Yêu Vương Quỷ Phi

quyển 1 chương 18: tam điện hạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Nhã Vy

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Đoan Mộc Thần cùng đám Vương Thông ngồi xổm trong bếp nhóm lửa, hắn vốn là một quý công tử trong kinh thành, bây giờ một chút kiêu ngạo cũng không có, không hề áp lực, thậm chí vô cùng hào hứng ngồi xổm cùng mấy tiểu tử nông thôn, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm cái nồi đã bắt đầu tỏa ra mùi thơm mê người, yên lặng nuốt nước miếng.

Cửa phòng mở ra, Đoan Mộc Cảnh cùng Quân Tu Nhiễm bước tới, Đoan Mộc Thần ngồi xổm trong phòng bếp nhìn sang bên này, thấy Quân Tu Nhiễm mặc một thân quần áo của Đoan Mộc Cảnh, bất ngờ huýt sáo, cười hì hì nói: “Ai da, ngươi tiểu tử này, mặc quần áo xong bổn công tử đúng là nhận không ra ngươi nha.”

Quân Tu Nhiễm lẳng lặng nhìn hắn, sau đó xoay người một chút, gọi một tiếng: “Tiểu thúc.”

Đoan Mộc Thần ngẩn ngơ, rồi “vụt” một cái nhảy dựng lên, liên tục khoát tay nói: “Không dám nhận không dám nhận, ngươi trực tiếp gọi tên ta là được rồi, gọi ta Đoan Mộc Thần.”

Nhìn đáy mắt Thần công tử nhanh chóng xẹt qua một tia dị sắc, hắn chậm rãi hạ mí mắt, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cả người lộ ra vẻ trầm lặng, nặng nề giống như mang theo một lượng tử khí, mãi cho đến khi cửa phòng đối diện mở ra, khí tức trên người hắn mới chợt tươi mới lên, quay đầu nhìn sang, nhìn Đoan Mộc Điềm được cha bế ra, vết thương trên người cũng đã băng bó cẩn thận, hắn không khỏi tiến lên hai bước, nhìn nàng chằm chằm.

Đoan Mộc Điềm cũng ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt thanh đạm không có biểu hiện gì, mở miệng nói: “Ta không sao.”

Vừa rồi lúc trên núi nàng đã biết rõ hắn rất gầy, nhưng bây giờ nhìn hắn mặc quần áo của Đoan Mộc Cảnh cùng tuổi, lại có vẻ trống rỗng như trong quần áo căn bản không có gì, thật ngoài dự đoán của nàng.

Nhìn nhìn, làm sao lại có cảm giác như ca ca là một người béo vậy?

Bên ngoài vang lên tiếng gào to của Đoan Mộc Thần: “Được rồi được rồi, còn nấu nữa, sẽ nát ra mất!”

Sau đó vang lên mấy tiếng “phần phật”, bốn người mang cái nồi ra khỏi phòng bếp, vọt vào trong phòng.

Đoan Mộc Điềm lại lần nữa mặt đầy hắc tuyến.

Lại nói, cái người này làm sao lại không biết điều thế chứ? Hắn thực sự là quý công tử hào phú đến từ kinh thành sao?

Tu dưỡng của hắn đâu? Phong độ của hắn đâu? Quy củ lễ nghi của hắn đâu?

Kết quả, bữa tối diễn ra cực kỳ náo nhiệt, ba người Vương Thông cũng ở lại ăn cùng, Đoan Mộc Thần theo chân bọn họ ồn ào, nhưng bất kể là Đoan Mộc Tranh hay Đoan Mộc Thần, đều không có đề cập đến chuyện liên quan tới Quân Tu Nhiễm, trái lại đám Vương Thông lại hỏi Đoan Mộc Điềm mấy câu về chuyện trên núi, nhưng đều bị Đoan Mộc Thần khơi sang đề tài khác.

Mà đối với đôi mắt không giống người thường của Quân Tu Nhiễm, bọn họ cũng không quá để ý, chỉ hơi ngạc nhiên lúc ban đầu, về sau cũng không có cử chỉ kỳ quái gì.

Những hài tử trong thôn này, so với bất luận kẻ nào đều đơn giản hơn rất nhiều.

Quân Tu Nhiễm một mực cúi đầu buồn bực ăn cơm, đĩa rau vơi dần, ít hơn hai bát thịt kia rõ ràng, nhưng hắn lại giống như có ý lảng tránh.

Bát cơm trước mặt bỗng nhiên nhiều thêm một cọng rau, hắn sững sờ ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Điềm ngồi đối diện, thấy nàng yên tĩnh ăn cơm, trên mặt thanh lãnh không có nhiều biểu lộ, cũng không hề nhìn hắn.

Hắn lại cúi đầu, càng vùi đầu vào chén cơm.

Sau khi ăn xong, ba người Vương Thông mang nồi cáo từ đi ra, bên cạnh bàn ăn, Đoan Mộc Thần bỗng nhiên chỉ một ngón tay vào Quân Tu Nhiễm, nói: “Ngươi đi rửa chén!”

