Khi Tả Á tới nơi gặp Lô Hi, câu đầu tiên cô ta nói là: “Tả Á, cô thật sự không hợp với Chung Dương đâu.”
Tả Á ngồi xuống, nhíu mày nhìn dáng vẻ cao ngạo của Lô Hi, lạnh lùng đáp lễ: “Cho dù cô có hợp với Chung Dương đi nữa thì anh ấy cũng không yêu cô đâu, cho nên về sau đừng có giở trò gì ra nữa, với điều kiện của cô nhất định có thể tìm được một người thích hợp hơn với mình.”
Vẻ cao ngạo của Lô Hi nháy mắt chuyển thành tức giận, cô muốn nổi cáu lên nhưng cuối cùng lại cố nén giận, cười một cách giễu cợt: “Đúng vậy, cô thắng tôi ở điểm Chung Dương yêu cô, có điều, con người ta muốn ở bên nhau không chỉ có tình yêu là đủ. Người như Chung Dương cần phải có một trợ thủ đắc lực, có thể giúp đỡ anh ấy xây dựng sự nghiệp, có tiếng nói chung, có tương đồng về giao tiếp, còn loại phụ nữ luôn được bảo vệ trong nhà như cô làm sao biết được chuyện thương trường như chiến trường.”
Tả Á ngắt lời Lô Hi, không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Lô Hi khẽ cười nói: “Tả Á, cô luôn sống cuộc sống không buồn không lo, trừ sự ngây thơ ra, tôi thật sự không hiểu nổi Chung Dương yêu cô ở điểm nào? Không lẽ tôi thua chỉ vì tôi rành đời hơn cô sao? Được rồi, trở lại chuyện chính, cô là vợ chưa cưới của Chung Dương, vậy cô có biết Chung Dương bây giờ đang rơi vào tình trạng như thế nào không?”
Tả Á không nói gì, tim cô khẽ nảy lên một nhịp, khó khăn của công ty Chung Dương đã khắc phục được rồi, còn có vấn đề gì nữa chứ? Tả Á không nói gì, chờ Lô Hi nói tiếp.
Lô Hi lắc đầu, vẻ mặt không thể tin được: “Chậc chậc, xem ra cô được bảo vệ khá tốt nhỉ? Tại sao Chung Dương lại có thể cưng chiều cô như vậy chứ? Anh ấy không nói cho cô biết Chung Thị sắp bị phá sản sao?”
Lòng Tả Á đột nhiên hốt hoảng, có chuyện gì vậy? Chung Thị sắp phá sản là sao? Thời gian này Chung Dương đã không còn bận rộn chuyện công ty như trước nữa, luôn ở bên cạnh làm bạn với cô, nhưng cô cũng chưa từng nghe thấy anh nói về chuyện công ty.
Lô Hi tiếp tục nói: “Sau chuyện cao ốc chất lượng kém lần trước, mặc dù sóng gió đã yên, nhưng sức ảnh hưởng thì vẫn còn, bây giờ ai lại dám đi mua nhà trong khu cao ốc ấy nữa chứ. Mặc dù đã họp báo thông báo rằng đã khắc phục được sai sót, nhưng lượng người mua vẫn giảm đi rất nhiều.....” Lô Hi nói đến đây hơi dừng một chút, nhìn Tả Á chằm chằm, rồi lại nói tiếp: “Thôi, tôi có nói nữa cô cũng không hiểu được. Tóm lại là bây giờ nếu không có ai đứng ra giúp đỡ Chung Thị, chắc chắn Chung Thị sẽ phá sản. Tả Á, tôi muốn hỏi cô... tình yêu của cô có thể giúp Chung Dương vượt qua chuyện khó khăn này không?”
Tả Á rơi vào trầm mặc, Lô Hi lại thừa cơ nói tiếp: “Cô không thể, đúng không? Nhưng tôi thì có thể. Tả Á, chỉ cần cô chịu rời bỏ Chung Dương, tôi sẽ giúp anh thoát khỏi khốn cảnh hiện tại, bởi vì, tôi có thực lực.”
