"Anh điên rồi", phút sau Erica thốt lên. Dãy bàn ngoài trời của quán cà phê Ý nằm ở góc khu phố náo nhiệt trong trung tâm San Francisco. Chỉ có vài cái bàn tròn trong số hơn một chục chiếc bàn được trải khăn bàn màu đỏ sẫm là có người ngồi dùng bữa trưa sớm. Ngồi trong quán là những người kém chịu rét hơn, những người muốn dùng bữa mà không bị quấy quá bởi cơn gió đỏng đảnh. Fabrizio là một trong những quán ưa thích nhất của nàng nhưng giờ nàng tin chắc rằng sau lần này quán sẽ mãi mãi nằm trong sổ đen của nàng.
Nhìn người đàn ông ngồi đối diện đang ngắm mình bằng đôi mắt điềm đạm, nàng nhắc lại điều nàng vừa thốt lên , "Anh nhầm rồi. Điều này thật điên rồ. Tôi không phải là người thừa kế ngoài giá thú của Donald Jarrod".
Người bồi bàn tiến lại đúng lúc nàng vừa nói hết câu và Erica có cảm giác cổ và mặt nàng nóng bừng lên. Nàng cầu trời người bồi bàn không nghe thấy nàng nói gì. Ở đây gần như ai cũng biết nàng. Mọi người sẽ bàn tán . Suy luận.
Đằng nào họ chẳng bàn tán, nàng lại nghĩ. Gia đình Jarrod , cũng như gia đình Prentice, luôn lên trang nhất các báo. Thậm chí nếu điều này không phải là sự thật - nàng tự trấn an, mà chắc chắn không phải - mọi người cũng vẫn sẽ biết và sớm muộn gì Erica cũng sẽ là tâm điểm của các báo lá cải và những người nàng biết nàng sẽ thầm thì to nhỏ.
Nàng cũng tưởng tượng được phản ứng của cha nàng và mẹ kế , Angela. Walter Prentice căm thù bê bối. Ông đã nuôi dạy con cái với tâm niệm gia đình là chuyện riêng và để tên tuổi của mình lọt lên báo chí là điều không mong muốn. Giờ thì, Erica nghĩ, cái kim trong bọc sẽ lòi ra cho cả thế giới thấy và bàn luận, nàng và cả gia đình sẽ là trọng tâm của những câu chuyện đùa đầy ác ý tại các buổi tiệc.
Trời ơi, chuyện đó không thể xảy ra được.
"Trà đá của quý cô", người bối bàn vừa nói vừa đặt đồ uống xuống, "và cà phê của quý ông. Cô và anh có định dùng bữa không ạ?"
"Chúng tôi chưa chọn được món". Christian nói.
"Không sao", người bồi bàn trẻ nói rồi cười tươi nhìn họ và rời đi để họ có thời gian xem lại thực đơn.
Erica còn chẳng buồn mở thực đơn. Nàng cầm cốc trà, uống hơi dài để xoa dịu cơn khát rồi lại đặt cái cốc xuống. Nàng nói nhỏ đến mức Christian phải dướn người ra phía trước mới nghe được qua tiếng ồn của xe cộ trên đườn, "Tôi không biết chuyện này là thế nào hay anh có ý gì, nhưng ..."
"Để tôi giải thích cho cô nghe"
Trông anh cũng không lấy gì làm thoải mái khi phải ngồi đây cả, và Erica biết rõ anh đang cảm thấy thế nào. Phần mình nàng cũng chỉ muốn đứng dậy, nhảy phắt qua thanh sắt ngăn giữa vỉa hè và những cái bàn của quán để mất hút vào đám động. Nhưng vì chẳng làm vậy được nên nàng tự bảo mình phải bình tĩnh ngồi nghe anh nói. Rồi thì anh đã nói hết, nàng sẽ đứng dậy đi và cuộc nói chuyện đáng ghét này sẽ mãi mãi chìm vào quên lãng.
Anh liếc nhanh sang bàn bên cạnh như để chắc không ai có thể nghe lỏm , rồi lại nhìn Erica. Đôi mắt màu nâu sẫm ánh lên sự quyết đoán, tôi biết đây là cú sốc..."
"Nếu đây là sự thật thì quả đúng vậy", nàng thừa nhận.
