Thứ xuất hiện trước mắt Diệu Anh tiếp theo là những ngôi sao giấy, đủ màu sắc, đủ kích cỡ. Nhưng từ nếp gấp Diệu Anh có thể nhận ra đó là do Hải Đăng gấp ra, cậu luôn vụng về trong những vấn đề thủ công như vậy.
Từng ngôi sao được Diệu Anh mở ra, mỗi ngôi sao là một câu nói ngắn gọn nhưng chứa nhiều cảm xúc. Hạnh phúc có, nghi vấn có, thất vọng có, nhưng trên hết vẫn là đau buồn. Điển hình như:
“ Em quên tôi rồi à? “
“ Chúng ta đã từng hứa “Forever” mà? “
“ Em ốm quá, ôm rồi cảm thấy rất đau lòng. “
“ Gần đến sinh nhật của em rồi, năm ngoái tôi không ở cùng em nhưng nhất định năm nay tôi sẽ không để em một mình. “
“ Em từng hứa với tôi sẽ học thật giỏi, và đây là lời hứa duy nhất em thực hiện được. Còn lại em đã quên sạch sẽ không dấu tích. “
“ Em nói em rất thích lắc tay tôi tặng, tôi đã rất vui khi nghe câu đó. “
“ Em chịu lạnh kém nhưng chẳng bao giờ chịu mặc ấm. Chỉ lớn được cái xác còn tính cách em vẫn khiến tôi lo lắng. “
“ Tomboy và con trai em cũng không phân biệt được à? Kém thế! “
“ Lúc trước em nói tôi đẹp trai nhất, tôi rất vui đấy. Hôm nay em nói thằng con trai lớp chuyên Văn đẹp trai hơn tôi, khiếu thẩm mỹ của em kém đi rồi. “
“ Em không cần giỏi Toán quá làm gì. Nhà mình sau này có bố nó dạy toán rồi. “
“ Em thích Duy Bảo ư? Em vì cậu ta bỏ mặc tôi ư? Cậu ta quan trọng hơn tôi rồi sao? “
“ Tôi nói dối đấy, tôi đọc tờ giấy đó rồi. Em thích ai? Người đó không thích em sẽ khiến em đau khổ đấy. Sao em không thích tôi cho sướng cái thân? “
“ Tôi nói với bố mẹ muốn đi Mĩ, mẹ hỏi tôi và em có chuyện gì à. Giữa chúng ta có là gì đâu mà xảy ra chuyện em nhỉ? “
“ Vài tiếng nữa thôi tôi phải lên máy bay rồi. Em không biết nên sẽ không đến tiễn tôi đâu nhỉ? “
“ Không phải tôi không muốn cho em biết, mà là tôi sợ phải nói chia tay em. Giữa chúng ta tôi chỉ thích gặp gỡ rồi tái ngộ, rất ghét chia ly rồi tạm biệt. “
“ Chắc em đã từng không ít lần thắc mắc “Your light” là gì, đó là ánh sáng của em. Tôi muốn là ánh sáng rực rỡ nhất bảo vệ em, nhưng em không cần điều đó. Thôi thì để tôi tự ảo tưởng qua dòng chữ trên trang giấy vậy. “
“ Tạm biệt em, tôi hi vọng em sẽ dành được trái tim của người đó và có một cuộc sống thật tốt. “
...
Đầu óc Diệu Anh bây giờ tê dại không còn suy nghĩ được gì nữa, kí ức như nổ ầm trong đầu cô, bao nhiêu chuyện vui vẻ, bao nhiêu chuyện có lỗi Diệu Anh đều nhớ không sót một chuyện, từng kí ức đẹp đẽ ngày đó giày vò Diệu Anh đến phát điên. Mỗi mảnh giấy Origami rơi xuống cũng là lúc nước mắt Diệu Anh tuôn trào như vỡ đê. Quá khứ mỗi lúc một hiện diện nhiều hơn như đánh thức tội lỗi của Diệu Anh, thì ra cô là đứa con gái tồi tệ khiến Hải Đăng chịu nhiều đau khổ như vậy. Đã thế trước mặt Diệu Anh cậu luôn tươi cười ranh ma, chưa bao giờ để lộ tâm sự của mình trước mặt Diệu Anh. Hải Đăng, Diệu Anh là kẻ có lỗi, cô nhất định sẽ chuộc mọi lỗi lầm với cậu, chỉ cần có cơ hội, Diệu Anh sẽ không do dự nói hết tình cảm của mình ra. Nhưng, cơ hội liệu có đến với Diệu Anh không?