“Nếu như Chung Thị thật sự đang rơi vào tình cảnh như thế, tôi và Chung Dương sẽ cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này. Đúng, tôi không phải là người có gia thế hùng hậu, nhưng, sức mạnh cô có cũng không phải của cô, mà là của ba cô. Nếu như có một ngày, Chung Dương thực sự không thể vượt qua được, tôi sẽ cùng anh ấy ngủ ngoài đường.”
Tả Á tức giận nói xong, đứng dậy định đi, Lô Hi lại lạnh lùng kéo tay cô lại: “Đừng vội, nghe xong cái này rồi cô đi cũng không muộn!”
Lô Hi lấy điện thoại di động ra, mở loa, đưa cho Tả Á: “Thứ này, nói không chừng sẽ khiến cho Chung Dương phải ngồi tù đấy. Đến lúc đó, không những công ty phá sản mà bản thân còn phải ngồi tù, chậc chậc, tuổi trẻ đáng giá lại phải ở trong tù, thật đáng tiếc!”
Tả Á chần chừ nhận lấy điện thoại, nghe bên trong có một đoạn đối thoại, giọng nói của hai người rất quen thuộc, một là của Chung Dương, một là của Kiều Trạch, nhưng nội dung nói chuyện lại khiến Tả Á khiếp sợ vô cùng.
“Chuyện này không liên quan đến anh. Vết thương sâu nhất trong lòng cô ấy là do anh gây ra, nếu như không có anh, thì bây giờ tôi và Tiểu Á đã kết hôn rồi, cũng có lẽ đã có con nữa. Nhưng bởi vì anh, chúng tôi đã phải đi một con đường rất dài, cho nên, hi vọng anh đừng phá hỏng hạnh phúc của chúng tôi nữa! Anh cũng đừng cố ra vẻ người tốt nữa. Nếu như trước kia không phải anh ép tôi rời đi, sao Tiểu Á có thể tuyệt vọng mà kết hôn với anh được.”
“Ban đầu chính anh đã sai người táy máy xe tôi khiến cho tôi suýt chút nữa mất mạng, tôi đã không truy cứu. Không phải tôi ép anh đi, mà tôi không muốn Tả Á đau lòng khi thấy anh ngồi tù thôi! Nếu như anh đã không muốn tôi xen vào tình cảm của hai người thì đừng khiến cô ấy tổn thương nữa.”
“Về chuyện kia, tôi rất xin lỗi, tôi không biết chỉ vì một lời nói vô tình của mình lại khiến cho người khác khổ sở….”
Tả Á nghe xong, thân thể cứng ngắc, đứng sững tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, bàn tay cầm điện thoại buông thõng xuống, nhìn chằm chằm Lô Hi, lẩm bẩm: “Không, đây không phải là sự thật, không phải!”
Cuộc đối thoại đã bị chỉnh sửa, thật ra Chung Dương còn nói, ‘Kiều Trạch, Chuyện đó không phải là tôi làm. Lúc đó tôi chỉ muốn đấu với anh một trận mà thôi….. Đó thật sự không phải là chủ ý của tôi’, thế nhưng lời nói mấu chốt ấy đã bị cắt đi cho nên Tả Á không hề hay biết. Cô chỉ được nghe chính miệng Chung Dương thừa nhận năm đó, chỉ vì một câu nói của mình mà khiến cho Kiều Trạch gặp tai nạn suýt mất mạng.
Tả Á không dám tin chuyện này, Chung Dương đã cho người đi phá hoại xe của Kiều Trạch thật ư? Đoạn ghi âm này nhất định sẽ gây bất lợi cho Chung Dương. Cố gắng đè nén sự hốt hoảng trong lòng, cố gắng trấn định, Tả Á nói: “Lô Hi, tôi tin Chung Dương sẽ tuyệt đối không làm loại chuyện này, bản ghi âm này cũng có thể do cô cắt ghép tự tạo ra, cô sẽ không uy hiếp được tôi và Chung Dương đâu.”
