Đối mặt với câu hỏi của Dịch Anh, Tôn Gia Hoàng tất nhiên là sẽ phủ nhận.
Anh vốn dĩ chỉ xem Doãn Thiên Bảo như em trai mà thôi.
Mặc dù vẫn chưa biết được tâm ý của cậu là gì nhưng anh tuyệt đối không muốn giữa cả hai có tồn tại hiểu lầm.
"Không phải vậy đâu, cậu ấy chỉ là em của anh thôi...Là em trai kết nghĩa.".
Dường như sợ Dịch Anh vẫn chưa hiểu thấu, Tôn Gia Hoàng vội giải thích thêm: "Năm xưa khi đang lang thang trong một đêm giông bão, anh đã may mắn được gia đình cậu ấy cứu giúp nên bọn anh và cả Thiên Hạo đã xem nhau như anh em..."
"Nhưng cậu ấy thích anh đúng chứ!?"
Chỉ một câu hỏi ngắn ngọn đã khiến cho Tôn Gia Hoàng như chết lặng.
Lâm Dịch Anh đúng là rất biết cách làm người khác đau lòng...
"Tốt quá.
Nếu cậu ấy thực sự có tình cảm với anh...sau này em không cần phải sợ anh sẽ cảm thấy cô đơn khi chẳng còn em ở cạnh."
Không để cho anh kịp phản hồi, cậu lại tiếp tục đặt ra một câu hỏi khác.
"Gia Hoàng, anh giúp tôi tập đi nhé! Khi nào chân tôi bình phục rồi anh chở tôi đi biển có được không?"
"Ừm, được...được chứ! Đợi đến lúc chân em khỏi hẳn, muốn đi đâu anh cũng sẽ đưa em đi."
Tôn Gia Hoàng đương nhiên sẽ đồng ý với yêu cầu của Dịch Anh, thậm chí còn rất vui mừng khi được cậu cho phép làm điều đó.
Nhưng anh nào có biết giữa suy nghĩ và lời nói của cậu khi ấy lại chẳng hề liên quan đến nhau.
Cái gì mà tốt quá nếu Doãn Thiên Bảo thật lòng yêu Tôn Gia Hoàng? Cái gì mà sẽ không cô đơn khi thiếu vắng đi cậu? Rốt cuộc ý định của Lâm Dịch Anh là gì vậy chứ? Mới vài phút trước cậu còn cảm thấy khó chịu một cách vô cớ khi Thiên Bảo nói yêu anh, thì bây giờ lại muốn hài lòng với điều đó...
"Sắp đến lúc rồi...Gia Hoàng à!"
"Anh ôm tôi chặt hơn nữa được chứ?"-Cậu nhỏ giọng nói với anh.
Để cho tôi có thể cảm nhận được hơi ấm này thêm một chút nữa thôi.
"Em làm sao vậy Dịch Anh!?"
Anh bất ngờ, chắc chắn là sẽ không thể tin được vào tai mình.
Cậu lại muốn được anh ôm chặt hơn sao?
"Tôi...không có.
Chỉ là thấy hơi lạnh..."
Tôn Gia Hoàng không nói nữa, anh liền ấp Lâm Dịch Anh vào lòng, dùng thân mình sưởi ấm cho cậu.
Tuy thân thể không lạnh nữa, nhưng lại giá buốt trong tâm...
___***___
[Tại nhà của Doãn Thiên Hạo]
"Tại sao vậy chứ? Tại sao anh lại chọn cậu ta mà không phải là em? Tại sao...là vì cái gì?"
Doãn Thiên Bảo điên cuồng đập phá đồ đạt, y đóng cửa tự nhốt mình trong phòng mà trút hết cơn giận lên những món đồ vật vô tri, mặc kệ Thiên Hạo đứng bên ngoài hết lời khuyên ngăn.
Âm thanh la hét, tiếng gào khóc cứ vang lên mãi chẳng dừng, y như một người mất đi lý trí.