You'll also like
Please be mine (đồ lạnh lùng, tui thích cậu) by phamlacgia
Please be mine (đồ lạnh lùng, tui thích cậu)
By phamlacgia
K
Tình yêu Cấp by PoBnGD
Tình yêu Cấp
By PoBnGD
K .K
Gửi Cho Anh: U're My Destiny [Full] by Miyamoto_Reii
Gửi Cho Anh: U're My Destiny [Full]
By Miyamoto_Reii
K .K
Anh Sẽ Thật Cưng Chiều Em! by NguynHunhNguyn
Anh Sẽ Thật Cưng Chiều Em!
By NguynHunhNguyn
.K
Là Do Cái Định Mệnh by S_Iris_S
Là Do Cái Định Mệnh
By S_Iris_S
.K
Ê, nhóc! Em thích anh! by moon_ndht
Ê, nhóc! Em thích anh!
By moon_ndht
.K .K
Cậu là của tôi!!!Bây giờ và mãi mãi! by Salary
Cậu là của tôi!!!Bây giờ và mãi mãi!
By Salary
K .K
Mỗi lúc Diệu Anh khóc một nhiều, nước mắt không biết từ đâu cứ chảy mãi không hết, cô hối hận, cô ăn năn, tim cô thật sự rất đau. Hải Đăng, sao cậu lại tàn nhẫn bỏ đi để lại Diệu Anh với nỗi ân hận giày vò đau đớn như vậy chứ? Tại sao lại ác độc đến vậy? Chẳng phải cậu đã từng nói dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ mãi ở bên cạnh Diệu Anh sao? Lời hứa đó chính Hải Đăng cũng đã không giữ lời rồi...
Diệu Anh bấm điện thoại nói Quỳnh Giao không cần chờ cửa, đêm nay cô sẽ không về. Bên ngoài căn hộ có người bước vào nhưng Diệu Anh không biết bởi vì cửa phòng ngủ đã được đóng lại khi cô vào đây. Diệu Anh vùi đầu vào gối thật sâu, nước mắt phút chốc đã thấm ướt cả gối. Có người từng nói với Diệu Anh nước mắt là món quà Thượng Đế ban tặng cho mỗi người phụ nữ, nhưng không phải lúc nào cũng có thể đem ra dùng được, nên rơi đúng lúc và đúng nơi cần rơi. Giờ khắc này đây Diệu Anh không thể ngăn cản nước mắt được nữa, cô không nghĩ mình đã lãng phí món quà của Ngài, bởi vì đây chính là lúc cô nên khóc, khóc cho tình cảm của mình, khóc cho sự ngu ngốc của mình...
Tiếng khóc của Diệu Anh như xé nát cõi lòng của kẻ đứng bên ngoài, tại sao cô lại khóc? Bất cứ thứ gì ở Diệu Anh cậu đều thích cả chỉ có duy nhất nước mắt của cô Hải Đăng rất ghét. Hải Đăng không thích Diệu Anh khóc, cũng không thích Diệu Anh buồn, cậu muốn cô lúc nào cũng vui vẻ. Hải Đăng đã từng nhủ sẽ không bao giờ để Diệu Anh rơi nước mắt vì cậu nhưng cậu đã không làm được rồi. Hôm nay chính vì Quỳnh Giao lén cậu đưa chìa khóa cho Diệu Anh nên cô đã xem được thứ không nên xem. Những thứ Hải Đăng để trong phòng ngủ cậu không định cho Diệu Anh xem, đó là của riêng cậu, để Diệu Anh xem được ích gì chứ? Chỉ khiến Diệu Anh buồn bã rồi tự dằn vặt bản thân hơn thôi. Cậu không cần sự hối hận của cô, Diệu Anh ân hận một nhưng lại khiến Hải Đăng đau lòng mười.
~~~~~
Có kết quả thi Đại học Diệu Anh và Quỳnh Giao liền mở mạng ra xem, Quỳnh Giao đậu vào với số điểm tương đối cao. Lần này đến lượt Diệu Anh thấp thỏm xem điểm, cô không biết điểm mình có cao hay không. Thế quái nào Diệu Anh lại thua bạn thủ khoa , điểm, cái số nó nhọ đến thế là cùng! Chẳng biết sai câu nào nữa...