“Cô muốn nghĩ thế nào thì tùy, nhưng đoạn ghi âm này mà bị công khai, hoặc là được giao đến cho Cục Công An hay giới truyền thông, Chung Dương chắc chắn sẽ không chỉ gặp khó khăn trong việc công ty, mà biết không chừng còn có một căn phòng giam đang chờ anh ấy nữa đấy.” Lô Hi cười nhạt.
Tay Tả Á nắm lại thật chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt. Cô không thể tin được nhìn Lô Hi: “Lô Hi, tại sao cô phải làm vậy? Tại sao cô nhất định muốn dồn Chung Dương vào chỗ chết? Chỉ vì anh ấy không yêu cô thôi sao?”
“Tôi là một thương nhân, thương nhân sao lại đầu tư lỗ vốn được. Được rồi, chuyện nên nói tôi cũng đã nói rồi, sau khi suy nghĩ kỹ thì hãy đến tìm tôi. Tôi hi vọng cô có thể biến đi thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Nhớ lấy, mười ngày, nếu như sau mười ngày cô không cho tôi được một đáp án ưng ý, thì chắn chắn Chung Dương sẽ không được yên đâu. Tôi nghĩ, chắc cô cũng không muốn anh ấy ngồi tù chứ?”
Lô Hi nói xong, đứng dậy rồi duyên dáng rời đi, nhưng đi được hai bước lại quay đầu, nói: “Nhân tiện tôi nói cho biết thêm, người năm đó làm hỏng xe Kiều Trạch đã chết một cách bất ngờ, cũng không ngoại trừ khả năng bị giết người diệt khẩu đâu.”
Lô Hi nói xong liền rời đi. Trong lòng Tả Á vô cùng hoảng hốt, người làm hỏng xe Kiều Trạch đã chết, vậy thì không còn ai có thể chứng minh được Chung Dương đã gây thương tổn cho Kiều Trạch, nhưng trong đoạn ghi âm kia chính miệng Chung Dương đã thừa nhận rồi.....Mọi chuyện sao đột nhiên lại trở thành thế này? Thế giới đơn giản của Tả Á trong phút chốc đã bị đảo lộn.
Tả Á không vội vã đi hỏi Chung Dương, mà nghe ngóng tin tức, cũng đã hỏi một số người trong ngành, biết được quả thực hiện tại Chung Thị đang đứng trước nguy cơ phá sản. Chất lượng cao ốc không tốt đã làm nảy sinh một loạt các vấn đề khác, nợ tiền ngân hàng, đối thủ thừa cơ chèn ép, cao ốc không bán được, cổ phiếu xuống giá, người người ra sức thu mua cổ phần Chung Thị, một loạt các nguyên nhân này đã đủ để Chung Thị rơi vào chỗ phá sản.
Tả Á nghĩ tới trong khoảng thời gian này Chung Dương phải chịu biết bao nhiêu áp lực, trong lòng anh có bao nhiêu lo lắng, nhưng lại chỉ vì lúc trước vì bận công việc mà anh lạnh nhạt với cô khiến cô suýt chút nữa mất mạng mà cho dù bận rộn anh cũng cố gắng tới thăm cô. Tại sao cô lại không nhận thấy được Chung Dương đang phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn như vậy chứ? Anh đang phải chịu rất nhiều áp lực, lại còn phải tới chăm sóc cô nữa, Tả Á cảm thấy mình thật ngu ngốc. Nếu như đoạn ghi âm kia là thật thì…… nhất định Chung Dương sẽ phải ngồi tù. Mà cho dù không phải là thật đi chăng nữa, nếu bị công khai ra trong thời điểm quan trọng này, thì cũng trở thành một đòn trí mạng với Chung Dương.
Tả Á định nhờ ba cô giúp, nhưng với thực lực của công ty ba cô có lẽ cũng không giúp được gì nhiều. Cô cũng từng nghĩ tới Kiều Trạch, nhưng, cô nên mở lời nhờ Kiều Trạch giúp như thế nào đây? Cô không thể mở miệng được, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Chung Dương đi vào đường cùng.