"Nó đúng là sự thật, cô Prentice ạ". Anh hạ giọng xuống thấp hơn nữa, "Cô nghĩ tôi có ngồi đây không nếu tất cả chỉ là trò đùa tinh vi?"
"Có thể lắm chứ", nàng nói, "Tôi nghĩ đây là một kiểu tống tiền hay một cái gì đó đại loại thế".
Đôi mắt nâu ấy lúc này ánh lên sự mất lòng, "Tôi là luật sư. Tôi đến đây dưới danh nghĩa của người chủ quá cố của tôi. Ước nguyện cuối cùng của ông ấy là muốn tôi đích thân đến đây để báo cho cô biết".
Erica gật đầu, nhận thấy sự giễu cợt của mình đã làm anh thấy bị xúc phạm, "Thôi được. Đây không phải là trò đùa . Nhưng đây là sự nhầm lẫn . Anh hãy tin tôi, tôi nói với anh rằng tôi là con gái của Walter Prentice".
"Không", anh nói chắc nịch, "Cô không phải con gái của Walter Prentice. Tôi có giấy tờ chứng minh những gì tôi nói"
Nàng hít một hơi khí lạnh trong trẻo, hy vọng nó sẽ làm nàng dũng cảm để đón nhận những gì sắp tới. Nếu đây là sự nhầm lẫn, nàng sẽ chóng biết. Nếu đây là sự thật , nàng muốn có bằng chứng, "Cho tôi xem"
Anh lôi trong cặp ra đưa cho nàng, một phong bì nhỏ hơn cái mà anh đã cho nàng lúc nãy trong văn phòng. Nàng đón lấy nó đầy lo lắng, ngón tay nàng chạm thật khẽ như thể nàng nửa mong muốn nó sẽ nổ tung trên tay mình. Nhưng nó không nổ và nàng mở cái móc, kéo ra tờ giấy.
Tờ đầu tiên là bức thư. Để gửi Don Jarrod và bên dưới ký tên ... mẹ của Erica. Trái tim nàng như nhảy lên trong lồng ngực khi nàng nhìn vào những dòng chữ trang nhã ấy. Mẹ đã mất khi sinh ra nàng, và nàng luôn có cảm giác bị thiệt thòi khi không được biết đến người luôn hiện rõ trong tâm khảm các anh trai nàng. Nhưng Danielle Prentice có viết nhật ký, và khi Erica tuổi , nàng đã đọc nó. Nàng đã đọc những trang giấy hàng giờ đồng hồ, để làm quen với người mẹ mà nàng chưa từng được biết. Vì vậy nàng nhận ra những dòng chữ quen thuộc, tuyệt đẹp và như thể mẹ nàng đang ngồi cùng bàn với họ lúc này vậy.
Bức thư tuy ngắn ngủi, nhưng Erica cảm nhận được nỗi đau trong từng nét chữ.
Don yêu dấu.
Em muốn anh biết là em không hối tiếc những gì đã xảy ra giữa hai ta. Dù biết mình sẽ không bao giờ đến được với nhau, em vẫn luôn nhớ về anh với tình cảm trìu mến. Tuy vậy, anh phải hiểu rằng anh sẽ không bao giờ được thừa nhận con của chúng ta. Walter đã tha thứ cho em và hứa sẽ yêu thương đứa bé này như con đẻ. Vì vậy em xin anh hãy tránh xa và để chúng em xây dựng lại cuộc sống . Đó là điều tốt nhất cho cả ba chúng ta.
Yêu anh.
Danielle
Nước mắt mờ mi ,cơn sốc trong Erica đã chuyển thành sự chấp nhận miễn cưỡng, bàng hoàng. Chưa lần nào trong nhật ký Danielle nhắc đến chuyện tình giữa bà và Don Jarrod. Nhưng nàng không thể phủ nhận những dòng chữ ngắn ngủi này mặc cho nó có nhòe đi và nàng phải chớp mắt điên cuồng để nhìn cho rõ. Nàng chậm rãi lấy đều ngón tay miết lên dòng chữ đã mờ mực, như thể nàng có thể chạm được vào mẹ mình. Cho dù cổ họng có đắng ngắt, nàng cũng nhận ra rằng bức thư này đã lý giải nhiều điều.
