Vừa bước vào nhà Diệu Anh đã không thấy gì cả, căn nhà tối om không một ánh đèn. Bởi vì căn nhà này quá mức quen thuộc nên Diệu Anh chỉ cần vài giây là có thể bật sáng đèn phòng khách.
Suýt chút nữa Diệu Anh giật mình té ra đất khi thấy cái gì đen đen ở trên ghế, mất vài giây trấn tĩnh bản thân cô mới dám lại gần. Hóa ra là Quỳnh Giao, chỉ có điều kì lạ là từ trên xuống dưới là chiếc váy màu trắng, đáng sợ hơn nữa tóc Quỳnh Giao che khuất cả gương mặt. Cảnh tượng này không khỏi khiến Diệu Anh liên tưởng đến những con ma nữ trong phim kinh dị. Diệu Anh nuốt nước bọt " ực " mấy lần, sau đó mới khẽ lay người Quỳnh Giao.
- Này, mày sao thế? Muốn ngủ thì lên phòng mà ngủ.
Gọi cả nửa ngày trời Quỳnh Giao mới trở mình ngồi dậy, hành động này thật sự khiến Diệu Anh ngã ra đất, lắp ba lắp bắp chỉ vào khuôn mặt của Quỳnh Giao.
- Mày... mày bị sao thế kia?
Quỳnh Giao không trả lời. Không cần Diệu Anh tỏ thái độ cô cũng biết bộ dạng của mình vô cùng thảm hại. Càng lúc Diệu Anh càng không tin vào mắt mình, có lẽ Quỳnh Giao đã khóc rất nhiều vì bây giờ mắt cô đã sưng lên rồi, không những vậy mặt mũi còn tèm lem son phấn nữa. Mỗi khi ra ngoài Quỳnh Giao đều dặm thêm ít phấn, đánh chút son môi, có rất chú trọng vẻ ngoài của mình. Chuyện khiến Quỳnh Giao hoàn toàn không để tâm đến hình tượng của mình chỉ có thể là vì Hải Đăng chia tay với cô.
- Diệu Anh, mày còn có thể làm ra chuyện gì nữa? Rõ ràng mày không thích cậu ấy mà, vậy tại sao không nhường cậu ấy cho tao?
Quỳnh Giao không quan tâm ánh mắt Diệu Anh nhìn mình ra sao. Cô chỉ nhớ đến lúc Hải Đăng gọi điện muốn chia tay với cô, Quỳnh Giao biết Hải Đăng đề nghị giả vờ làm người yêu của cậu bởi vì Diệu Anh nhưng cô thật sự muốn mối quan hệ này không bao giờ kết thúc. Có như vậy Quỳnh Giao mới được ở bên cạnh Hải Đăng nhiều hơn. Chỉ ngày mai thôi, Hải Đăng sẽ lại xa cách Quỳnh Giao như cũ, sẽ lại gần gũi Diệu Anh như trước...
- Mày đang nói gì vậy?
Sẵn thấy cái bánh gato trên bàn Quỳnh Giao vớ lấy vứt luôn ra đất, cả bánh cả kem văng tứ tung, dơ cả sàn nhà.
- Mày còn muốn giả vờ đến bao giờ? Mày biết Hải Đăng thích mày nên mới làm vậy chứ gì, mày đã nói gì với cậu ấy hả? Sao tự nhiên cậu ấy lại muốn chia tay nhanh như thế?
- Mày đang nói cái gì vậy? Tao biết gì chứ?
Diệu Anh bực bội đứng dậy, tiếc nuối nhìn mấy cái bánh trên sàn, rõ ràng là rất ngon, cô còn chưa nếm thử vị của nó ra sao nữa. Thật không hiểu nổi, rõ ràng chuyện của hai người bọn họ không hề liên quan đến Diệu Anh, vậy mà cô lại bị liên lụy.
- Được, cứ xem như mày không biết. Vậy bây giờ tao nói cho mày biết! Hải Đăng, cậu ấy thích mày, say mày như điếu đổ. Tao không biết hai người có quen nhau từ trước không nhưng ngay từ những ngày đầu nhập học tao đã phát hiện ra Hải Đăng rất để ý đến mày.
Diệu Anh chết sững. Những lời sau cô hoàn toàn nghe không lọt tai. Chuyện này, tại sao cô không biết gì cả? Hơn nữa, rõ ràng chuyện Hải Đăng thích Diệu Anh hoàn toàn không có khả năng. Chắc do Quỳnh Giao nhầm lẫn thôi.- Sao hả? Nghe được tin này chắc là vui lắm chứ gì?
Sự im lặng của Diệu Anh càng khiến Quỳnh Giao tức điên hơn. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Diệu Anh hơn cô nhiều thứ, dù vậy chẳng phải Quỳnh Giao đã cố gắng rất nhiều để bản thân trở nên tốt hơn hay sao? Cô không tin người tinh mắt như Hải Đăng lại không biết đến những cố gắng của Quỳnh Giao. Là Hải Đăng đã thấy hết nhưng không muốn nói ra hay là... cậu căn bản chẳng hề đặt Quỳnh Giao vào mắt?
