Lúc sáng tỉnh dậy, trong lòng Tả Á thoáng thấy trống rỗng, cô lười biếng xoay người, nhìn về phía chỗ nằm của Kiều Trạch, đúng như dự đoán, anh đã không còn ở đây, trên giường chỉ còn lại một bộ lễ phục lộng lẫy.
Tả Á hoàn toàn tỉnh táo, hôm nay là ngày phải tham gia bữa tiệc sao? Cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, thu hút sự chú ý của Tả Á, cô quay đầu nhìn, thấy Kiều Trạch đang đi vào. Trong tay anh là bữa ăn sáng dành cho cô, chân giò hun khói thổ ty và nước trái cây. Tả Á không chớp mắt nhìn dáng người cao lớn của anh đi đến bên giường, giường khẽ lún xuống, anh ngồi bên cạnh cô. Nét mặt lạnh nhạt, đôi mắt lạnh lẽo, ánh nắng mặt trời chiếu rọi trên khuôn mặt anh, càng lộ rõ gương mặt tuấn mỹ góc cạnh của anh.
“Buổi tối anh sẽ về đón em.” Giọng điệu của anh vẫn trước sau như một, trong veo mà lạnh lùng, nhưng Tả Á nghe thấy được, giọng điệu này đã không còn âm trầm mà lạnh lùng giống hai ngày trước nữa.
Kiều Trạch nói đơn giản không dài dòng, có thể nói anh là người tiếc chữ như vàng, nhưng Tả Á cũng hiểu được, anh muốn đi ra ngoài, buổi tối sẽ trở lại đón cô đi tham gia dạ tiệc để cô ở nhà chờ anh. Tả Á nhận lấy bữa sáng: “Em biết rồi.” Cô sẽ ở nhà chờ anh trở lại đón cô cùng đến bữa tiệc.
Kiều Trạch dường như rất hài lòng về sự ngoan ngoãn của cô, cúi đầu xuống hôn lên trán cô, đúng lúc môi Tả Á lại ở trên cằm Kiều Trạch, như có như không, nhẹ tựa lông hồng, mềm mại đến khó tin, thân thể Kiều Trạch căng cứng, hai mắt tối lại, môi mỏng viền theo trán Tả Á hướng một đường xuống phía dưới, hôn lên đôi môi của cô.
Tay Tả Á nắm thật chặt mâm sứ trong tay, mặt ửng đỏ, nỉ non bên môi anh: “Kiều Trạch…….em…….em còn chưa đánh răng.”
Kiều Trạch đưa tay cầm lấy bữa sáng trong tay Tả Á, đặt lên bàn. Bàn tay nóng rực bắt đầu dạo quanh trên người Tả Á, đẩy váy ngủ của cô lên cao, không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, anh kéo quần lót của cô ra, đem dục vọng của mình từng chút một tiến vào, tự nhiên mà hoà hợp, như nước chảy thành sông, khiến hai người quấn chặt lấy nhau, triền miên hoan ái.
Một cuộc hoan ái tới nhanh đi chậm, hai người lăn lộn trên giường hồi lâu mới buông ra. Không ai nhắc lại những ngày tháng không vui trước kia, chuyện gì qua rồi không nên nói lại nũa, quên đi thôi.
Kiều Trạch tắm rửa xong rồi đi ra ngoài, anh còn có một họp quan trọng trong hôm nay. Còn Tả Á cũng rửa mặt, rồi đi đến cô nhi viện, cô nhóc gọi Kiều Trạch là chú Quái kia đột nhiên bị bệnh, Tả Á chăm sóc cho cô bé nguyên một ngày, cho đến khi hết sốt, Tả Á mới giao cho những người khác chăm sóc, rồi trở về nhà.
Lúc rời khỏi cô nhi viện cũng đã là năm giờ chiều, Tả Á muốn trở về sớm một chút để chuẩn bị, không thể làm trễ giờ được. Cô vội vàng đi, đang định đi tới bắt xe buýt, thì có một chiếc xe màu đen đột ngột dừng lại phía trước cô, dọa cô giật mình.
Tả Á lấy lại bình tĩnh, đang muốn dạy bảo người đang lái xe, lái xe như thế, ngộ nhỡ có đứa trẻ nào đi qua thì làm thế nào. Nhưng Tả Á mới vừa đi hai bước về phía chiếc xe, cửa xe lại đột ngột mở ra, một người đàn ông từ trên xe bước xuống khiến trái tim cô không khỏi nảy lên, đứng sững người lại, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, nhìn khuôn mặt của anh dần tiến lại gần trước mắt cô, cho đến khi người đàn ông trước mặt cầm lấy cổ tay cô kéo vào trong xe, cô mới hoàn hồn, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi cánh tay của anh ta, hốt hoảng nói: “Chung Dương, anh làm gì thế? Mau buông tôi ra!”