Walter chưa bao giờ là người cha giàu tình cảm, ngay cả với mấy người anh trai của Erica. Nhưng với nàng , Walter còn... xa cách hơn nhiều. Giờ thì ít nhất nàng cũng hiểu được tại sao. Nàng không phải là con đẻ của ông. Mà là cái gì đó nhắc cho ông luôn nhớ đến sự không chung thủy của vợ mình. Ôi trời!
Christian ngồi đối diện với nàng , im lặng, và nàng biết ơn anh vì điều đó. Nếu như anh cố nói gì đó để an ủi, để chia sẻ, nàng sẽ đánh mất nốt sự tự chủ ít ỏi mà nàng đang cố gắng giữ lại cách đầy tuyệt vọng.
Nàng ngước mắt lên nhìn anh, nói trong nỗ lực cuối cùng để tránh điều chắc chắn phải xảy ra, "Làm sao tôi biết được có đúng là mẹ tôi đã viết bức thư này hay không? Nhỡ anh đã cho người giả mạo bức thư này thì sao?
" Vì lý gì?" , Christian hỏi, "Vì lý gì mà nhà Jarrod lại muốn giả mạo việc này?"
"Tôi không biết", nàng thừa nhận trong khi vẫn điên cuồng cố gắng tìm ra điều gì đó có thể lý giải được tất cả nhựng điều này. Gia đình nàng không có mối quan hệ thân thiết , nhưng họ là tất cả những gì nàng có. Nếu nàng chấp nhận sự thật này, liệu nàng có mất họ?
"Cô hãy đọc nốt bức thư kia đi" , anh giục , uống ngụm cà phê.
Nàng không muốn nhưng cũng không tìm ra cớ để từ chối. Vờ như ngày hôm nay chưa đển, như Christian Hanford chưa bao giờ bước vào văn phòng nàng là điều nàng không làm nổi. Trốn tránh chẳng để làm gì. Nếu đây chỉ là trò đùa tinh vi, nàng cũng phải được biết.
Cúi xuống, nàng nhì vào bức thư tiếp theo và chết điếng. Đó là bức thư của cha nàng giử Donald Jarrod và chỉ với vài dòng ngắn ngủi, nó đã hoàn toàn xóa tan mọi nghi ngờ của nàng.
Jarrod,
Vợ tôi đã chết khi sinh con cho ông. Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện lại gần con bé. Nếu ông đến gần gia đình tôi, tôi sẽ làm ông phải hối hận.
Walter Prentice
"Trời ơi!" Erica đổ sụp xuống ghế và nhìn sang Christian.
"Tôi xin lỗi vì việc này quá dồn dập". Giọng nói của anh không biểu lộ chút cảm xúc nào nhưng nàng có cảm giác nàng bắt gặp sự thành thật trong đôi mắt anh. Nhưng anh có xin lỗi thì cũng chẳng thay đổi được gì.
"Tôi thậm chí còn không biết nói gì", nàng thì thào, nhìn vào những dòng chữ của cha mình. Những dòng chữ nguệch ngoạc này dù có ở đâu nàng cũng nhận ra . Nàng biết bức thư đúng là do cha nàng viết vì như các anh nàng đã noí, có tài thánh mới giả mạo được nét chữ kinh khủng thế kia.
Trời ơi. Các anh nàng.
Cùng mẹ khác cha.
Họ có biết không? Liệu có phải họ cũng đã lừa dối nàng suốt từng ấy năm trời không? Chẳng lẽ cuộc đời nàng không như những gì nàng từng nghĩ? Nếu nàng không phải Erica Prentice, thì nàng là ai?
"Cô Prentice ... Erica", Christian nói, "tôi biết cô đang rất bối rối".
"Tôi nghĩ anh không thể biết được tí gì", nàng nói với anh
"Vâng, có lẽ đúng vậy", anh nói, "Nhưng tôi tôi biết rằng cha ruột của cô rất ân hận vì chưa bao giờ được gặp cô".
"Thật vậy sao? " , nàng lắc đầu, không rõ nàng cảm nhận gì về Donald Jarrod. Đó là loại đàn ông nào mà lại đi ngủ với vợ người khác? Rồi có con và không bao giờ đếm xỉa đến nó. Chẳng lẽ chỉ bức thư của Walter mà Don Jarrod đã lùi bước? Ông ta dễ bảo vậy sao? Không lẽ mối tình với mẹ nàng và sự ra đời của nàng với ông ta hoàn toàn vô nghĩa?
