Chẳng khác gì Tôn Gia Hoàng, Doãn Thiên Hạo sau khi hay tin Dịch Anh đã tỉnh lại thì cũng mừng rỡ đến độ không nói nên lời, chỉ là anh không có khóc.
Mất khoảng một lúc để phục hồi lại tinh thần, họ Doãn mới lên tiếng.
"Anh nói thật sao?"
Tôn Gia Hoàng "ừ" đại một chữ qua loa xem như lời hồi đáp, nhưng trong câu nói đó lại chất chứa biết bao nhiêu là sầu não khiến Thiên Hạo không khó để nhìn ra.
Họ Doãn cau mày muốn quát người kia nhưng chợt nhận ra đây là bệnh viện nên đành phải tiết chế.
"Dịch Anh tỉnh lại đáng lý anh phải nên vui chứ Hoàng? Sao lại cứ đờ đẫn ra như vậy?"
Tôn Gia Hoàng sao có thể không vui được cơ chứ? Hơn ai hết anh là người vui sướng đến mức sắp nổ tung khi Lâm Dịch Anh tỉnh lại.
Nhưng hãy nhìn xem, cậu bây giờ đã không còn lưu lại một chút ký ức gì trong tâm thức nữa, thử hỏi làm sao họ Tôn anh có thể biểu lộ ra ngoài mặt?
Mà bên này Doãn Thiên Hạo không hiểu hết tâm ý của Tôn Gia Hoàng nên cứ liên tục tra hỏi, khiến cho nhĩ căn của anh tựa như sắp thủng tới nơi rồi.
Sớm muộn gì thì chuyện Dịch Anh bị mất trí cũng sẽ được phơi bày, Tôn Gia Hoàng biết rất rõ điều đó nên cũng chẳng muốn giấu diếm gì người kia nữa, cứ thế Doãn Thiên Hạo được Gia Hoàng đích thân giải bày tường tận sự thật cho nghe.
Cứ nghĩ nam nhân họ Doãn kia sẽ sốc đến độ hóa đá tại chỗ khi nhận được "hung tin" từ chính miệng anh trai mình...nhưng không, Doãn Thiên Hạo đã rất thông thái nhếch môi cười nhạt mà đáp lại một câu khiến Tôn Gia Hoàng mới thật sự là kẻ phải nên khựng lại để suy ngẫm.
"Mất trí thì đã làm sao? Anh sợ Dịch Anh sẽ quên đi anh hả Hoàng? Anh nghĩ lại xem.....giữa anh và em ấy có chuyện gì tốt đẹp để mà đáng nhớ chứ? Anh đối xử với người ta tệ bạc như vậy, chẳng phải quên đi sẽ tốt hơn sao?"
Đúng rồi nhỉ? Tôn Gia Hoàng có phải là đã quá thừa thải khi bày ra bộ dạng đau buồn đến thương tâm như vậy không? Giữa hắn và Lâm Dịch Anh thì có kỹ niệm gì đẹp đẽ để mà phải nhớ? Trong suốt khoảng thời gian kể từ lúc cả hai gặp nhau thì những thứ mà họ Tôn đem lại cho cậu chỉ toàn là đau khổ và sỉ nhục, ngày nào không bị đòn roi tra tấn đến rách nát cả da thịt thì cũng là những lời lẻ lăn mạ nhục nhã đến kinh người.
Khốn nạn đến là như thế liệu Dịch Anh cậu có nên nhớ hay không?
Tất nhiên là không...
Quên đi được khoảng thời gian khủng khiếp đó cũng coi như là một phần giải thoát cho cậu.
Dù bây giờ Dịch Anh đã gần như biến thành một người hoàn toàn mới, hoặc có thể gọi là "một đứa trẻ to xác" vừa được chào đời nhưng ít ra điều đó vẫn tốt hơn gấp bội lần khi ngày ngày phải cam chịu sự dày vò ám ảnh của nỗi đau trong quá khứ mà Tôn Gia Hoàng từng gieo rắt.
Sở dĩ họ Tôn luôn âu sầu buồn bã là vì bởi lẽ anh đã dần quên đi những tội ác mà mình gây ra trước đó và đã để cho tâm trí bị xoáy sâu vào sự hoang tưởng rằng Lâm Dịch Anh đều cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của mình trong thời gian cậu bất tỉnh...chính vì thế nên Tôn Gia Hoàng mới sợ cậu mất đi hết ký ức, sợ cậu sẽ quên đi "tình cảm tốt đẹp" mà bản thân đã dành cho cậu.
Mà tình ý của Tôn Gia Hoàng dành cho Lâm Dịch Anh không phải là họ Doãn đây không biết, hơn cả tháng qua tận mắt chứng kiến hết mọi sự quan tâm của anh trai dành cho cậu thì Thiên Hạo đã liền nhận ra, anh cũng dần buông bỏ ý định với cậu rồi nhưng chỉ là chưa thực sự nói ra lời nào cho rõ lý vì Thiên Hạo muốn xem xem anh trai mình là có thực sự thật lòng đối với Dịch Anh hay không, anh muốn Gia Hoàng phải học được cách trân trọng người mình yêu quý, vì anh sợ nếu như bản thân sớm thừa nhận mình rút lui thì Lâm Dịch Anh sẽ lại gặp đau khổ.
Dù là đã chấp nhận bỏ cuộc nhưng tình cảm mà Doãn Thiên Hạo dành cho Lâm Dịch Anh đều là chân thành, nếu cả hai đã không thể đến được với nhau thì anh vẫn nguyện được đóng vai một người anh trai tốt để âm thầm đứng ở phía sau bảo vệ cho cậu.
Quay trở lại, Tôn Gia Hoàng như vừa tìm được ánh sáng từ lời nói của người kia mà sắc mặt cũng tốt lên chút đỉnh.
Anh tự hỏi có phải ông Trời là đang cho anh một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm hay không? Có phải là ông cũng muốn tác hợp cho anh và cậu?
Lâm Dịch Anh mất trí cũng không sao, quên hết mọi thứ cũng chẳng thành vấn đề, chỉ cần là cậu bình an vô sự, chuyện đau buồn đã qua thì hãy để quá khứ cùng với thời gian xóa nhòa nó, cậu bây giờ chỉ cần để tâm đến phần tương lai phía trước là được, điều quan trọng nhất lúc này chính là Dịch Anh xin hãy để cho Tôn Gia Hoàng được phép một lần bước vào cuộc đời của cậu để xây dựng tiếp mảnh ký ức vụn vỡ kia bằng "nguyên liệu hạnh phúc", họ Tôn nguyện ý dùng cả con tim và hơi thở của mình để chuộc lại lỗi lầm với Lâm Dịch Anh.
____________________•●•__________________
Mấy nay lịch học dày đặc nên từ ngữ cũng dần cạn kiệt, đầu óc không thể suy nghĩ được nhiều mong các reader thông cảm..