Chung Dương không nói một lời, trên mặt tràn đầy sự tức giận và khổ sở, anh lôi Tả Á lên xe, đóng sầm cửa xe lại, rồi sau đó lên xe từ cửa bên kia, Tả Á thừa dịp định đẩy cửa xe chạy đi, nhưng vừa ló người ra Chung Dương đã một tay bắt lấy tay cô, gắt gao nắm chặt: “Đừng khiến tôi mất đi lý trí!”
Tả Á cố giằng tay ra, nhìn thấy vẻ mặt anh có cái gì đó lạ lạ, trái tim cô hoảng loạn không dứt, giống như anh đang bị kích động hay như vừa phải gặp chuyện gì đó đả kích khiến cho Tả Á không khỏi đờ người ra, cô không giãy giụa nữa, có chút lo lắng hỏi: “Chung Dương, anh làm sao vậy?”
Chung Dương không nói câu nào nữa, chỉ buông lỏng tay Tả Á ra, khởi động xe, như một mũi tên chạy về phía trước, thân thể Tả Á theo quán tính bị đập mạnh vào ghế ngồi phía sau. Chung Dương điên rồi sao? Sao lại chạy nhanh như vậy? Tả Á không nhịn được kêu lên: “Chung Dương, anh bị điên à? Chạy chậm lại đi!”
Chung Dương vẫn im lặng không nói như trước, chỉ tăng tốc chiếc xe, lái xe trên đường như bão táp, lái ra khỏi khu dân cư, dần dần đi ra vùng ngoại ô, con đường rộng rãi, lượng xe chạy cũng ít hơn, đi qua cầu rồi chạy vào đường cao tốc.
Tốc độ của xe quá nhanh, Tả Á quá sợ hãi mà nhắm mắt lại, cảm giác như não mình, vì xe chạy quá nhanh, mà văng ra khỏi hộp sọ. Cô không dám nói thêm gì nữa, sợ hãi mím chặt môi lại, tái mặt, nhìn con đường phía trước, con đường này rất quen thuộc, cảnh vật bên đường rất quen thuộc. Cô đã từng đi qua con đường này không biết bao nhiêu lần, đây chính là đường đến thành phố Q, nơi cô đã từng học.
Không biết đã đi được bao lâu, điện thoại Tả Á đột nhiên vang lên, Tả Á đang định nhận điện thoại, Chung Dương lại đột nhiên giận dữ hét: “Không được nhận!”
“Chung Dương, anh dừng xe lại đi, có gì từ từ nói không được sao?” Tả Á nhìn điện thoại, là Kiều Trạch gọi tới, trong lòng cô không khỏi sốt ruột, nhưng, sắc mặt Chung Dương xanh mét, tức giận giật lấy đinẹ thoại trong tay Tả Á, hạ kính xe xuống, ‘bốp’ một tiếng ném điện thoại cô xuống đường, chiếc điện thoại nát bấy.
“Chung Dương!” Tả Á bị sự hung dữ của Chung Dương dọa cho vô cùng sợ hãi, cô chưa bao giờ thấy Chung Dương mất bình tĩnh như vậy, cô muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng, mặc cho Chung Dương chạy xe như bay chở cô về thành phố Q.
Cuối cùng xe cũng chạy chậm lại, dừng ở một khu đất trống của vùng ngoại ô, giờ này trời đã tối sầm xuống, chỉ còn ánh đèn đường nhàn nhạt, mà ảm đam lạnh lẽo. Xe vừa ngừng lại Tả Á cũng lập tức vọt ra khỏi xe, chống tay vào một cái cây cúi đầu nôn, đầu óc cô choáng váng, mặt cũng tái nhợt giống như quỷ, không giống với trước khi cô sinh con, dù cô có chơi những trò chơi cảm giác mạnh cô vẫn không cảm thấy choáng váng, nhưng kể từ khi sinh con xong, dường như thể chất cũng thay đổi, Chung Dương chạy xe với tốc độ cao như vậy, khiến dạ dày của cô như sóng cuộn, vô cùng khó chịu.