Tầm mắt Diệu Anh dừng lại ở cái tên đỗ thủ khoa bỗng nhiên mở to mắt kinh ngạc. Cái tên này cô cứ ngỡ nhìn lầm? Sao có thể... là Trịnh Vũ Hải Đăng? Trên đời này có lắm chuyện trùng hợp như vậy sao, đến cả họ tên cũng giống nhau nữa. Diệu Anh thở dài ảo não, chắc chỉ là trùng tên thôi, không phải là người cô đang nghĩ đến.
Tuy Quỳnh Giao có ngạc nhiên nhưng ít nhất cô còn giữ lại một chút bình tĩnh lướt qua cột kế bên, ngày sinh là... hai mươi... tháng... mười một! Lần này đến lượt Quỳnh Giao thở ra, nhưng không phải là thở dài phiền muộn mà là thở phào nhẹ nhõm.
- Vậy là tên Hải Đăng đó đã trở về.
- Mày nói cái gì? - Diệu Anh quay phắt sang nhìn Quỳnh Giao, cô cứ ngỡ tai mình đã nghe nhầm.
- Bình tĩnh lại và nhìn vào ngày sinh đi.
Quỳnh Giao chỉ vào ngày sinh của thủ khoa, làm gì có ai trùng hợp đến mức họ tên và ngày sinh đều giống nhau. Có một khả năng duy nhất đó là Hải Đăng đã bí mật trở về Hà Nội mà không báo cho bạn bè biết, có lẽ cậu muốn tạo nên sự bất ngờ chăng?
Đầu Diệu Anh bỗng chốc nổ “Ầm”, giống như có một quả bom hẹn giờ đã được đặt sẵn trong đầu cô, đến lúc sẽ tự phát nổ. Cái tên đó, ngày sinh đó, đúng là Hải Đăng mà cô từng quen biết rồi, đúng là người mà Diệu Anh cảm thấy có lỗi nhất, là người Diệu Anh dành nhiều tình cảm nhất. Hải Đăng trở về từ khi nào, cậu đang ở đâu, tại sao lại không nói cho cô biết gì cả?
Diệu Anh chợt nhớ lại ngày cô đến ngủ một đêm ở căn hộ của Hải Đăng, sáng hôm sau khi cô ngủ dậy ra ngoài đã thấy gối trên sofa đã được xếp gọn gàng, tách cà phê uống dở cũng đã được rửa sạch đặt về chỗ cũ. Ban đầu Diệu Anh cảm thấy rất bất ngờ nhưng nghĩ lại chắc là cô đã làm những việc đó mà không nhớ chứ trong nhà làm gì có ai.
Đến bây giờ Diệu Anh mới biết thật ra tối hôm đó Hải Đăng đã có mặt ở phòng khách, chính cậu là người dọn dẹp vết tích cô để lại. Nhưng Hải Đăng lại biến mất trước khi để Diệu Anh nhìn thấy, cậu muốn tránh mặt cô ư? Không dễ thế đâu! Từ lúc Hải Đăng bỏ đi Diệu Anh đã tự nhủ với bản thân nhất định khi tìm thấy cậu sẽ không để cậu biến mất một lần nữa.
Diệu Anh vớ lấy điện thoại gọi vào số đã lâu cô không dám gọi đến, có tín hiệu nhưng không có người nghe máy. Kiên nhẫn của Diệu Anh dần biến mất theo từng tiếng “Tít... tít” trong điện thoại, cô vớ lấy áo khoác cùng chìa khóa căn hộ của Hải Đăng rồi ra ngoài ngay.
Đây là lần thứ ba Diệu Anh đến đây trong thời gian gần đây, nhưng lần này cảm xúc của cô hoàn toàn khác hai lần trước. Hôm nay Diệu Anh đến đây với cảm xúc hứng khởi, hi vọng, cũng có chút lo âu. Liệu Hải Đăng có muốn gặp lại Diệu Anh không? Chìa khóa không tra vào ổ khóa được nữa, Hải Đăng đã đổi ổ khóa mới rồi, không còn cách nào khác Diệu Anh đành đập cửa rầm rầm, vì là ban ngày nên hàng xóm đa số đều ra ngoài đi làm, nếu không nãy giờ Diệu Anh đã bị mọi người mắng chửi xối xả vì tội làm ồn rồi.
Kẻ ngồi bên trong vẫn ung dung tự tại uống cà phê, không rời mắt nhìn về phía màn hình quan sát.
