Hải Đăng chống tay đứng dậy , giới thiệu với Diệu Anh đang ngồi trên ghế trố mắt nhìn hai người nãy giờ .
– Anh !
Đến bây giờ đầu óc Diệu Anh vẫn cứ ở đâu đâu , chẳng nghe cậu gọi gì cả .
Hải Đăng vỗ trán rủa thầm sự xuất hiện bất ngờ cùng với cả hành động kì quặc vừa rồi của bạn mình . Đến bên vỗ nhẹ vào má Diệu Anh .
– Đây là Sarah , bạn tôi ở nước ngoài mới về . – Hải Đăng định nói thêm vế sau ” cũng là bạn của cậu ” nhưng lại thôi .
Sarah ? Đây là tên con gái mà ?
– Cậu ta là con trai mà ?
– Sarah mà là tên con trai à ? Đầu óc cậu có bị vấn đề không đấy ?
Tên ” con trai ” lạ mặt đứng dậy phủi phủi áo quần , khó chịu nói .
– Nhưng mà … chẳng phải ?
Vậy là Hải Đăng hiểu Diệu Anh hiểu lắm gì rồi , cậu đưa ngón trỏ chỉ chỉ vào trán cô .
– Nghe rõ nhé . Sarah là tomboy nên phong cách vậy thôi , cậu ấy là con gái chính cống đấy !
– À , ra vậy . Hai người là người yêu à ?
Hải Đăng suýt nữa té ngửa với câu nói ngây thơ của Diệu Anh . Cô đang nghĩ gì trong đầu vậy ?
– Ai bảo cậu thế ?
Sarah đến ngồi bên cạnh Diệu Anh hỏi , cô gái này đúng là có gì đó quen quen .
– Hai người vừa hôn nhau còn gì ?
– Lạc hậu cũng vừa Diệu Anh ạ , bạn bè thân thiết hôn nhau bình thường thôi . – Hải Đăng dọn thức ăn trên bàn đi , buồn cười giải thích .
Ra thế , hóa ra nãy giờ toàn là Diệu Anh suy diễn à ? Ôi , ngượng thối mặt luôn !!!
Sarah đến chỗ Hải Đăng ngồi xuống bên cạnh , thì thầm to nhỏ .
– Mày nói đây là Vũ Anh á ?
Hải Đăng chỉ gật đầu .
– Bây giờ lạ thế ? Hình như nó không nhận ra tao ?
– Ừ , cũng đâu có nhận ra tao . – Hải Đăng phút chốc buồn bã , thầm thở dài .
Sarah miệng mở to quá cỡ luôn , tưởng tượng có thể nhét được quả trứng gà vào đó đấy chứ .
– Chẳng phải … đã hứa rồi sao ? Không lẽ như vậy mày vẫn bình thường à ?
Hải Đăng biết chứ , lời hứa đó cậu vẫn nhớ như in , người như cậu có bao giờ thất hứa đâu . Nhưng khổ lắm , người đó là Diệu Anh .
Lẽ nào cậu lại nhẫn tâm làm điều đó ?
Xin lỗi chứ việc này cậu không làm được , thật tâm không nỡ . Hải Đăng đây là lần đầu không hoàn thành lời hứa !
– Người ta đã không nhớ mày còn muốn làm gì ? – Hải Đăng chỉ thản nhiên nhún vai trả lời , chẳng có thái độ gì cả .
Sarah im lặng hồi tưởng về ngày ấy …
“Ba người , cùng học chung một trường mẫu giáo , chung một lớp , thân thiết với nhau như hình bóng . Đến một ngày không vui , Sarah phải theo ba mẹ sang Mỹ , Hải Đăng cũng vậy , nhưng là vào Đà Nẵng .
– Vũ Anh , mày ở lại đừng quên tụi tao nhé !
Mặc dù Sarah tính cách đã rất mạnh mẽ ngay từ khi còn nhỏ nhưng đụng chuyện lại mít ướt .
– Tao biết mà ! Nhớ lắm , sao quên hai người được ?
Sarah biết Hải Đăng thích Diệu Anh lắm , thích lắm lắm cơ ! Ngày đó Hải Đăng buồn lắm , nhưng vẫn chỉ bình thường .
– Nói cho mà biết , Diệu Anh cậu mà quên tôi thì coi chừng đấy ! Hải Đăng này sẽ không bỏ qua đâu .