Chung Dương nhìn Tả Á khó chịu, trong lòng cũng cảm thấy hối hận, lấy trong xe một chai nước muối đưa cho Tả Á, Tả Á vội nhận lấy súc miệng, tay Chung Dương cũng vỗ lên lưng Tả Á, Tả Á lại tức giận hất tay anh ra, sắc mặt trắng bệch mà nghiêm mặt nhìn anh, trong mắt tràn đầy nước mắt: “Chung Dương, anh có chuyện gì vậy? Không thể từ từ nói sao, tại sao lại làm như vậy, tại sao lại muốn lấy sinh mạnh ra mà đùa giỡn? Tôi kêu anh dừng xe, anh không nghe thấy ư? Tại sao lại muốn như vậy?”
Chung Dương tiến lên hai bước một tay nắm lấy bả vai Tả Á, khổ sở quát lên: “Muốn biết vừa rồi anh nghĩ gì ư? Anh chính là muốn chết, cứ như vậy mà chết được cũng tốt, ít nhất, trên đường đi xuống hoàng tuyền cũng còn có em bên cạnh, chết đi thì có thể giải thoát, không còn phải chịu sự hành hạ khổ sở nữa!”
Tả Á thấy trong mắt Chung Dương lấp lánh nước mắt, thấy được đáy mắt anh tràn ngập đau đớn. Tại sao anh lại nói những lời cực đoan như thế này? Anh đã gặp chuyện gì sao? Sự tức giận trong lòng Tả Á liền tan đi, lòng mềm nhũn ra: “Chung Dương…….Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Chung Dương bất chấp tất cả ôm cô vào trong ngực, khổ sở nói: “Tiểu Á…….Em có biết không, năm đó anh nhìn thấy em và Kiều Trạch ở đó, anh đã rất hận em, anh cảm thấy em đang phản bội anh, làm tổn thương lòng tự ái và trái tim của anh. Anh tự nhủ với mình rằng cả đời này sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho em, anh muốn lấy lại tất cả tình yêu anh dành cho em, anh không muốn nghe bất kỳ tin tức gì về em, anh muốn chứng minh, không có em anh vẫn có thể sống tốt, em có thể ở bên Kiều Trạch, tại sao anh lại không thể chung sống với người phụ nữ khác……..”
“Nhưng, hóa ra, tất cả sự thật, chỉ là bởi vì, em muốn cứu anh, em chỉ là diễn kịch để anh chết tâm. Sự phản bội và nỗi tổn thương mà em mang lại vẫn luôn canh cánh trong lòng anh bấy lâu hóa ra lại là em bị Lô Hi uy hiếp. Tả Á, em nói, anh nên làm như thế nào, nên làm thế nào đây? Tại sao mọi chuyện lại như vậy? Tại sao anh lại không kiên trì, tại sao anh lại không có giữ vững niềm tin với tình yêu của em? Tại sao ngày đó em lại lừa gạt anh, lựa chon cách đó để giúp anh…….Tại sao? Bây giờ, anh phải làm sao đây……..?”
Nước mắt đau đớn của Chung Dương lặng lẽ chảy xuống bên cổ Tả Á, lạnh thấu xương, khiến lòng cô dâng lên sự đau đớn cùng bất đắc dĩ: “Vậy thì cứ thế này đi…….Cứ giữ nguyên trạng thái như bây giờ …….Cứ như thế này được không?”
Trái tim của Chung Dương như bị dao cắt, khi anh được biết năm đó Tả Á rời khỏi anh là bởi vì bị Lô Hi dùng thủ đoạn uy hiếp, anh đã hận không thể đánh chính mình một bạt tai. Anh không thể quên được lúc anh lạnh lùng xa cách với Tả Á, anh càng không có cách nào tha thứ cho nỗi hận thù mà anh đã dành cho Tả Á.
Sự thành công hôm nay của anh, sự bình yên vô sự của anh đều là nhờ Tả Á mặc cho anh hiểu lầm, mặc cho anh hận mà tan nát cõi lòng đổi lấy, thế mà anh lại hận cô lâu như vậy. Nhưng, cô cho là anh muốn như thế ư? Cô hy sinh nhiều như vậy cứu thoát anh, là điều anh muốn sao? Rõ ràng tình yêu của họ có thể đi đến hạnh phúc dễ như trở bàn tay, nhưng vì cái gì mà phải lỡ mất dịp tốt như vậy, là do ông trời chọc ghẹo, do vận mệnh đùa giỡn, hay do tình yêu của anh đối với Tả Á không đủ kiên định?