Như đọc được ý nghĩa của nàng. Christian nói , "Vợ của Donald , Margaret, chết vì ung thư, để lại mình ông nuôi năm người con khôn lớn khi đứa nhỏ nhất, chị gái Melissa của cô mới lên hai".
"Chị gái tôi", nàng nhắc lại.
"Vâng", anh nói, "và Melissa rất mong được gặp cô. Cô ấy rất vui vì cô ấy không còn là người con gái duy nhất trong gia đình nữa".
"Tôi cũng là con gái duy nhất trong nhà". Erica mỉm cười nhìn anh , "Nhưng bây giờ rõ ràng là không phải nữa rồi"
Một con gió lạnh thổi qua phố, lúc này mặt trời đang trốn sau những đám mây xám. Erica rùng mình nhưng nàng không biết có phải vì quá xúc động hay vì nhiệt độ đột ngột thay đổi.
Christian nói, "Don gặp mẹ cô trong thời điểm nhạy cảm trong cuộc đời ông..."
"Điều đó tha thứ cho ông ta được sao?"
" Không", anh nói, nét mặt căng thẳng, giọng nói đứt quãng, "Tôi chỉ muốn giải thích với cô như Don đã từng giải thích với tôi. Ông ấy biết trước cô sẽ phản ứng thế nào khi nghe được tin này"
"Tôi lấy làm lạ là ông ấy còn biết nghĩ đến tôi", nàng nói, "Cả cuộc đời tôi chẳng được biết tới ông ấy rồi bỗng dưng bây giờ tôi phải biết ơn vì cha ruột của mình xuất hiện sau khi ông ta đã chết?"
"Ông ấy không liên lạc với cô vì ông nghĩ như vậy sẽ ít gây phiền toái cho cô hơn".
"Nói thì dễ"
"Đúng vậy. Nhưng cô đừng nghĩ ông không nghĩ đến cô". Christian cầm cốc cà phê, "Tôi biết ông ấy nhiều năm rồi và tôi có thể nói cho cô biết, đối với ông ấy gia đình là quan trọng nhất. Ông ấy chắc chắn phải phát điên lên khi biết cô có mặt trên đời mà lại hoàn toàn không được gặp con".
" Vậy lời dọa dẫm của cha tôi - của Walter - có hiệu quả. Donald đã tránh xa tôi để tránh tai tiếng"
"Không". Christian mỉm cười khi nghe thấy điều đó, "Don không quan tâm mọi người nghĩ gì về mình. Tôi đoán ông làm vậy vì tôn trọng cô và bố cô. Ông không phải là loại người muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác"
"Vậy mà vẫn..."
Christian lắc đầu, "Khi lâm chung, Don nói chuyện với tôi về tất cả những điều này bởi vì ông biết tôi là người sẽ đến tìm cô".
"Như vậy có nghĩa là ngay cả khi ông ấy biết ông ấy sắp chết, ông ấy cũng không gặp tôi". Erica không rõ nàng cảm thấy thế nào về điều này. Nếu Donald Jarrod liên hệ với nàng, liệu nàng có tin ông ấy không? Liệu nàng có chấp nhận ông ấy? Nàng không biết. Mối quan hệ giữa nàng và cha nàng không thân thiết, nhưng nàng yêu Walter. Ông là cha nàng. Người cha duy nhất nàng được biết.
Liệu nàng có nợ ông sự trung thành?
Hơi nhăn mặt, người đàn ông ngồi đối diện nàng công nhận, "tôi đã tranh luận với ông về điều này. Tôi nghĩ ông nên nói chuyện với cô. Tự nói với cô về những điều này. Nhưng ông phải định giữ lời hứa. Ông đã hứa với Walter là ông sẽ không liên lạc với cô và ông đã giữ lời, tuy vậy, tôi tin rằng đó là điều rất khó đối với ông"
"Và tôi đành phải tin anh thôi, đúng không?"
