phải tôi giỏi , chỉ là bài dễ thôi .
– Cậu khiêm tốn quá rồi !
Quang Huy định đề cập đến một chuyện nhưng cảm thấy Diệu Anh không quan tâm đến mình lắm nên đâm ra hơi ngao ngán khi bắt buột phải nói chuyện với người vốn chẳng để ý gì đến mình .
– Diệu Anh , tôi có chuyện muốn nói với cậu nhưng hình như cậu không hề muốn nghe .
Lúc này Diệu Anh mới sực nhớ ra thì phát hiện vẻ mặt không mấy vui vẻ như ban đầu của Quang Huy .
– À , tôi xin lỗi . Cậu có gì cứ nói tiếp đi .
– Lúc nãy thầy có nói đặc cách cho tôi vào đội tuyển anh .
– Ừ .
– Thầy bảo cô Hồng – dạy đội tuyển anh nói cậu là người xuất sắc nhất . Nên bảo tôi nhờ cậu chỉ dẫn đôi chút .
– À , ra thế . Tưởng gì chuyện đó dễ mà , cậu cần gì ?
Quang Huy lấy từ trong cặp ra cây bút với tờ giấy , sẵn sàng ghi .
– Cậu cho tôi lịch học đi . À , cho tôi mượn cả những bài tập gần đây các cậu làm nữa !
– Về lịch học thứ chiều hàng tuần nhé ! Còn bài tập thì cậu sang nhà tôi lấy .
– Vậy địa chỉ nhà của cậu ?
– Số XX đường …
“Bụp ” – Vật thể lạ từ phương trời nào đập vào đầu Diệu Anh một cái rõ đau rồi rớt xuống đất .
Cái quái …
– Xin lỗi Anh nhé ! Tôi vô ý ! – Hầyy , lại là cái giọng này !
Cái giọng mà Diệu Anh ngàn lần ghét cay ghét đắng ! Nhất định là tên đó cố tình giở trò , làm gì có chuyện vô ý ở đây !?
– À , ra là bạn Hải Đăng . Không sao đâu . Trả bạn tập này !
Diệu Anh cố ý trả thù , nhặt vở lên phủi bụi … Rồi thẳng tay đập cuốn vở đó vào mặt Hải Đăng .
Nhìn mặt cậu ta xem , rõ ngu ! Chắc không ngờ lại bị Diệu Anh này chơi lại chứ gì !?
Diệu Anh , khá lắm ! Ăn miếng trả miếng , Hải Đăng này nhất định phá rối màn tình cảm của hai người đến cùng !
– Tôi với cậu đi về !
Hải Đăng xoa xoa mặt gắt nhẹ .
– Sao tôi phải về cùng cậu ?
– Cậu không biết à ?
– Biết cái gì ?
– Mai Quỳnh Giao bận đi mua chút đồ gì đó rồi , sợ cậu về một mình buồn nên nhờ tôi về chung với cậu cho vui .
– Khỏi cần ! Tôi về một mình cũng được ! Đi với cậu mới khiến tôi buồn đó .
Quá đáng , quá đáng ! Diệu Anh đúng là không biết điều ! Bao nhiêu người ước được như thế còn không có , nay Diệu Anh có phúc mà không biết hưởng .
– Cậu tưởng tôi thích về cùng cậu lắm à ? Lỡ hứa rồi nên phải thực hiện thôi , chính nhân quân tử mà !
– Gớm chưa kìa ! Tiểu nhân bỉ ổi thì có !
– Cậu … không nói nhiều ! Đi về mau , không thấy trễ rồi à ?
Hải Đăng tức tối thô bạo nắm lấy tay Diệu Anh khiến cô chẳng phản ứng gì kịp .
– Ê … ê , Diệu Anh , còn … còn tôi !?
Quang Huy nói còn chưa hết câu thì đã không thấy bóng dáng hai người kia đâu . Tự hỏi không biết Hải Đăng đó là ai ? Là gì đối với Diệu Anh nhỉ !? Hình như có vẻ thân … !!!?
~~~~~
Dọc cả đường về , cả hai không hề mở miệng nói câu nào , khiến cho không khí trở nên dị thường .
Diệu Anh vừa định vào nhà đã bị Hải Đăng chặn trước cửa không cho vào .
– Anh , đừng như thế nữa !
Diệu Anh nhất thời không hiểu ra ý đồ trong câu nói của Hải Đăng .
