“Ai da!”
Vừa đứng lên Tưởng Thanh Dung lại ngã nhào về lòng Lâm Đức Bân.
Shh — tư thế ngồi không đúng khiến chân tê rần, như có nghìn con kiến đang cắn vậy.
Này này, tớ là bị tê chân, cậu sờ đi đâu vậy —
“Rất đau?” Người nào đó hiển nhiên hiểu lầm hành động nhe răng dữ tợn của Tưởng Thanh Dung, cho rằng là chỗ kia bị đau, vội vã giúp cậu xoa eo.
Nằm trên vai Lâm Đức Bân, Tưởng Thanh Dung cắn răng chịu đựng cảm giác chân tê như bị kim châm tan đi, nhưng không muốn đính chính với Lâm Đức Bân, bởi lực xoa bóp vừa phải thoải mái cực kỳ…
“Thực sự rất đau?” Tưởng Thanh Dung không nói gì khiến Lâm Đức Bân càng hiểu lầm, giọng nói cũng trở nên căng thẳng.
Tưởng Thanh Dung liếc mắt, “Cậu thử bị bạo cúc xem, biết đau hay không ngay thôi.”
Vốn cũng không phải quá đau, nhưng thấy người này khẩn trương như vậy Tưởng Thanh Dung không khỏi muốn thử ranh giới cuối cùng của hắn.
“Có thể, hoan nghênh cậu tùy thời đến bạo cúc tớ.” Ánh mắt Lâm Đức Bân nhìn thẳng, trả lời không chút do dự.
Đáp án ngoài dự liệu, Tưởng Thanh Dung bị choáng suýt rớt cằm, “Cậu, cậu… Thực sự đồng ý cho tớ thượng?”
Cấu tạo thân thể tương đồng, ắt phải có một bên làm nữ. Vứt bỏ tự tôn, mở thân thể cho đối phương xâm nhập, không phải bởi vì cậu bị coi thường mà bởi cậu thương hắn, cam tâm tình nguyện làm bên nữ. Nhưng chấp nhận, không có nghĩa là cậu không có dục vọng với hắn, thiên tính đàn ông là chiếm giữ chứ không phải bị chiếm giữ.
Cậu cũng chỉ thuận miệng nói vậy, căn bản không trông chờ con người mà lòng tự trọng còn cao hơn trời kia sẽ đồng ý nằm ngửa cho cậu thượng.
Nhưng, cậu ấy trả lời, hơn nữa đáp án là “yes”…
“Nếu là cậu, có thể làm bất cứ chuyện gì với tớ!” Dường như ngại lực sát thương chưa đủ, Lâm Đức Bân lại còn ỏn ẻn làm lan hoa chỉ nháy mắt với cậu.
Dưới giọng điệu quái dị, Tưởng Thanh Dung nghe được thật tình. Lâm Đức Bân thật sự đồng ý, chỉ cần một câu nói của cậu!
Trước mặt ái tình, vốn không có phân chia và —
Tưởng Thanh Dung nở nụ cười.
Cậu sao đành để cậu ấy cúi đầu nằm dưới thân người khác, cho dù người ấy là chính cậu!
“Này, cậu sẽ không muốn ngay giờ chứ?” Đối mặt với Tưởng Thanh Dung nhiệt tình dào dạt, Lâm Đức Bân ngoài miệng oán trách nhưng lại dung túng tất cả hành vi của Tưởng Thanh Dung.
“Cậu nói đồng ý.” Tưởng Thanh Dung không chịu không buông tha.
“Nhưng tớ nghĩ tư thế bây giờ của cậu càng giống như muốn cho tớ ăn.” Không lâu sau, cổ hắn đã bị Tưởng Thanh Dung trồng một đống ô mai, t-shirt cũng bị kéo ra ném lên sàn nhà.
Hắn như mẻ bánh mì mới ra lò, bị Tưởng Thanh Dung đói ba ngày ba đêm ra sức gặm cắn…
“Cũng không phải hoàng hoa khuê nữ, chẳng lẽ còn muốn tớ dịu dàng à?” Tưởng Thanh Dung thở phì phì, tim đập ngày càng nhanh, từ sâu trong thân thể bắt đầu nóng lên.
Tại sao rõ ràng là cậu chủ động, tình cảnh lại không hề do cậu khống chế đây? Chỉ da thịt dán chặt thì không thể thỏa mãn, muốn tiếp xúc càng sâu hơn nữa. Trời ạ, rốt cuộc cậu có bao nhiêu khát vọng với người này?
“Phía sau của tớ đích thực là xử.” Lâm Đức Bân nói rất nghiêm túc.
Vùi đầu trong ngực Lâm Đức Bân chuyên tâm đại nghiệp gieo ô mai, Tưởng Thanh Dung nheo mắt liếc Lâm Đức Bân, ai muốn phía sau của cậu chứ!
Bị Tưởng Thanh Dung nheo mắt liếc xéo, Lâm Đức Bân bất giác miệng khô lưỡi khô tim đập như sấm. Tưởng Thanh Dung sau khi trải việc đời, mặt mày đang lúc phong tình với hắn như là hạc đỉnh hồng trí mạng, không thể chống lại.
“Dung —” Hắn kéo người vào lòng, hôn thật mạnh lên môi cậu.
Vừa nghĩ tới nét quyến rũ ấy do một tay mình tạo nên, trong lòng Lâm Đức Bân trào lên sự thỏa mãn khó tả.