"Tôi nghĩ vậy". Người bồi bàn xuất hiện , cầm ấm cà phê để rót cho Christian, nhưng khi anh ta định đứng lại để hai người gọi món, anh lại phải ra đi tay không, "Thế này nhé", Christian tiếp tục khi chỉ còn lại hai người, "cô làm ơn đọc nốt bức thư cuối cùng trong phong bì rồi tôi sẽ giải thích thêm"
Nàng không thật sự muốn đọc. Còn gì để nói nữa. Trong đời nàng còn gì để phá vỡ và sắp xếp lại nữa đậu. Tuy vậy, sự tò mò đã thôi thúc Erica mở bức thư cuối cùng.
Vì lẽ nào đó, nàng không ngạc nhiên khi liếc xuống cuối thư và nhìn thấy con dấu đậm có tên của Donald Jarrod. Nhìn lên đầu thư, nàng đọc,
Erica yêu dấu,
Cha biết ngay lúc này đây con cảm thấy thế nào và cha không thể trách con được.Nhưng xin con hãy hiểu rằng nếu có cơ hội , cha đã yêu con nhiều như cha quan tâm đến mẹ của con.
Con người ta - thấm chí cả các bậc sinh thành - cũng không hoàn thiện. Ai cũng có lúc phạm lỗi. Nhưng nếu có cơ hội chúng ta sửa sai. Đây là cơ hội sửa sai của cha. Con hãy đến Colorado . Gặp gia đình mình. Rồi một ngày, cha hy vọng con sẽ có thể nghĩ về cha một cách âu yếm hơn.
Cha của con,
Donald Jarrod
Mắt nàng lại nhòa lệ. Nàng chưa từng biết đến mẹ. Nàng lớn lên với mẹ kế, Angela, người đối xử với nàng cũng xa lạ như Walter. Giờ hóa ra nàng cũng chưa từng được biết đến cha.
"Anh đã đọc những bức thư này chưa?"
"Chưa. Don đưa phong bì dán kín cho tôi và chúng nằm trong đó cho tới giờ"
Nàng nhìn anh, "Và tôi lại phải tin anh?"
Ánh mắt anh gặp nàng, "Tôi không bao giờ dối cô, Erica ạ. Đó là điều cô có thể tin tưởng"
Đáng lẽ lời nói của anh phải làm cho nàng cảm thấy có chút an ủi vì nàng vừa phát hiện ra rằng cả cuộc đời nàng là sự lừa dối , nhưng thật ra nàng còn chẳng biết chính lời nói của anh có thật hay không.
Đầu nàng bắt đầu đau quay cuồng và nàng biết nó sẽ còn tệ hơn. Vì vậy tốt nhất nàng nên kết thúc buổi nói chuyện này càng sớm càng tốt. Rồi nàng sẽ đi. Sẽ suy nghĩ. Sẽ lên kế hoạch . Cố tìm ý nghĩa nào đó cho toàn bộ sự việc vô nghĩa này.
Vén những lọn tóc bị cơn gió hất tung khỏi trán , nàng nói, "Được. Cứ cho là tôi tin anh. Tôi là con gái của Don Jarrod. Rồi thì sao chứ?"
Anh cúi xuống chiếc cặp , mở ra và rút lấy chiếc phong bì to anh đã đưa nàng xem lúc trước, "Là người thừa kế trong di chúc của Don, cô nhận được phần gia sản của ông"
"Sao cơ?"
Anh mỉm cười nhìn nàng, "Gia tài được chia đều cho người con"
Erica thở dài và uống ngụm trà đá, "Tôi có thể tưởng tượng ra mọi người tiếp nhận thông tin về tôi như thế nào"
"Đúng như cô nghĩ: ngạc nhiên. Sốc"
"Nghe ra có vẻ như chúng tôi có nhiều điểm tương đồng", nàng nói cách giễu cợt, vẫn còn choáng váng vì hàng đống đống thông tin dồn dập đến cùng lúc với mình.
"Nhiều hơn cô nghĩ đấy", vừa nói với nàng anh vừa đưa chiếc phong bì qua bàn cho nàng, "Tuy vậy, trong phần thừa kế có một cái bẫy".
"Đương nhiên rồi", nàng trầm ngâm, đặt tay lên bản di chúc như thể nàng cần chạm vào nó để thật sự chắc chắn rằng tất cả những điều này có thật.
"Tất cả phải đến Aspen sống để cùng điều hành hoạt động kinh doanh của gia đình. Nếu không ...."
"Nếu không thì sẽ không có thừa kế".
"Về cơ bản là vậy".