– Làm thế ? Tôi làm gì cậu à ?
Tuy lời Diệu Anh hỏi là thật nhưng vào tai Hải Đăng nghiễm nhiên trở thành lời hờn giận .
– Là tôi sai ! Cậu đừng giận tôi nữa !
– …
– Tôi biết mình đối xử hơi quá với Quỳnh Giao . Thật xin lỗi vì tôi hứa đã không giữ lời !
– Cậu hứa gì ?
– Tôi đã hứa cậu nói gì cũng đúng , tôi sẽ không phản bác , nhưng tôi đã không làm thế . Tôi đã hứa sẽ đối xử với Mai Quỳnh Giao tốt hơn , nhưng tôi cũng không làm thế !
– Hải Đăng , cậu …
Thật sự , thật sự rất là khó chịu ! Hải Đăng cứ tưởng để Diệu Anh giận vài ngày rồi tự khắc sẽ hết , cậu sẽ không sai .
Nhưng có lẽ Hải Đăng lầm rồi , đối phương là ai cơ chứ ? Là Vũ Hoàng Diệu Anh cứng đầu nhất ! Làm gì có chuyện tự khắc sẽ hết giận ? … Thêm nữa , cậu quên mất , người đó là người cậu yêu , là người cậu dành tình cảm nhiều nhất ! Việc bị người đó giận thật không dễ chịu chút nào !!!
– Được rồi , không sao đâu ! Dù sao cậu cũng biết nhận lỗi , tôi sẽ bỏ qua !
Diệu Anh nhìn thái độ hối lỗi hiếm thấy đó của Hải Đăng không nhịn được mà bật cười .
– Thật chứ ?
– Ừ , thật . Tôi nói dối cậu làm gì chứ ?
Hải Đăng không đáp mà ôm chầm lấy Diệu Anh khiến cô bất ngờ không kịp phản ứng .
– C … cậu … !
– Một chút thôi , sẽ không lâu đâu . Chỉ phút thôi cũng được !
Cảm thấy hình như Hải Đăng có tâm sự gì đó … vả lại cũng chỉ phút . Vì thế Diệu Anh dần buông thỏng hai tay bên người , chờ đợi phút đó trôi qua .
Hải Đăng càng lúc càng siết chặt Diệu Anh trong vòng tay . Cậu phải ôm , ôm cho đã ! Thỏa bao mong nhớ bấy lâu .
Từ lúc hai người ” chiến tranh lạnh ” cho đến giờ , Diệu Anh luôn giữ khoảng cách với Hải Đăng , nhìn cậu với đôi mắt lãnh đạm nhất . Đến cả chạm vào tay hay mặt đều bị Diệu Anh né sang một bên mà làm lơ … Nói chung là rất ghét khoảng thời gian đó !
phút …
Không biết Hải Đăng có tính giờ hay không nhưng rất nhanh sau đó liền buông ra , cười lém lỉnh nhéo má Diệu Anh .
– Hình như cậu ú lên Anh nhỉ ?
– Ú sao ? Đâu có !?
– Ú thật đấy ! Mỡ không này !!! Eo ôi , con gái vóc dáng phải chuẩn , ai lại như số giống cậu !?
– Số … số gì chứ ? Cậu đừng nói nhảm , mau về đi !
Diệu Anh ngượng chín mặt đẩy mạnh Hải Đăng sang một bên vào nhà . Mặc cho ai đó ngoài cửa nói vọng vào :
– Mai đi ăn sáng với tôi . Tôi sẽ qua nhà rủ cậu đi đấy , đừng hòng trốn !
Không đợi Diệu Anh trả lời Hải Đăng đã xoay người đi về . Vì cậu biết dù đồng ý hay không ngày mai nhất định Diệu Anh sẽ phải đi ăn cùng cậu !
Ở phía đầu hẻm , Quỳnh Giao cắn mạnh môi . Hộp quà trên tay tí nữa là rơi xuống đất , may là nó vẫn tự chủ được món quà đó là dành cho Hải Đăng , phải giữ cẩn thận .
Nhưng thật sự mấy cảnh tình cảm vừa rồi thật ngứa mắt ! Cứ tưởng Diệu Anh là người cứng đầu , giận chắc chắn sẽ rất lâu . Ai ngờ lại làm lành nhanh đến vậy , có khi còn thân thiết hơn trước …
“Diệu Anh , chẳng lẽ tao lại tính cách chia rẽ hai người lần nữa sao ? ”