“Cậu tới?” Giữa những nụ hôn, Tưởng Thanh Dung thở dốc cười trêu.
Bàn tay đang trắng trợn xoa nắn mông cậu không có ý tốt, thường luồn vào khe đùi mơ ước mọi chỗ nơi đó.
Cảm nhận được dục vọng bùng cháy của Lâm Đức Bân, Tưởng Thanh Dung cố ý cọ xát khiến hạ thân hai người càng dán chặt.
Lâm Đức Bân bị khiêu khích cho rùng mình, nhưng vẫn ngượng ngùng buông cặp mông sờ rất thích ra, “Cậu làm cậu làm.”
Hắn chưa quên câu hắn vừa chính miệng nói, hiện giờ Tưởng Thanh Dung là top, hắn không nên đảo khách thành chủ.
“Ngoan lắm.” Tưởng Thanh Dung hôn Lâm Đức Bân một cái để thưởng, cúi đầu cầm thằng bé đang dựng thẳng đứng của Lâm Đức Bân, hơi điều chỉnh rồi dứt khoát ngồi lên.
“Không được —” Lâm Đức Bân vừa phát hiện không đúng vội giữ hông Tưởng Thanh Dung muốn ngăn cản, nhưng côn tht đã vào hơn nửa, vừa vội vừa tức, “Cậu là đồ ngốc à!”
Thiếu mở rộng, thiếu trơn, Lâm Đức Bân sờ trán Tưởng Thanh Dung thì thấy lạnh toát, yêu thương không nói nên lời.
“Cậu nói đồng ý.” Tưởng Thanh Dung vẫn nói câu này.
Ô, tiến vào chưa chuẩn bị đủ vẫn có chút miễn cưỡng. May mà phía sau hôm qua vừa mới mở rộng, giờ lập tức tiếp nhận thứ đó của cậu ấy vẫn có thể chịu được.
Song cảm giác áp bách từ sự tồn tại quá mạnh mẽ của cây gậy nào đó vẫn khiến cậu có hơi khó chịu.
Lâm Đức Bân bị câu nói bất cần của Tưởng Thanh Dung làm dở khóc dở cười, “Tớ nói cho cậu thượng, chứ không phải thượng cậu.”
Hơn nữa còn dùng tư thế cưỡi ngồi khó khăn như vậy. Thoáng cái được sự ấm áp ướt mềm bao bọc, hắn thì thấy thoải mái nhưng lại khổ Tưởng Thanh Dung. Tư thế kiểu này bên chịu bị gánh nặng rất lớn, nhất là một người mới khai bao không lâu như Tưởng Thanh Dung.
Thấy Tưởng Thanh Dung cứng người không che giấu là biết cậu ấy không dễ chịu —
Lâm Đức Bân thấy đau lòng, hơi điều chỉnh cơ thể một chút đem phân nửa trọng lượng chuyển sang mình.
Ai ngờ một động tác nhỏ không đáng kể như vậy, không biết đụng phải điểm nhạy cảm nào trên người Tưởng Thanh Dung mà khiến thân thể cậu run lên, mũi hừ ra một tiếng ngọt dính, thằng nhỏ vì bị tiến vào đột ngột mà héo rũ cũng lặng lẽ sống dậy.
“Có gì khác à?” Tình yêu đơn giản là nhận được cao trào, ai thượng ai cũng đều như nhau. Nhìn xem, cậu chỉ hơi động một chút đã mang đến khoái cảm cuộn trào mãnh liệt, chỉ như vậy là đủ rồi!
Tưởng Thanh Dung vô thức đong đưa thắt lưng, thả lỏng thân thể theo đuổi khoái cảm, “Cho tớ…”
Cố gắng kìm dòng máu mũi, Lâm Đức Bân tức giận cắn môi dưới Tưởng Thanh Dung, “Nhưng phía sau cậu còn sưng, tớ sợ làm cậu bị thương.”
Đó là lý do vì sao hắn mới để Tưởng Thanh Dung thượng mình.
Kết quả Tưởng Thanh Dung cũng thượng hắn, nhưng la dùng phía sau thượng phía trước của hắn!
Kết quả hoàn toàn ngược lại với dự đoán.
Đúng là một cậu bé bốc đồng!
“Tớ mặc kệ, cậu đã nói tùy tớ làm bất cứ chuyện gì.”
Không còn cách với cậu ấy, Lâm Đức Bân đành nâng mông cậu lên, “Ôm cho chắc, ngã bị thương không đền tiền thuốc men đâu.”
Tưởng Thanh Dung cười hì hì, giang tay ôm lấy cổ Lâm Đức Bân, “Không được rút.”
“Điếc không sợ súng.” Lâm Đức Bân bị cậu khiêu khích hận không thể xử đẹp cậu ngay tại chỗ. Nếu không phải lo lắng ghế phòng khách nhỏ hẹp khó chịu, Tưởng Thanh Dung khóa ngồi trên lưng hắn hai chân không có điểm tựa quá khổ thì hắn đã trực tiếp làm ngay tại phòng khách cái người đang kiêu ngạo tận trời này rồi, để cậu ấy nếm thử hậu quả của việc khiêu khích hắn.
Hơn nữa, bọn họ còn đang lúc tân hôn, lăn giường đương nhiên phải lăn trên chăn long phượng, như vậy mới vui mừng, không phải sao?
“Lát nữa có khóc thảm hơn nữa tớ cũng sẽ không tha cho cậu.”