Nghĩ tới đây, lòng của Chung Dương tựa như một cuộn chỉ rối, vướng mắc, khổ sở không cách nào thoát ra, anh vô cùng tức giận và không cam lòng. Anh đột ngột đẩy Tả Á ra, như bị nổi điên đá chân vào gốc cây bên cạnh, tay không ngừng đấm lên thân cây, khổ sở gào thét, gào thét ‘tại sao, tại sao’, cả người bị sự rối rắm khổ sở bao lấy, xé rách linh hồn cùng trái tim anh.
Tả Á nhìn Chung Dương nổi điên như thế, bộ mặt dữ tợn thô bạo, cô vội vàng ôm lấy anh từ phía sau, sợ hãi, đau lòng mà khóc lên: “Chung Dương…….Đừng như vậy, đừng làm thương tổn mình như thế……..”
Nỗi phẫn hận trong lòng Chung Dương sau khi được phát tiết ra, cũng từ từ tan đi, cả ngườ như một quả bóng cao su bị xì hơi, ngồi sụp xuống nền cỏ, đôi mắt đỏ ửng nhìn thấy ánh mắt sợ hãi giàn giụa nước mắt của Tả Á, trái tim lại nhói đau, anh dọa cô sợ rồi. Chung Dương đưa tay lau nước mắt trên mặt Tả Á, ôm thật chặt Tả Á vào trong ngực. Anh không biết phải làm thế nào, anh càng cố gắng để có thể ở bên Tả Á, nhưng dường như lại càng đẩy cô xa hơn.
“Tiểu Á, em có biết không, mấy ngày nay, anh luôn sống trong hồi ức, nhớ về thời gian vui vẻ cùng với em, bên tai luôn nghe thấy giọng nói của em, gọi anh Chung Dương, Chung Dương. Càng nhớ lại, anh càng muốn chiếm lấy, càng nhớ lại, anh càng muốn quay về, nhưng dù anh có làm thế nào cũng không thể quay trở về được……..” Chung Dương đau đớn nghẹn lời không nói được nữa, vùi khuôn mặt đầy nét đau đớn vào cổ Tả Á.
Tả Á nhẹ nhàng đẩy Chung Dương ra, thoát khỏi ngực của anh: “Chung Dương, những kỉ niệm tốt đẹp quả thật rất đáng để ghi nhớ, để hoài niệm, nhưng, những năm tháng đã qua, chúng ta không thể trở về được nữa rồi, tựa như tuổi của chúng ta, cũng lớn tuổi rồi, cũng già rồi, nghĩ lại thời trẻ, muons trở lại tuổi mười tám là chuyện không thể. Bây giờ chúng ta đã không còn như thời thanh xuân nữa, chúng ta đều đã thay đổi rất nhiều. Tình yêu ban đầu trong sự rửa trôi của năm tháng đã thay đổi hoàn toàn rồi, bị phá tan thành những mảnh nhỏ, dù chúng ta có sửa chữa thế nào, có làm cách gì để khôi phục như lúc ban đầu, nhưng, khi ghép lại với nhau lại phát hiện ra chỉ càng tạo thêm vết nứt.
Hai chúng ta liều mạng muốn ở cùng nhau, muốn tìm về những thứ hoàn mỹ trước kia, nhưng, đúng như anh nói, càng muốn nắm chặt, lại cách xa hơn, sẽ lại đột nhiên xảy ra chuyện gì đó khiến chúng ta tách ra. Em vốn không tin vào định mệnh, nhưng, hiện tại đã có chút tin rổi. Những thứ của anh sẽ mãi là của anh, nếu đã không phải cưỡng cầu cũng không có được. Không phải chúng ta không đủ cố gắng, không đủ kiên định, mà có lẽ chỉ là chúng ta không có duyên với nhau. Chung Dương, đừng cố gây khó khan cho mình nữa, đừng tiếp tục khổ sở như vậy nữa, có được không?”
Chung Dương đỏ mắt nhìn Tả Á, cô đã không còn là cô bé không sợ trời không sợ đất mà anh đã biết nữa rồi, cái gì mà tin số phận không cho chúng ta ở bên nhau, tại sao lại chấp nhận như vậy, tại sao? “Yêu nhau…….tại sao lại không thể đến được nới nhau? Đây là cái số phận gì chứ? Anh không chấp nhận!”
“Chung Dương, không phải mọi cuộc tình đều có thể ra hoa kết quả. Chúng ta yêu nhau, đã từng có nhau, đã từng quý trọng, đã từng vui vẻ, đã từng nhớ nhung lẫn nhau, nhưng có lẽ tiếc nuối, thiếu sót cũng là một loại tình yêu.” Tả Á nói xong dùng giọng điệu cầu khẩn nói: “Chung Dương, chúng ta trở về thôi, được không?”