Chuyển đến sống ở Aspen? Nàng liếc nhìn xung quanh thành phố nơi nàng đã lớn lên và yêu mến. Ánh nắng nhàn nhạt kín đáo rọi qua những đám mây xám thoắt ẩn thoắt hiện như đang làm trò ảo thuật. Đám đông vội vã bước qua đường , băng qua cơn gió và phố xá ùn tắc. Tiếng còi ô tô inh ỏi, tiếng nhạc từ người chơi đàn dạo, đâu đấy có tiếng một chú chó nhỏ sủa ăng ẳng đầy nôn nóng.
Thành phố này là của nàng.
Nàng biết gì về Colorado?
Nhưng ngay cả điều đó liệu có quan trọng ? Làm sao mà nàng không đi được? Nhưng nếu nàng đi, liệu cha nàng và các anh trai nàng sẽ phản ứng thế nào?
Chỉ cần ngắm nhìn gương mặt nàng Christian cũng đủ biết suy nghĩ của nàng đang rối bời.
Không rối bời sao được? Anh biết những gì anh nói với nàng sẽ làm đảo lộn cuộc sống của nàng . Làm nàng phải lật lại tất cả những gì nàng đã từng biết.
Và anh vẫn điên tiết vì Donald đã bỏ lại cho anh cái mớ hỗn độn này .
"Cô chưa phải vội quyết định ngay lúc này", anh nói sau vài phút im lặng.
Nàng mỉm cười cách khó nhọc, nửa vời, "Thế thì tốt , vì tôi nghĩ đằng nào tôi cũng không thể".
Gật đầu , Chirstian đề nghị, "Cô nên suy nghĩ vài ngày. Ra quyết định, rồi gọi cho tôi". Anh viết nhanh số di động lên sau tấm danh thiếp rồi đưa nó cho nàng, "Theo bản di chúc , cô có vài tuần để quyết định . Hãy tận dụng khoảng thời gian ấy. Nghĩ xem cô muốn làm gì"
Nàng cầm lấy tấm danh thiếp rồi lấy ngón tay cái chậm rãi miết lên dòng chữ in nổi , cử chỉ đó làm Christian như bị mê hoặc. Cả người anh nóng bừng và anh cựa mình không mấy thoải mái trên ghế. Anh không muốn bị nàng quyến rũ và thầm ước mình có thể bình tĩnh trở lại.
Không may cho anh, càng ở gần nàng, sức quyến rũ của nàng với anh càng trở nên mãnh liệt. Tất cả những gì anh muốn làm là vứt hết cuộc nói chuyện đầy công việc này, đưa nàng đi ăn ở nhà hàng sang trọng rồi về khách sạn của anh, anh sẽ đặt nàng lên giường rồi họ sẽ ở bên nhau vài giờ. Nếu nàng là người khác thì đó chính là điều anh muốn.
Ý nghĩ đó khiến anh thấy không thoải mái hơn bao giờ hết.
Erica Prentice nằm ngoài tầm với của anh và nếu nàng quyết định sẽ dọn đến Aspen ở - điều mà anh nghĩ rằng nàng sẽ làm - thì cơ thể anh nên quen dần với việc phải sống với sự thất vọng.
"Một quyết định", nàng nói khẽ, nhìn đăm đăm vào anh, "Cả hai chúng ta đều biết quyết định đó sẽ thế nào".
"Tôi nghĩ tôi biết", anh nói với nàng, "Cô sẽ chấp nhận những điều khoản của di chúc".
"Đành phải vậy thôi".
Anh mỉm cười tán thành, "Trong con người cô có nhiều thứ của cha cô hơn cô tưởng đấy"
"Chan nào?" nàng hỏi
"Việc đó đâu quan trọng", anh đáp
Christian ngắm nhìn người con gái ngồi đối diện với anh và lại một lần nữa phải cố gắng kìm nén sự ham muốn đang trỗi dậy. Anh chưa từng có phản ứng như vậy với bất kỳ người đàn bà nào và càng cố tập trung vào công việc anh càng thấy rối beng cả lên.
Khuôn mặt nàng như cuốn sách đang mở. Mọi xúc cảm nàng đều để lộ ra để cả thế giới thấy, và anh phải công nhận rằng đó là điều mà anh thích ở nàng. Không có sự vờ vịt. Erica Prentice không giấu giếm điều gì.