Cô cũng muốn đi hỏi Chung Dương xem có đúng là anh đã sai người làm chuyện như thế hay không. Nhưng, bây giờ, sao cô có thể mở miệng được. Có điều, dù kết quả có ra sao, cô cũng không rời bỏ Chung Dương, cho dù có là Lô Hi uy hiếp sẽ đem đoạn ghi âm kia cho cảnh sát hoặc giới truyền thông để Chung Dương càng lâm vào khó khăn hơn nữa. Bởi hơn tất cả cô tin Chung Dương sẽ không độc ác đến nỗi sai người làm giả tai nạn để dồn Kiều Trạch vào chỗ chết, cho nên cô càng không thể mở miệng hỏi anh được.
Nhưng bây giờ, chuyện cô có thể làm để giúp đỡ anh có thật chỉ là rời xa anh không?
Trong lòng Tả Á chất chứa tâm sự mà đi tới công ty của Chung Dương. Cô do dự rất lâu, không biết có nên đi vào gặp anh, an ủi anh, truyền cho anh sức mạnh không. Nhưng mà những thứ này đều không thể giải quyết được khó khăn trước mắt, không thể giúp ích gì được cho anh cả. Tả Á đứng từ xa nhìn lại, cảm thấy bản thân mình rất vô dụng.
Đang ngây ngốc đứng một chỗ suy nghĩ, đột nhiên Tả Á nhìn thấy bóng dáng của Chung Dương dưới chỗ để xe, bước chân của anh có phần gấp gáp, anh mở cửa xe ngồi vào rồi vội vàng lái xe rời đi. Tả Á vội hoàn hồn, xoay người chạy ra phía ngoài đường, bắt một chiếc taxi, bảo tài xế đuổi theo xe anh.
Tả Á đi theo sau Chung Dương, nhìn anh đi khắp nơi, nhìn anh chán nản bị ngân hàng sập cửa vào mắt, nhìn anh đứng ở cửa chặn đường một lãnh đạo cao cấp của một ngân hàng khác, hoặc là ngồi chờ tại một công ty nào đó, nhưng đổi lấy đều là sự lạnh nhạt.
Tả Á biết, Chung Dương muốn quay vòng vốn, nhưng mà với tình hình của công ty anh hiện tại, có ngân hàng nào dám cho anh vay tiền sao? Chung Dương của cô, hoàng tử của cô, giờ phút này lại khúm núm cầu xin người khác. Tả Á đi theo Chung Dương đi tới bờ biển, nhìn anh đau đớn hét lên, mệt mỏi ngã xuống bờ cát, lòng của cô cũng đau theo, đau đến tan nát.
Thì ra anh của mấy ngày nay là như thế này sao? Nhưng sao trước mặt cô anh lại luôn tỏ ra không có việc gì cả. Tả Á đứng ở đằng xa, lẳng lặng nhìn Chung Dương, trong lòng đau đớn, đau vì Chung Dương, rất đau! Cô muốn chạy tới ôm anh vào lòng, để anh không còn cảm thấy khổ sở, tuyệt vọng như thế nữa, nhưng cô biết, Chung Dương không muốn cho cô nhìn thấy cảnh anh sa sút đến thế này.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, đắng chát, tim, như bị gió biển cuốn đi, không tìm được chỗ dừng chân. Chung Dương, rốt cuộc em nên làm thế nào mới có thể yêu anh đây?
Đến giờ cơm tối, Chung Dương tới nhà Tả Á, anh đã thay một bộ quần áo khác, thoạt nhìn rất có tinh thần. Sau khi ăn xong, dượng Kiều và mẹ trở về phòng nghỉ ngơi, Chung Dương ngồi trên ghế sofa gọt táo cho Tả Á, còn Tả Á thì ngồi bên cạnh anh, vòng tay ôm lấy anh, áp mặt trên ngực của anh, ngửi hương thơm của anh, cảm nhận hơi thở của anh.