Chung Dương nắm bả vai Tả Á thật chặt: “Em ……. Đã hết yêu anh rồi sao? Anh ta đã chiếm được lòng em rồi, phải không?”
“Chung Dương, đừng suy nghĩ cực đoan như thế nữa. Em…….đã không còn hơi sức để bàn về tình yêu nữa rồi, em chỉ muốn bình yên sống qua ngày thôi.”
“Cái gì đã mài mòn hết tình cảm trong lòng em rồi……..” Chung Dương rốt cuộc cũng cảm nhận được, Tả Á dường như đã phải chịu rất nhiều khổ sở, con người của cô đã thay đổi, trở nên xa lạ với anh, nhưng, anh vẫn yêu cô gái này, “Nói cho anh biết mọi chuyện đã xảy ra với em trong hơn một năm qua, em còn giấu anh những gì nữa, nói đi, rồi chúng ta trở về thành phố A.”
Tả Á yên lặng nhìn Chung Dương, trong lòng cũng đau đớn đấu tranh.
Khi Tả Á trở về thành phố A đã là rạng sáng ngày hôm sau, cô đoán Kiều Trạch có lẽ đã sắp nổi điên lên rồi, nhưng, lúc ấy Chung Dương bị như thế, cô cũng không dám mượn điện thoại di động của Chung Dương để gọi điện thoại về mà kích động anh.
Chung Dương đưa Tả Á đến cửa chung cư, lúc này nhìn bề ngoài có vẻ như anh đã khôi phục lại sự nình tĩnh, nhưng chỉ có anh mới rõ, trái tim anh bị đang chất đầy nỗi đau, hận, giận, thương. Tất cả đều vì Tả Á.
Anh biết, Tả Á đã có một đứa con trai, mà Kiều Trạch chính là cha đứa bé, nhưng nó đã bị bắt mất. Mong ước của cô bây giờ chỉ là mau tìm được đứa bé, rồi bình an sống qua ngày. Cô đã bị rất nhiều nỗi đau đớn khổ sở hành hạ, đã không còn sức lực để theo đuổi tình yêu nữa rồi.
Chung Dương là người thông minh, đương nhiên nhận ra được, Tả Á vẫn còn giấu anh rất nhiều việc, những chuyện cô kể chỉ là những chuyện bên ngoài thôi, nhưng chỉ thế cũng đã đủ để khiến anh đau lòng rồi, số mệnh của Tả Á chính là cô phải chịu khổ.
Tả Á nói, bọn họ hãy làm bạn, không nên vì tình yêu mà làm tổn thương lẫn nhau, tổn thương những người bên cạnh nữa, mặc cho đã xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng đều đã có gia đình, cũng nên chăm sóc tốt cho người bên cạnh mình.
Làm bạn thì làm bạn, chỉ cần cô có thể sống vui vẻ, chỉ cần cô không còn khổ sở nữa, anh sẽ đồng ý…….làm bạn của cô. Tả Á nói, tình yêu của bọn họ không có kết quả là do duyên phận, vậy thì anh sẽ chờ đợi, dùng thân phận bạn bè mà tạo ra duyên phận của tình yêu. Sự đau đớn khó chịu trong lòng anh không thể nói ra, cũng không cách nào giải thoát cho trái tim đang khốn khổ này.
Tả Á xuống xe, chào tạm biệt Chung Dương, nói anh lái xe cẩn thận, rồi quay người đi lên lầu. Xe Chung Dương đỗ ở dưới chung cư, ở đó rất lâu mới rời đi, anh nhìn căn nhà của Tả Á, trong lòng không ngừng nghĩ về quá khứ. Thời gian vui vẻ như vậy, tình yêu đẹp như vậy, làm sao có thể vứt bỏ được đây? Chung Dương đốt điếu thuốc cuối cùng rồi lái xe rời đi.
Lúc Tả Á về đến nhà, Kiều Trạch đã không có ở đó, cô nóng lòng lo lắng, vội nhấc điện thoại cố định lên gọi cho Kiều Trạch, muốn nói cho anh biết, cô đã trở về, nhưng điện thoại của Kiều Trạch lại không có người bắt máy.