Nàng cũng rất mạnh mẽ. Những thông tin mà anh vừa thông báo với nàng làm cho phần lớn phụ nữ sụp đổ nhưng nàng ngay lập tức tìm cách giải quyết vấn đề. Có thể không dễ dàng, nhưng anh không nghĩ nàng là loại phụ nữ chạy trốn thử thách. Đôi mắt màu nâu nhạt của nàng ầng ậng nước nhưng nàng quyết không để tuôn trào và điều đó càng khiến anh cảm phục . Nàng biết cách kiềm chế cảm xúc của mình, và đó là điều rất tốt khi nàng đến Aspen.
Gặp gỡ cả một gia đình mới là điều không dễ dàng nhưng anh cá là nàng sẽ vượt qua. Tuy nhiên anh không biết anh em nhà Jarrod sẽ phản ứng ra sao. Tất cả bọn gị đều đã sốc, nhưng đó là điều anh dự đoán được. Anh không tính đến sự thù nghịch rõ ràng mà anh cảm nhận được từ Blacke và Guy. Nếu họ có ý định xả cơn giận cha lên đầu Erica , Christian sẻ phải ngăn họ lại.
Ngạc nhiên vì những gì mình nghĩ , anh chợt nhận ra rằng mình đang có cảm giác phải ... bảo vệ nàng. Điều này chẳng có lý chút nào vì anh chỉ vừa mới gặp nàng . Nhưng nó là như thế. Cuộc đời nàng đảo lộn hoàn toàn và quỷ tha ma bắt anh đi nếu anh để anh em sinh đôi nhà Jarrod làm cho nàng khốn khổ hơn.
"Có điều gì anh còn chưa nói à?"
Anh nhìn nàng, "Sao cơ? Không. Sao cô lại hỏi vậy?"
"Bởi vì đột nhiên trông mặt anh đanh lại như thép vậy."
"Ồ". Rõ ràng khuôn mặt vốn tỉnh khô đầy huyền thoại cùng khả năng che giấu cảm xúc đã phản lại anh , "Không, không có gì. Tôi chỉ đang nghĩ tới vài việc phải giải quyết khi quay trở lại Aspen".
"Ừ nhỉ. Anh cũng đang sống ở đó"
"Vâng". Anh vười, nghĩ về ngôi nhà anh có trong điền trang Jarrod, "Tôi có một căn nhà trong khuôn viên khu nghỉ dưỡng. Don lúc nào cũng muốn có luật sư bên mình ".
"Để cho tiện"
"Đúng vậy" Anh nhún vai và kể thêm về mình, "Tôi lớn lên ở Aspen. Tôi làm việc ở khu nghỉ dưỡng từ khi còn là cậu bé"
"Vậy là anh biết ch... " nàng dừng lại và thay đổi cách nói "... Don Jarrod lâu rồi".
"Từ khi tôi còn nhỏ"
"Và anh biết cả con cái ông ấy"
"Tất nhiên. Ngày bé chúng tôi không chơi với nhau, nhưng tôi biết họ. Rồi sau này tôi quen họ nhiều hơn"
"Họ thế nào?"
"Cô biết không", anh nói, nhìn quanh tìm người bồi bàn đã từ bỏ ý định giục họ gọi đồ ăn, "chúng ta nên vừa ăn vừa nói chuyện"
"Tôi không đói, cảm ơn anh"
"Ồ". Đáng lẽ anh phải đoán được là nàng đang quá xúc động, không ăn được, "Cô chắc chứ?"
"Tôi chắc. Anh có thể nói cho tôi biết họ tiếp nhận tin này thế nào. Họ có tức điên lên không? Liệu sắp tới tôi có phải đối mặt với cả một tiểu đội hành quyết ở Colorado không?"
Anh mỉm cười và hy vọng nụ cười của mình trấn án được nàng, "Không có gì nghiêm trọng lắm đâu. Tôi thừa nhận họ cũng choáng váng như cô. Nhưng họ đều là những người tử tế . Họ sẽ vượt qua được thôi"
Nàng hít một hơi thật dài rồi lại thở ra, "Tôi nghĩ là tất cả chúng tôi đều sẽ phải vượt qua"
Trong nàng, dưới bề ngoài mảnh dẻ không thiếu sự mạnh mẽ cứng rắn, "Tôi phải nói là tôi ngạc nhiên thấy cô tiếp nhận tin này rất bình tĩnh. Thực ra tôi đã tưởng mình phải thuyết phục cô nhiều hơn".