- Hải Đăng, cậu mau mở cửa cho tôi! Tôi biết cậu ở trong đó, mau mở cửa ra cho tôi!
Đập cửa đau cả tay rồi vậy mà vẫn chẳng thấy Hải Đăng đâu Diệu Anh chuyển sang dùng chân, cô đá bịch bịch vào cửa, cứ liên tục như vậy khiến Hải Đăng phải nhét bông vào tai giảm bớt tiếng ồn.
- Chết tiệt! Tên này, cậu mau mở cửa ra cho tôi! Tôi mà gặp được cậu thì cậu chết với tôi.
Tay đỏ chân cũng đau nốt, Diệu Anh thất vọng ngồi sụp xuống trước cửa, Hải Đăng nhất quyết không chịu gặp cô sao? Cậu ghét cô đến thế ư?
- Cậu mau mở cửa ra đi. Tôi muốn gặp cậu.
Kẻ xấu xa bên trong cũng xót xa lắm nhưng không hề mở cửa cho Diệu Anh, từ bên trong Hải Đăng nói vọng ra bên ngoài.
- Về đi, bây giờ tôi không muốn gặp cậu.
Diệu Anh sững người nhìn chằm chằm cánh cửa, đúng là cậu ở trong đó, đúng là cậu không muốn gặp cô. Vẫn là chất giọng trầm ấm truyền cảm đó, nhưng sao bây giờ nghe được Diệu Anh lại cảm thấy chua xót trong lòng. Hình như có mỗi Diệu Anh nhớ cậu, muốn gặp cậu thôi, còn Hải Đăng không hề như thế, thậm chí gặp mặt cô Hải Đăng cũng không muốn nữa.
- Tên đáng chết nhà cậu! Thế còn về đây làm gì, sao không chết quách bên Mỹ luôn đi?
Diệu Anh không hề nghe thấy tiếng cười thích thú của người bên trong, nếu Hải Đăng chết rồi liệu Diệu Anh còn có hội ở đây mắng chửi cậu hay không? Diệu Anh bực bội đá thật mạnh vào cánh cửa sau đó ngậm ngùi ôm thương tích đầy mình về nhà. Đừng tưởng mình có giá trị nhé, Diệu Anh này cóc cần gặp Hải Đăng. Không gặp thì không gặp, Diệu Anh cũng không vì thế mà sống không được. Trước sau gì ngày nhập học hai người không gặp nhau, Hải Đăng, tranh thủ mấy ngày cuối cùng này hưởng thụ cuộc sống thật tốt vào! Nhất định khi gặp lại Diệu Anh này sẽ không tha cho hành vi của cậu ngày hôm nay.
~~~~~
Hôm nay là ngày nhập học, Diệu Anh quyết định đến trường bằng xe buýt. Cô ngồi ở chuyến xe buýt đầu tiên nên giờ này chỉ có vài người đi. Vô tình thế nào Diệu Anh bắt gặp một đôi tình nhân trẻ, ước chừng cũng đang học đại học năm hai, năm ba gì đó. Dáng dấp hai người đều rất bình thường, không phải dạng trai xinh gái đẹp khiến người khác giới si mê. Hai người họ tay cầm tay ngồi bên cạnh nhau, chàng trai cầm túi xách cho bạn gái, nhường cô gái ngồi vào ghế bên trong, còn mình ngồi ở bên ngoài đề phòng trường hợp nào đó bất chợt xảy ra. Diệu Anh nhìn không chớp mắt cặp tình nhân đó, trong lòng thầm ngưỡng mộ tình cảm của họ, tuy cô không biết họ yêu nhau bao lâu, có bền chặt hay không nhưng ánh mắt họ nhìn nhau Diệu Anh cảm nhận được sự chân thật trong đó, là một tình cảm thật sự không tính toán vụ lợi. Thật lòng Diệu Anh rất ngưỡng mộ những người may mắn gặp được một người có thể đem toàn bộ trái tim yêu thương chân thành như vậy, cô cũng từng gặp được một người như thế. Một người cũng thích cô bằng cả trái tim, nhưng giờ đây người đó đã không còn muốn gặp cô nữa.
Ở hàng ghế cuối cùng, có chàng trai đội mũ lưỡi trai màu đen gục đầu xuống như đang ngủ, nhưng mọi việc xảy ra nãy giờ cậu đều biết cả.