– Vậy chúng ta cùng thề đi ! – Sarah bất chợt nảy ra suy nghĩ , trong phim người ta hay thề thốt mỗi lúc chia ly lắm . Như vậy sẽ không ai thất hứa cả , cũng không ai quên nhau .
Ba đứa ngồi suy nghĩ một lúc thật lâu , nát óc mới ra .
– Biết rồi . Nếu người nào quên sẽ bị Hải Đăng bỏ rơi , mãi mãi !
Diệu Anh nghe vậy liền bất bình .
– Thế còn nếu Hải Đăng quên thì sao ? Cậu ấy sao tự bỏ rơi bản thân được ?
– Cậu khờ quá ! Nếu vậy chúng ta sẽ bỏ rơi Hải Đăng . Mà có nghĩ cậu cũng đừng nghĩ tới chuyện đó , Hải Đăng , nhất định sẽ không quên chúng ta !!!
Chơi chung ba đứa mà Hải Đăng quan trọng lắm , như anh cả vậy . Lúc nào cũng bên cạnh hai đứa con gái , tụi nó ỷ thói , nên rất sợ bị cậu cho ra rìa .
– Được rồi , quyết định vậy đi !
Hải Đăng gật đầu tán thành . Cậu sẽ không quên Sarah , Diệu Anh lại khác , có muốn cũng sẽ không bao giờ quên được cô . ”
Lời hứa đó , là của ba đứa con nít loi choi mới , tuổi . Vậy mà cho đến bây giờ , tất cả bọn họ đều nhớ mà thực hiện . Duy chỉ có Diệu Anh , cô quên , quên sạch sẽ những gì tươi đẹp nhất ngày ấy .
– Vũ Anh ! – Sarah gọi , mong Diệu Anh sẽ cảm thấy một chút gì đó quen thuộc .
Nhưng không , Sarah hoàn toàn thất vọng . Diệu Anh chỉ thắc mắc hỏi cô .
– Cậu gọi tôi hả Sarah ?
Lúc nhỏ Sarah không bao giờ gọi Hải Đăng và Diệu Anh theo đúng tên . Cô không thích giống người khác , cô muốn mình khác biệt . Để khi nghe tên gọi Sarah đặt , Hải Đăng và Diệu Anh liền biết ngay người đó là Sarah .
Tên của Hải Đăng là Trịnh Vũ Hải Đăng .
Còn của Diệu Anh là Vũ Hoàng Diệu Anh .
Chẳng phải đều có chữ ” Vũ “sao ? Sarah quyết định sẽ chỉ gọi hai người họ là Vũ Đăng và Vũ Anh .
– Ừ , tôi gọi cậu là Vũ Anh nhé , được không ?
Sarah gật đầu , bắt đầu tươi cười nói chuyện .
– Ừ , cậu muốn gọi thế cũng được .
Vũ Anh ? Diệu Anh lần đầu nghe người khác gọi mình như vậy , nhưng sao vẫn cảm thấy có gì đó quen thuộc lắm nhỉ ? Như cô đã từng nghe rất nhiều lần rồi thì phải ?
– Lần này về đây bao lâu ?
Hải Đăng ném lon nước ép về phía Sarah , cũng đưa ly nước cam cho Diệu Anh , hỏi .
– Hm … tuần thôi . Không lâu được .
Sarah trả lời mà tiếc nuối vô cùng . Cô cũng muốn được ở đây lâu lắm chứ , mà không được .
– Ừ , ở đâu ?
– Tao muốn ở đây được chứ ?
– Tùy mày , còn phòng trống đấy . Nhưng mà phải dọn dẹp lại một tí .
Đối với Sarah chuyện dọn dẹp không thành vấn đề , cô gật đầu rồi đi vào phòng bắt đầu dọn dẹp tất cả . Diệu Anh định giúp nhưng Hải Đăng bảo không cần , cậu nói cô vào chỉ làm vướng tay vướng chân Sarah thôi , lòng tốt bị gạt bỏ không thương tiếc , Diệu Anh chẳng thèm quan tâm , vừa uống nước vừa liếc mắt nhìn Hải Đăng tóe lửa .
~~~~~
Quỳnh Giao ở nhà ngoại về thì thấy Diệu Anh cũng vừa về đến nhà . Cô ra ngoài từ sớm không biết Diệu Anh hôm nay cũng không ở nhà .
– Mày đi đâu về thế ?
Tính Diệu Anh chẳng thích nói dối với ai . Có thể Quỳnh Giao sẽ không thích cô quá thân thiết với Hải Đăng , nhưng mà cô và Quỳnh Giao là bạn thân nên chắc không sao đâu nhỉ ? Với cả cũng có thân gì lắm đâu ? Ghét nhau như chó với mèo chứ đùa !