Nàng lắc đầu và nghĩ về điều đó trước khi trả lời . Khi cất tiếng, giọng nàng trầm và nhẹ, "Tôi vừa phát hiện ra rằng cả cuộc đời mình là một sự lừa dối". Ánh mắt nàng gặp anh và Christian cảm thấy sức mạnh từ đôi mắt nàng như đang xuyên qua người anh.
"Tôi phải biết sự thật. Tôi không mong anh hiểu nhưng tôi có cảm giác là mình phải đến Aspen . Không phải vì quyền thừa kế. Tôi không cần tiền của Don Jarrod .Tôi cần đi tìm bản thân. Tôi phải biết tôi là ai"
Như bị một sức mạnh kỳ lạ thôi thúc, anh muốn đưa tay qua bàn nắm chặt lấy tay nàng. Lòng bàn tay anh nóng ran lên vì muốn được chạm vào nàng nhưng anh kiềm chế, vì lẽ gì đó , anh biết rằng một cái chạm tay vừa quá thừa lại vừa thiếu. Thay vào đó, anh cố giữ giọng nói đầy công việc, "Tôi hiểu. Cô cần phải biết cả hai cuộc đời của mình để có thể chấp nhận một trong hai"
Nàng nghiêng đầu nhìn anh, "Vâng đúng vậy". Sau một hồi im lặng, nàng quay nhìn con phố đang rộn ràng mạch đập đằng sau lưng của họ, "Cho tới tận sáng hôm nay, tôi nghĩ cuộc đời tồi thật nhàm chán. Ngày lại qua ngày. Vấn đề lớn nhất trong sáng nay của tôi là những cuộc họp tại văn phòng . Giờ tôi không biết phải nghĩ gì"
"Có lẽ cô nên nghỉ ngơi. Đừng cố tìm hiểu điều gì bây giờ cả" Anh nhìn thấy sự bối rối và nỗi đau trong mắt nàng và anh không thích cái cảm giác là điều đó làm anh bất an, "Tôi chỉ muốn nói, cứ bình tĩnh . Đi tới Aspen. Gặp gia đình. Cứ thong thả"
Nàng gật đầu nghĩ ngợi, "Trước khi tôi làm được điều đó, tôi phải đi gặp cha mình", nàng nói, "Tôi cần biết ông nói gì về điều này"
"Tất nhiên rồi". Anh và nàng cùng đứng dậy và bắt tay nhau. Khi lòng bàn tay anh chạm vào tay nàng, hơi nóng lan lên trên cánh tay rồi lan tỏa sang ngực . Ôi trời, chạm vào nàng là dấu hiệu của thảm họa. Ngay lập tức, anh lại thả tay nàng ra, "Tôi sẽ bay về Aspen ngày mai, vì vậy nếu cô có điều gì cần giải đáp, hãy tìm tôi ở khách sạn Hyatt trên phố Embarcadero"
Nàng mỉm cười, "Tôi rất thích khách sạn đó. Anh chọn đúng đấy"
"Ở đó nhìn ra vịnh rất đẹp", anh công nhận. Trong lúc nàng cầm túi và chiếc phong bì lên, anh lại thấy mình đang nói, "Hãy gọi cho tôi nếu cô đã sẵn sàng đến Colorado. Tôi sẽ nói cho cô biết nững gì chờ đợi cô khi cô đến"
"Tôi sẽ gọi". Nàng đeo cái túi lên vai, cầm phong bì và nói, "Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi"
"Hẹn gặp lại". Anh gật đầu và đứng đó một mình nhìn nàng bước đi. Ánh nắng xiên qua áng mây trải ánh trên tóc nàng. Hông nàng nhịp nhàp đu đưa, và mắt anh dán vào nàng.
Lần sau anh gặp nàng, họ sẽ ở Aspen. Nàng sẽ bị bao vậy bởi gia đình Jarrod còn anh sẽ phải giữ khoảng cách với nàng. Christian hoàn toàn không muốn nghĩ về điều đó một chút nào. Anh có cảm giác là dọn dẹp đống rác mà Don để lại sẽ khó hơn anh tưởng rất nhiều.