Cô có chút đứng ngồi không yên, chạy vào phòng ngủ Kiều Trạch thấy bộ lễ phục đã được chuẩn bị từ hôm trước bị vứt trên mặt đất giống như vứt rác, Kiều Trạch nhất định là đã bị chọc tức, đã nổi điên rồi. Quan hệ của hai người mới vừa được giải tỏa, bây giờ lại phải đón nhận một trận băng tuyết mới.
Tả Á đang lo lắng thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa. Cô vội đi ra khỏi phòng ngủ, liền thấy khuôn mặt mệt mỏi của Kiều Trạch, hai mắt anh đỏ ửng, mới chỉ có một đêm mà râu ria anh đã mọc ra lởm chởm.
Nhưng, vẻ mặt anh lại không có chút biểu cảm nào, không có tức giận, không có sự lạnh lẽo khác thường, chỉ có sự mệt mỏi cùng xa cách. Tả Á biết không thấy mình, Kiều Trạch nhất định sẽ rất lo lắng, mà mình lại ở cùng với Chung Dương, còn không gọi điện thoại nói cho anh biết, cô nợ anh một lời giải thích.
Mặc dù biết, chuyện giữa cô, Chung Dương, và Kiều Trạch là chuyện cấm kỵ, nhưng, Tả Á vẫn quyết định thẳng thắn nói chuyện, thành thật nói hết ra, có như vậy quan hệ của hai người mới không trở nên tồi tệ. Cô đi về phía anh hai bước: “Kiều Trạch, xin lỗi anh, đã để cho anh lo lắng rồi, em……..”
“Về sau, không được phép ra khỏi cửa!” Kiều Trạch lạnh lùng ngắt lời Tả Á, cũng không nhìn cô một cái mà đi thẳng vào phòng tắm. Anh đã quá mệt mỏi, cả người đều mệt mỏi. Anh đi tìm cô suốt cả đêm, lo lắng suốt cả đêm, nhưng cô lại ở bên Chung Dương. Bảo vệ dưới lầu nói, thấy có người nào đó đưa Tả Á trở về, anh hỏi là ai, Từ Bân ú ớ không chịu nói, nhưng anh cũng có thể nhận ra được ai đã đưa cô về.
Tả Á ngẩn ra, sự áy náy trong lòng chuyển thành tức giận: “Tại sao không cho phép em đi ra ngoài? Chuyện xảy ra hôm qua, anh nghe em giải thích đã, đừng giận dữ như thế, được không?”
Kiều Trạch xoay người, đôi mắt vốn lạnh lùng giờ lấp đầy sự tức giận, híp mắt lại nhìn chằm chằm Tả Á: ” Được, em giải thích đi!”
“Anh ấy đã biết chuyện năm đó em lợi dụng anh đóng kịch, cho nên mới tìm em.”
“Anh ta nhất định rất đau lòng, rất tức giận.” Kiều Trạch cười lạnh, “Cho nên, em phải an ủi anh ta, đúng không?”
“Kiều Trạch……..”
Kiều Trạch âm trầm lạnh lùng nói: “Lúc em an ủi anh ta, có nghĩ tới tôi đang lo lắng chạy khắp thành phố A tìm em không?”
Lòng Tả Á rối loạn, tự biết mình đuối lý, đau lòng nói: “Em xin lỗi…….Điện thoại di động em bị rơi vỡ, cho nên không thể gọi điện thoại cho anh được……. Kiều Trạch ……Anh đừng tức giận nữa được không?”
“Tả Á!” Kiều Trạch tiến tới gần cô, gương mặt tuấn tú mà lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy giận dữ biến mất, thay vào đó là sự thất vọng ngập tràn, “Đây chỉ là viện cớ mà thôi. Không phải em không dám gọi điện thoại cho tôi trước mặt anh ta, mà bởi vì em quá quan tâm đến cảm nhận của anh ta, sợ anh ta sẽ đau lòng, sẽ khó chịu, cho nên dù biết là tôi đang lo lắng, đang giống như con chó vội vàng tìm chủ, em cũng không dám mở miệng mượn điện thoại của anh ta!”
Kiều Trạch ít khi nói nhiều, nhưng, chỉ cần nói ra thì sẽ nói trúng tim đen của người khác. Những lời Kiều Trạch nói, đã nói hết ra tâm tư của cô, nhưng lại không muốn tìm hiểu đến cùng, giống như năm đó, Kiều Trạch đã buông tay khi nhận ra cô lợi dụng anh để lừa gạt Chung Dương, khi đó tình yêu của Kiều Trạch đã thực sự lùi bước. Tả Á muốn nói không phải, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào, lặng yên, không một tiếng động.