- Tao nghĩ mày buồn quá nên tâm tình không ổn. Như vậy đi, mày nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta nói chuyện sau.
Diệu Anh không muốn đôi co nhiều, cô thu xếp đống thức ăn hỗn độn dưới đất sau đó lên phòng, đóng cửa đến tối vẫn không ra ngoài. Ba mẹ Diệu Anh về quê thăm bà ngoại mấy ngày nay nên trong nhà chỉ có cô và Quỳnh Giao. Hai người sau trận cãi vã đó không hề nói chuyện với nhau câu nào. Đối với Quỳnh Giao đó là đoạn tuyệt tình cảm bạn bè, nhưng trong mắt Diệu Anh chỉ là thời gian để hai người tìm hiểu rõ vấn đề, sau đó mới nói chuyện.
Sáng sớm Quỳnh Giao đã không có nhà, lúc Diệu Anh thức dậy xuống nhà đã không thấy cô đâu, không hiểu vì lý do gì hôm nay Quỳnh Giao lại đi học sớm thế.
- Cậu muốn nói gì sao?
- Hải Đăng, cậu không thể chia tay tớ như thế được!
Hải Đăng nhíu mày, sau đó mới bật cười. Từ bao giờ cậu lại khiến Quỳnh Giao lầm tưởng vào mối quan hệ đó vậy? Rõ ràng ngay từ đầu Hải Đăng đã nói rõ chỉ là vở kịch thuận theo Diệu Anh thôi mà.
- Giữa chúng ta không có tình cảm, không chia tay thì làm gì?
- Cậu hãy cho tớ thời gian, tớ nhất định sẽ khiến cậu quên được Diệu Anh!
Quỳnh Giao rất sợ Hải Đăng bỏ đi, lập tức nắm lấy cánh tay cậu. Cô nhìn thấy hàng chân mày của Hải Đăng nhíu lại rất lâu, chẳng lẽ Quỳnh Giao nói gì sai rồi? Hải Đăng cảm thấy đôi tay đang bám lấy cậu thật phiền phức, không do dự hất ra. Cậu thật không hiểu tại sao Quỳnh Giao có thể nói ra những lời như vậy. Vị trí của Diệu Anh trong lòng Hải Đăng là độc nhất, không một ai có khả năng thay thế được. Huống hồ Quỳnh Giao là người mà Hải Đăng một chút tình cảm đặc biệt cũng không có.
- Hãy dẹp ngay ý nghĩ đó đi! Cậu dựa vào đâu mà nói sẽ khiến tôi quên được cô ấy? Tôi nói thẳng luôn, cậu không có khả năng đó đâu.
Hải Đăng không muốn nán lại lâu, dứt khoát quay lưng rời đi. Trong lúc cấp bách Quỳnh Giao không biết làm gì khác, liền bước vài bước ôm lấy Hải Đăng từ phía sau, cô nghĩ chỉ có cách này mới ngăn được việc Hải Đăng muốn bỏ đi. Nhưng Quỳnh Giao không biết hành động của cô càng khiến Hải Đăng chán ghét hơn. Cậu không hề nghĩ cô sẽ lầm tưởng mà hành động đến mức này.
- Có phải chia tay với tớ rồi cậu sẽ xem tớ như không quen biết không?
- Ngay từ đầu lúc đề nghị cậu giả làm bạn gái, tôi đã cảm thấy việc làm đó không đúng, nhưng tôi vẫn làm. Tôi chia tay với cậu vì không muốn cả hai lún sâu thêm, cũng như làm rõ mối quan hệ của chúng ta không hề có gì cả. Tôi vốn định sẽ xem cậu như những người bạn khác, sẽ đối xử tốt với cậu, vì dù sao cũng là tôi bày ra trò này. Nhưng cậu làm như vậy thật khiến tôi muốn tránh xa cậu. Hải Đăng vừa nói vừa gỡ tay Quỳnh Giao ra, nhưng cô kiên quyết không buông.
- Như những người bạn khác? Tại sao tớ vĩnh viễn không thể được như Diệu Anh? Cậu ấy có quan tâm đến cậu như tớ không?
Một câu nói như lưỡi dao đâm thẳng vào tim Hải Đăng, nơi đó dường như đang rỉ máu. Cậu biết chứ, không cần Quỳnh Giao nói ra Hải Đăng cũng biết Diệu Anh đối xử với cậu không hơn không kém những bạn nam khác. Nhưng Hải Đăng vẫn tình nguyện hướng về cô, đợi Diệu Anh nảy sinh tình cảm với mình.
- Quỳnh Giao, cậu hãy tỉnh táo lại đi!
Hải Đăng gạt mạnh tay Quỳnh Giao ra, lần này là đi thật, một cái ngoảnh đầu nhìn xem cô đang tuyệt vọng như thế nào cũng không có. Quỳnh Giao ngồi phịch xuống ghế, đau buồn khóc nấc lên. Tại sao? Tại sao cô cố gắng nhiều như vậy kết quả cũng bằng không?