– Sang nhà Hải Đăng .
Nghe vậy thôi Quỳnh Giao đã khó chịu rồi , lập tức nhăn mặt .
– Làm gì ?
– Nó mượn tập tao , sang đòi lại .
Thì ra là vậy , Quỳnh Giao thầm thở phào , ” ừ ” một tiếng rồi lên phòng .
Quỳnh Giao nằm yên trên giường , thân thể lười nhác chẳng muốn vận động , trên người vẫn là bộ đồ đi ngoài đường chưa thay . Nhớ về chuyện bà kể , lại nghĩ đến việc mình sắp làm .
Bà nói , bạn quan trọng hơn . Cô lại thấy , người yêu quan trọng hơn .
Quỳnh Giao nên làm thế nào ? Làm ra sao mới là đúng ?
Suy nghĩ của mỗi người khác nhau , có lẽ cô và bà cũng vậy .
Nghĩ một hồi Quỳnh Giao quyết định làm theo suy nghĩ của mình . Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ cãi lời bà , bà dạy gì bảo chi cũng nghe theo . Duy chỉ có lần này , Quỳnh Giao đành làm trái lời bà dạy , đi theo người mình yêu .
Quỳnh Giao sang phòng nhờ Diệu Anh ra ngoài mua giúp mình một ít đồ , viện lí do cô cả ngày ở ngoài đường , thật sự bây giờ rất mệt . Diệu Anh rảnh rỗi cũng chẳng hỏi gì nhiều , gật đầu thay quần áo ra khỏi nhà .
Quỳnh Giao ở nhà nhấc điện thoại gọi điện , bất giác khóe mắt ươn ướt … ” Xin lỗi , bạn thân . ”
~~~~~
Diệu Anh từ trong siêu thị đi ra , nhanh chóng trở về nhà . Trời cũng khuya rồi nên cô chọn con đường tắt để về nhà nhanh nhất . Nhưng lại không ngờ , con đường này chẳng hề có ánh điện nào , một bóng người qua lại cũng không , vắng vẻ đến đáng sợ .
Diệu Anh cố gắng đi thật nhanh , cô rất sợ không khí xung quanh như thế này . Chợt nghe thấy ở phía sau có tiếng người đi theo , Diệu Anh sợ hãi chẳng dám quay đầu lại , cứ cắm đầu cắm cổ nhắm phía trước mà chạy .
Đột nhiên Diệu Anh tông sầm vào một người nào đó , mũi bị va chạm ê ẩm từng đợt , mùi hôi của người trước mặt xộc vào mũi khiến Diệu Anh chịu không nổi , bao lâu rồi người này chưa tắm vậy ?
Vừa ngẩng mặt lên nhìn đối phương đã hoảng sợ đến mức lùi lại phía sau mấy bước . Gương mặt đó , đáng sợ quá , trên trán , trên má của người đó có mấy vết sẹo dài , gương mặt đen như than nham hiểm đến ghê người .
Diệu Anh hoảng sợ định quay đầu bỏ chạy thì phía sau đã có một người nữa . Người này cũng chẳng kém người kia , ánh mắt toát lên sự thèm thuồng như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy .
Lời vừa nói ra thô tục y như vẻ bề ngoài .
– Em gái , tình một đêm không ?
Thì ra là lũ yêu râu xanh , Diệu Anh chưa từng nghe nói con đường này xuất hiện những thể loại người như thế .
Bàn tay kẻ đằng sau đặt lên cổ Diệu Anh , vuốt ve khiến cô nổi cả da gà mà hất ra .
– Thật là ghê tởm ! Mau tránh xa tôi ra !!!
Một đứa con gái làm sao có thể địch nổi hai tên đàn ông bặm trợn như vậy . Bọn họ đã nhanh chóng bắt lấy hai tay của Diệu Anh .
Một trong hai tên phẩy tay nói .
– Đường vắng vẻ , tao nhường mày trước vậy .
– Được được , hưởng xong tao sẽ đãi mày một chầu .
Nói rồi tên đó kề miệng đến bên tai Diệu Anh .
– Chắc em chưa thử cảm giác sung sướng lên mây lần nào ? Anh đây hôm nay sẽ giúp em .