Tả Á nhìn thấy Chung Dương khẽ nhíu hai hàng lông mày lại, thỉnh thoảng còn lấy tay xoa xoa thái dương nữa. Cô vươn tay giật lấy con dao với quả táo trong tay anh ra, lôi anh vào phòng ngủ: “Nằm xuống, em giúp anh mát xa một chút, như vậy đầu sẽ không còn đau nữa.”
Chung Dương kéo tay cô ngã xuống giường, ôm chặt lấy cô, dùng cằm cọ cọ vào mặt cô, nhỏ giọng nói: “Ôm em liền hết đau à, em chính là thuốc giảm đau tốt nhất!”
Tả Á hôn môi Chung Dương, cười híp mắt hỏi: “Vậy như thế này có làm đỡ đau hơn không?”
Chung Dương hung hăng hôn Tả Á, trầm giọng nỉ non: “Bảo bối, em đang trêu chọc anh hả?”
“Tiểu Á, Tiểu Á, con có thấy kính lão của mẹ đâu không?”
Hai người đang quấn lấy nhau mà hôn, Chung Dương đang muốn cơ thể nóng bỏng của hai người đi đến bước kế tiếp, tiếng mẹ Tả Á lại đột ngột vang lên. Hai người giống như những đứa trẻ làm việc xấu, vẻ mặt chột dạ. Tả Á đặt tay lên môi mình, ‘xuỵt’, sau đó từ trong ngực Chung Dương chui ra, chỉnh sửa lại quần áo xốc xếch rồi đi ra khỏi phòng, giúp mẹ tìm kính, cuối cùng cũng tìm được ở cạnh mấy chậu hoa trên sân thượng.
Điền Văn Lệ cầm kính rồi quay về phòng, Tả Á cũng trở lại phòng mình, vừa định gọi Chung Dương, thì thấy anh đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, có lẽ anh đã quá mệt mỏi rồi. Tả Á đau lòng không nói lên lời, rón rén đi tới bên cạnh anh, ngồi xuống đất, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, tì điện thoại di động, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt không nén lại được mà từng giọt lại từng giọt rơi xuống, cô lại vội vã giơ tay lau đi. Cô cứ ngồi ngơ ngây ngốc nhìn anh cả đêm, chăm chú nhìn anh, nhưng nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Sáng hôm sau, Chung Dương dậy rất sớm nói phải đi đến công ty. Tả Á biết, chắc hẳn anh lại phải chạy đi nhờ vả khắp nơi. Lúc tiễn anh ra cửa, Tả Á ôm anh, hôn anh, nhìn anh cười nói: “Chú ý giữ sức khỏe nhé, đừng để mệt mỏi quá!”
Chung Dương ôm lấy cô, rồi xoay người rời đi. Tả Á nhìn bóng lưng của anh, nhìn anh dần dần biến mất khỏi tầm mắt cô, trái tim co thắt lại. Cô bấm số điệm thoại của Lô Hi, lập tức có chuông, cô hít vào một hơi thật sâu, khó nhọc nói: “Lô Hi, tôi đồng ý điều kiện của cô.”
“Lựa chọn sáng suốt đó! Cô yên tâm, tôi sẽ yêu Chung Dương thật nhiều, tuyệt đối không ít hơn cô đâu! Tôi chỉ hi vọng cô hãy đi thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt Chung Dương nữa!” Giọng nói Lô Hi nghe rất vui vẻ, lần này cô đã thắng.
Tả Á hờ hững nói: “Tốt, chỉ cần cô giúp Chung Dương vượt qua được khó khăn, chỉ cần cô không công khai đoạn ghi âm kia ra, tôi sẽ xa rời anh ấy.....Có điều, tôi còn có điều kiện, tôi phải tận mắt nhìn thấy Chung Dương thoát khỏi tình cảnh khốn khó này mới có thể rời đi.”
Lô Hi nói rất kiên quyết: “Không được! Cô phải rời đi ngay lập tức! Tôi không cần biết cô đi đâu, chỉ cần không được để cho Chung Dương tìm được cô, khiến cho anh ấy hoàn toàn tuyệt vọng với cô. Đây chính là điều tôi muốn. Nếu như cô không thể làm được, thì tôi sẽ hủy diệt anh ấy. Cô xem làm thế nào thì làm, chỉ cần anh ấy tuyệt vọng với cô là được.”