"Thiên Bảo! Em mở cửa ra nghe anh nói...Thiên Bảo?"
"Anh hai mau đi đi, em không muốn nghe gì cả, em muốn được yên tĩnh một mình."
Doãn Thiên Bảo thì một mực xua đuổi, nhưng thấy em trai mình đang đau khổ như vậy người làm anh như Doãn Thiên Hạo sao có thể làm ngơ? Anh biết cách tốt nhất hiện giờ để giúp xoa dịu tình hình chỉ có thể là làm theo những gì y yêu cầu mà thôi.
"Được được, anh sẽ không nói nữa.
Nhưng em phải hứa là không được để cho bản thân mình bị thương có hiểu chứ?"
Không có hồi đáp, nhưng tiếng đập phá cũng chẳng còn nữa, chỉ có sót lại vài ba âm thanh nức nở của người bên trong.
Doãn Thiên Hạo thở một hơi nhẹ nhỏm, anh ngồi bệt xuống trước cửa phòng.
Hai tay vò tóc đến rối bời, anh rút điện thoại ra gọi cho mẹ.
Đào Lệ Vân cùng Doãn Trạch vẫn còn ở Tôn gia nhận được điện thoại thì vội vàng bắt máy.
Doãn Thiên Hạo rầu rỉ kể lại tình hình của Thiên Bảo bên này cho cha mẹ mình nghe, lắm lúc lại quay sang nghe ngóng động tĩnh.
Có lẽ Doãn Thiên Bảo vì thấm mệt nên đã ngủ quên chăng? Không gian phía sau cánh cửa bỗng im ắng đến lạ.
...
"Đợi đó Lâm Dịch Anh...tao sẽ cho mày biết như thế nào gọi là đau khổ.
Dám phá hoại hạnh phúc của Doãn Thiên Bảo này thì mày chỉ có một kết cục..."
"Muốn nhập vai vào truyền thuyết làm cửu vĩ hồ tinh ư? Huh...tao sẽ chặt hết chín cái đuôi đó của mày.
Tới lúc đó, hồ ly mà mất đuôi...thì mày đã hiểu kết cục mà tao nói là gì rồi nhỉ?"
___***___
[Biệt thự Tôn gia]
Sau khi để cho Lâm Dịch Anh được yên giấc, Tôn Gia Hoàng mới quyết định xuống nhà giải thích cho rõ ràng một lần mọi chuyện với Doãn Trạch và Đào Lệ Vân.
Rất may hai vị trưởng bối đây là người phân minh, không cưng chiều con cái một cách mù quáng nên cuộc trò chuyện giữa cả ba diễn ra cũng được xem là ổn thỏa.
Doãn Trạch tôn trọng quyết định của Gia Hoàng, và Đào Lệ Vân cũng đã hứa là sẽ lựa lời khuyên nhủ Thiên Bảo.
Dù sao thì chuyện tình cảm là một điều gì đó rất khó nói, và không thể ép buộc được.
Nó phải xuất phát từ trái tim của hai con người; chân thành, thấu hiểu và tự nguyện thì mới có thể hạnh phúc được.
Hơn hết, Đào Lệ Vân là một người rất thích ăn chay niệm phật.
Bà đặc biệt tin tưởng vào luật nhân quả nên là khi nhìn vào mối tình này, tuy có hơi ngang trái nhưng đâu đó bà vẫn cảm thấy cả hai chắc chắn là đã được định sẵn từ trước.
Có thể số phận xô đẩy hai người theo cách thức éo le, nhưng nếu sinh ra đã là của nhau thì cho dù có chạy trốn cách mấy cũng sẽ có ngày gặp lại.
Hãy thử nghĩ xem, chứ ai đời lại có thể đi yêu con của kẻ thù một cách điên cuồng đến vậy.
Chắc chắn là chiêu trò của thần tình yêu đã sắp đặt sẵn..