" Diệu Anh, đời này kiếp này tao vĩnh viễn không có người bạn như mày. "
~~~~~
Diệu Anh vừa đến cửa lớp liền thấy Hải Đăng từ bên ngoài trở về, cô chợt nhớ đến những gì Quỳnh Giao nói hôm qua. Dù không tin nhưng cô vẫn phải xác nhận rõ ràng, Diệu Anh không muốn có lỗi với bạn bè mình.
- Hải Đăng, tôi với cậu nói chuyện một chút.
- Được.
Hai người chọn một bàn trống ở căn tin, giờ này còn sớm nên căn tin khá vắng vẻ, Diệu Anh cũng không lo bị người khác quấy rầy. Hải Đăng đưa cho Diệu Anh hộp sữa sau đó ngả người ra ghế, đợi cô nói trước.
Diệu Anh không muốn vòng vo, cô nói thẳng luôn.
- Nghe nói cậu thích tôi?
Hải Đăng rõ ràng rất bất ngờ, đang uống nước liền ho sặc sụa liên tục. Chẳng lẽ Diệu Anh nhận ra rồi? Hải Đăng cứ nghĩ với kiểu người như Diệu Anh chỉ có cách trực tiếp tỏ tình chứ không thể nào cô tự nhìn ra được... Khoan đã, ban nãy Diệu Anh vừa nói là " nghe nói " ?
Vậy là hiểu rồi. Chắc chắn có người nói cho Diệu Anh biết, EQ cô vẫn thấp như thường.
- Cậu muốn nghe tôi trả lời thế nào?
- Sự thật.
Từ vẻ mặt của Diệu Anh cậu chắc chắn cô không hề thích chuyện này. Vậy được, Hải Đăng sẽ làm cô an tâm. Mặc dù cách làm này rất tàn nhẫn với bản thân cậu.
- Tôi không hề thích cậu.
- Thật chứ?
Ngay từ đầu Diệu Anh đã biết trước được đáp án là như vậy, đã đoán trước được Quỳnh Giao nhầm lẫn, nhưng khi nghe câu trả lời từ chính miệng Hải Đăng cô lại cảm thấy phần nào hụt hẫng.
- Tất nhiên. Không lẽ cậu rất mong tôi sẽ thích cậu?
Hải Đăng ghé sát mặt về phía cô, đùa cợt, cố giấu đi vẻ thương tâm trong ánh mắt.
- Không hề.
Diệu Anh đứng bật dậy, đi về lớp. Trước khi đi còn không quên cám ơn Hải Đăng về hộp sữa.
Hải Đăng ngồi ở căn tin một lúc lâu, không biết suy tư điều gì. Minh Trang trước giờ không biết Hải Đăng lại cô đơn đến thế, thậm chí bóng lưng anh còn có chút tiêu điều.
~~~~~
Kì thi học kì cuối cùng cũng trôi qua, mấy ngày nay Anh A xõa tới bến. Kết quả thứ hạng được công bố, Diệu Anh xuất sắc đứng ở hạng một toàn khối. Hải Đăng thua Diệu Anh , nên ở hạng hai. Đây là điều hiếm có trong những năm gần đây, rất ít trường hợp hai người trong một lớp cùng xếp trong top năm của khối. Vậy mà lần này hai học sinh của Anh A chiếm luôn vị trí nhất nhì của khối. Ngoại trừ Diệu Anh và Hải Đăng các học sinh khác thành tích đều miễn chê.
Các thầy cô dạy Anh A vì vậy càng niềm nở hơn, thích dạy lớp Diệu Anh hơn.
Cuối cùng ngày kết thúc năm học cũng đến, buổi sáng bế giảng, buổi chiều là lễ ra trường của các anh chị lớp mười hai. Năm nay đặc biệt hơn lễ ra trường của khối mười hai còn có khối mười một tham gia, đây là mong muốn của các anh chị khối trên. Diệu Anh không muốn đi lắm nhưng vẫn bị các anh chị khối trên lôi kéo đi cho được.
Diệu Anh vẫn mặc nguyên đồng phục đến hội trường, cô rất lười về nhà chọn quần áo khác, vả lại thời gian gần đây Quỳnh Giao không muốn chạm mặt cô, giờ này chắc Quỳnh Giao đã về nhà rồi.
- A, em gái, cuối cùng cũng đã đến.
- Em không đến được sao?
Mấy anh chị nhìn vẻ mặt sầu não của Diệu Anh chỉ biết lắc đầu, họ biết Diệu Anh rất trọng tình cảm, nhất định sẽ đến dự buổi tiệc này.
- Này, anh đã đọc được thành tích của em rồi đó. Xuất sắc lắm!
- Tất nhiên em phải noi gương theo anh chị rồi.
Diệu Anh cười tươi rói, đối với những tiền bối cô luôn rất lễ phép, cũng rất tự nhiên.