Tả Á buông thõng bàn tay cầm điện thoại xuống, một giây sau liền khóc rống lên. Tại sao muốn yêu một người lại khó như vậy? Tại sao vốn dĩ tình yêu là một điều hạnh phúc, nhưng tình yêu của cô và Chung Dương lại đau khổ như vậy? Cô cứ tưởng chỉ cần nhìn thấy Chung Dương bình yên vô sự là được, nhưng tại sao trái tim cô lại đau đớn đến thế? Tại sao dù đã khóc rống lên cũng không thể làm vơi bớt đi nỗi đau trong lòng cô? Cô không sao dứt bỏ được phần tình cảm này, không thể nào rời xa được Chung Dương, nhưng bây giờ anh đã đi vào bước đường cùng rồi….
Mấy ngày nay Chung Dương rất bận rộn, anh đi cầu xin nhờ vả khắp nơi, nhưng tình hình không hề có chút chuyển biến nào. Thất bại lần này là sự đả kích lớn đối với anh, người thân của anh không những không trách móc nặng nề mà còn động viên an ủi anh, khiến cho Chung Dương cảm thấy mình nhất định phải vực dậy công ty.
Anh bận đến nỗi ít có thời gian quan tâm đến Tả Á, rốt cuộc hôm nay cũng có chút rảnh rỗi, anh gọi điện cho Tả Á nói anh rất nhớ cô, một lát nữa anh sẽ tới gặp cô. Lúc đi ngang qua tiệm sách, anh cũng không quên mua mấy quyển ngôn tình mà Tiểu Á thích.
Lúc tới nhà cô, người mở cửa lại là cô giúp việc. Tại sao không giống với bình thường, Tả Á sẽ chạy ra mở cửa cho anh, nhào đến nghênh đón anh? Mặc dù cảm thấy có chút khác thường, nhưng anh cũng không mấy để ý, có chút mệt mỏi hỏi: “Tiểu Á đâu?”
“Đang ở nhà kính trồng hoa trên tầng ạ.”
“Cô đi làm việc đi, tôi tự đi lên.” Chung Dương nghe nói Tả Á đang ở trên nhà kính trồng hoa, liền lập tức đi lên. Chỉ cần nghĩ đến việc được ôm cơ thể mềm mại của cô vào lòng, anh đã cảm thấy yên lòng. Lúc đi lên cầu thang, Chung Dương cố gắng làm cho vẻ mặt mình không thể hiện ra sự mệt mỏi, để cho Tả Á có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười mà cô thích nhất. Nhưng khi anh vừa bước tới phòng khách trên tầng, anh đã nhìn thấy Tả Á và Kiều Trạch đang ôm ấp nhau trên chiếc sofa màu trắng trao nhau nụ hôn nóng bỏng.
Cơ thể Chung Dương như bị cái gì đó xé nát, tim đau đớn vô cùng, khuôn mặt tươi cười biến thành đau đớn, mấy quyển sách trong tay rơi xuống đất, trong mắt đều là sự tức giận, anh phẫn nộ đi tới, túm lấy Kiều Trạch, vung nắm đấm đánh lên mặt anh.
Kiều Trạch không tránh né cũng không đánh lại, con mắt đang nhuốm lửa dục chớp mắt chuyển thành lạnh lẽo, nhìn thẳng Tả Á. Chung Dương một tay kéo Tả Á đứng dậy, bàn tay hơi dùng sức, giận dữ hét lên: “Em đang làm gì thế hả? Nói đi, em đang làm gì?”
Trái tim Tả Á như bị cắt, đờ đẵn nhìn Chung Dương, nhìn khuôn mặt ngập tràn đau thương của anh, cô quay đầu, vẻ mặt tràn đầy đau đớn: “Không phải anh đã nhìn thấy cả rồi sao, còn gì để nói nữa?”
“Tại sao?” Chung Dương điên cuồng gào thét, “Tại sao???”