Diệu Anh nghe xong bủn rủn cả tay chân , mồ hôi túa ra đầy người , mặt mày cũng trắng bệch . Cô đang gặp chuyện gì vậy , có phải chỉ là ác mộng thôi không ?
Diệu Anh càng cố gắng trấn tĩnh bản thân không phải là thật thì môi của tên biến thái đã kề đến cổ cô . Cái cảm giác ớn lạnh truyền đến thần kinh làm Diệu Anh muốn buồn nôn . Cô thật sự , thật sự hi vọng sẽ có người đến giúp mình ngay bây giờ .
” Hải Đăng , làm ơn , hãy đến cứu tôi , xin cậu ! ”
– Ááááááááááá … – Tiếng ré thất thanh nhuốm cả sự thất vọng , tủi hổ cùng với tiếng xé áo vang vọng cả không gian vắng lặng .
Sarah lâu rồi không về nước , nằng nặc muốn Hải Đăng dẫn đi đâu đó chơi . Hai người đi hết nơi này đến nơi khác , ăn đủ thứ món , bụng no đến căng tròn .
Đi ngang qua con đường tối tăm gần nhà Diệu Anh , Hải Đăng vô tình thấy bóng dáng quen thuộc , đối với người đó , cậu chẳng thể nào nhầm lẫn được . Đến gần một tí là tiếng khóc đau đớn đến xé cả ruột gan , đó chẳng thể là ai khác , chính là … Diệu Anh .
Hải Đăng chạy như bay đến gần đó , Sarah thấy lạ nhưng cũng chạy theo . Lúc gần đến chỗ của Diệu Anh lại bị tên mặt mày bặm trợn ngáng đường .
– Tránh ra !
Hải Đăng mặt lạnh như tiền , nhanh chóng tránh sang một bên , lại bị tên chó chết đó ngáng đường .
Tên trước mặt vì mải để ý đến Hải Đăng mà không chú ý đến người bên cạnh , ngay lập tức bị ăn một đấm của Sarah ngay má .
– Cứu Diệu Anh đi , việc đó quan trọng hơn .
Hải Đăng khẩn trương chẳng trả lời gì chạy đến chỗ Diệu Anh . Cảnh tượng trước mắt ngàn lần Hải Đăng không thể tưởng tượng ra . Áo của Diệu Anh đã bị xé toạt ra vương vãi trên mặt đất , chỉ còn mỗi chiếc áo nhỏ bên trong là còn ở trên người .
Hải Đăng lửa giận bốc đến tận đỉnh đầu , xốc áo tên chó chết dám làm mấy trò ghê tởm với Diệu Anh lên . Đấm liền mấy phát vào mặt , mặt mày chảy máu ngã phịch xuống đất .
Chẳng cần quan tâm đến tên đó làm gì , Hải Đăng cởi áo ngoài khoác lên người Diệu Anh . Diệu Anh nhìn thấy Hải Đăng như trút được gánh nặng nãy giờ , bao nhiêu tủi nhục , xấu hổ đã có người giúp cô trút bỏ cả rồi . Diệu Anh tức tưởi ôm chặt lấy Hải Đăng , thỏa sức mà khóc , từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ gặp phải chuyện đáng xấu hổ như vậy .
– Đăng , cậu đến rồi ! – Diệu Anh chẳng còn chút hơi sức , thở phào an tâm .
Tên ban nãy bị Hải Đăng đánh đến xâm xoàng mặt mày loạng choạng đứng dậy , chẳng làm gì được ngoài việc đánh lén .
Sarah vừa xử xong tên còn lại quay qua đã thấy Hải Đăng đang trong tình thế nguy hiểm thế nào , nhưng chỗ cô đứng lại cách xa chỗ của Hải Đăng quá , không kịp làm gì chỉ hét lên .
– Vũ Đăng , coi chừng !
Hải Đăng quá chú tâm đến Diệu Anh nên chẳng biết gì , nhưng Diệu Anh thì thấy hết . Cô xoay người Hải Đăng lại phía sau mình còn bản thân lãnh trọn cú đấm của đối phương . Phần bị trúng cú đấm là má trái , vì lực tung ra quá mạnh khiến Diệu Anh đau đớn đến nỗi ngất đi .
Hải Đăng trong giây phút cảm thấy cả thế giới như sụp đổ , rốt cuộc cậu đang gây nên cái gì thế này ? Chẳng những không bảo vệ được cho Diệu Anh còn khiến cô bảo vệ ngược lại cậu , đau đến nỗi ngất xỉu sao ? Cậu là thứ tệ hại gì vậy ?