Tả Á cứng ngắc nói: “Em không biết, có lẽ chỉ là muốn thôi.....”
“Muốn.....muốn cái gì? Muốn đàn ông sao? Anh là người đàn ông của em, em tìm anh là được rồi, sao lại cùng với anh ta? Tại sao??”
Tả Á hất ra tay Chung Dương ra, ép bản thân phải vô tình đối với anh: “Chung Dương, em không cách nào với anh được, thân thể của em cũng không thể nào thích ứng với người đàn ông khác, em nghĩ, có lẽ em yêu anh chưa đủ cho nên mới không có cách nào tiếp nhận anh được.....”
Chung Dương giống như bị vạn mũi tên đâm vào, đau đớn xen lẫn tức giận vì bị phản bội, hai năm qua, còn có mấy ngàu gần đây nữa, lúc Tả Á cần người bảo vệ che chở, cần người bầu bạn tâm sự, Kiều Trạch luôn ở bên cô, có lẽ vị trí của anh trong lòng cô từ lâu đã không còn nữa, đã bị Kiều Trạch thay thế mất rồi.
Một lần nữa Chung Dương cảm nhận được thế nào là sống không bằng chết, anh chỉ tay vào Kiều Trạch, tức giận nói: “Nói như vậy, em yêu anh ta, cơ thể của em chỉ có thể cho anh ta chạm vào, đúng không?”
Tả Á khổ sở nói: “Đúng! Anh nói rất đúng. Chung Dương, xin lỗi..... Hơn nữa, em cũng không thể nào có thể tiếp tục ở bên một người sắp trắng tay như anh được, tình yêu, suy đến cùng cũng đều dựa trên vật chất mà thôi.....”
“Đủ rồi!” Chung Dương hét lớn, mắt vằn tia máu, tung chân đá quyển sách dưới chân ra xa, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, xoay người đi, bước chân loạng choạng, trái tim đầm đìa máu tươi.
Nhìn bóng lưng tràn đầy tức giận và đau đớn của Chung Dương đang rời đi, Tả Á hồn bay lạc phách, ngã quỵ xuống ghế sofa. Kiều Trạch nãy giờ vẫn thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, ánh mắt lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi, anh đi tới, giơ tay bóp cằm Tả Á, lần đầu tiên anh tức giận đến vậy, nhìn cô đầy căm hận: “Tại sao lại làm như vậy?”
Tả Á cười, nhưng trong mắt chứa đầy nước mắt: “Tại sao làm như vậy, tôi đã nói rồi mà.”
“Nói cho anh biết tại sao?” Kiều Trạch không giữ được bình tĩnh mà rống lên.
“Tại sao em phải nói cho anh biết? Chuyện anh đã làm với tôi có phải cũng nên nói tại sao không?” Tả Á nói xong, nước mắt liền liên tiếp rơi xuống, nhưng mà trên mặt lại kèm theo một nụ cười khác lạ, trái tim của cô, dường như đã ngừng đập rồi.
“Em lợi dụng anh?” Tròng mắt đen của Kiều Trạch nhìn chằm chằm Tả Á, bây giờ anh mới nhận ra tại sao vừa rồi Tả Á đột nhiên lại hôn anh như thế, đột nhiên lại nhiệt tình với anh như thế. Anh những tưởng rằng cuối cùng cô đã nhận ra bản thân mình cũng có chút quan tâm đến anh, cho dù chỉ là một chút nhớ nhung cơ thể. Nhưng, hóa ra, là cô đang lợi dụng anh. Anh giận dữ đến mức không khống chế được lực tay của mình, bàn tay bóp cằm Tả Á rất mạnh, nhưng dường như cả hai người đều không nhận ra.
Tả Á không nói một lời, lặng lẽ rơi nước mắt, Kiều Trạch buông lỏng tay, trong mắt đều là vẻ tức giận, nghĩ tới vừa rồi sự rung động thoáng qua trong lòng mình lại để cho Tả Á lợi dụng mà vô cùng tức giận, tung chân đã bay khay trà trên bàn, lạnh lùng nói: “Đừng để tôi gặp lại cô.”