Đoan Mộc Điềm ngạc nhiên ngẩng đầu, đã thấy hắn bắt chéo chân, miệng vểnh lên lầm bầm nói với Quân Tu Nhiễm: “Ngươi chẳng lẽ muốn ăn chùa ở không hả? Chỉ đi rửa mấy cái bát thôi, cái này vốn là bổn phận ngươi nên làm.”

“Tiểu thúc, thúc không thể vì buổi trưa hôm nay bắt thúc rửa chén mà ghi hận trong lòng, muốn tùy thời trả thù người khác.” Đoan Mộc Cảnh cười nhẹ nói, nhưng thân hình ngồi trên ghế lại không nhúc nhích, chỉ mỉm cười nhìn Đoan Mộc Thần, lại quay đầu nhìn về phía Quân Tu Nhiễm.

Quân Tu Nhiễm: “…”

Đoan Mộc Điềm cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Ta ghét rửa bát.”

Vì thế hắn tự giác đứng lên, bắt đầu thu thập bát đũa, tuy nói Đoan Mộc Tranh không chút biểu thị, nhưng dường như mọi người ai cũng không kỳ vọng ông sẽ biểu thị cái gì, song Quân Tu Nhiễm lại phát hiện ra nam nhân này vô cùng ít nói, thần sắc đờ đẫn, đối với bất kỳ chuyện gì, bất kỳ ai cũng đều thờ ơ.

“Ngươi cẩn thận một chút, đừng làm rơi chén bát, bằng không rơi một cái liền bắt rửa bát ba ngày.”

“Tiểu thúc, trưa nay lúc thúc rửa bát, có phải là cũng làm rơi vỡ vài cái?”

“…”

Thần công tử cúi đầu, cẩn thận gảy móng tay.

Thần công tử hắn lớn như vậy, cho tới giờ cũng chưa từng làm loại việc nặng như rửa chén bát này!

Quân Tu Nhiễm bê bát đũa ra ngoài, trong nhà chính nháy mắt yên tĩnh lại, ánh mắt ba người đều rơi lên người Đoan Mộc Điềm, Đoan Mộc Thần cũng không tiếp tục gảy móng tay nữa.

Đoan Mộc Tranh ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: “Điềm Điềm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Biết ngay là bọn họ cố ý đuổi Quân Tu Nhiễm đi, để tiến hành tra hỏi nàng mà.

Đoan Mộc Điềm trầm ngâm, đem chuyện xảy ra trên núi hôm nay nói tỉ mỉ, dù sao cũng không phải chuyện không thể nói cho ai, một lần nói rõ ra miễn cho bọn họ nghi ngờ.

Theo lời kể của nàng, sắc mặt ba người không ngừng biến hóa, khi nghe nàng kể lại vụ tiến vào sơn động kỳ quái kia, Đoan Mộc Cảnh nhíu mày, nghe tới nàng nói sự tình quỷ dị trong sơn động, cùng với huyết tinh tanh hôi bên trong, sắc mặt Đoan Mộc Thần trắng bệnh, nói đến khi Quân Tu Nhiễm đánh trực diện nàng, rồi khi nàng quay người giơ dao chém về phía xiềng xích, thì ngay cả Đoan Mộc Tranh cũng nhíu mày.

“Muội muội, muội điên rồi! Sao muội có thể không cân nhắc hậu quả mà làm ra loại chuyện này?” Đoan Mộc Cảnh chợt nhảy dựng lên, vẻ dịu dàng ôn hòa thường ngày đều biến mất không còn dấu vết.

“Ngồi xuống!” Đoan Mộc Tranh hờ hững nói, lông mày giãn ra, sắc mặt cũng hòa hoãn dần, quát con trai xong, lại quay đầu nhìn con gái, nói: “Việc này vốn có biện pháp giải quyết rất tốt, con cho dù muốn cứu hắn, cũng không cần nhất thời nóng lòng như thế, đại khái có thể thương lượng với hắn trước để hắn buông bỏ phòng bị với con, sau đó mở khóa cho hắn.”

Đoan Mộc Thần ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập không đồng ý, nói: “Đại ca nói đúng, Điềm Điềm, ta nghĩ cháu không phải là người xúc động như vậy.”

Đoan Mộc Điềm sững sờ, sau đó cúi đầu, khóe miệng cong lên, nói: “Lúc đó không nghĩ nhiều như thế, chỉ cảm thấy muốn cứu hắn.”

“Vì sao muốn cứu hắn?”

“Muốn chính là muốn, ở đâu ra nhiều cái vì sao như vậy?”

“Cháu không biết là…” Giọng Đoan Mộc Thần chợt có chút hoảng hốt, mang theo vài phần quanh co hỏi, “Cháu không biết ánh mắt của hắn rất kỳ quái sao?”

“Có sao?” Đoan Mộc Điềm ngạc nhiên ngẩng đầu, thực ra, đối với người ở thời đại này mà nói, màu mắt như vậy đúng là làm cho bọn họ khó có thể tiếp nhận, thậm chí, không chừng còn có thể vì thế mà… Nàng nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, thì thào nói, “Con mắt màu tím, quả thực không giống người thường, nhưng đây cũng không phải là chuyện gì đáng lo.”

Thần công tử kinh ngạc, “Không phải là chuyện đáng lo?”

“Tiểu thúc, thúc không thể nhận định thiên hạ mọi người đều phải giống nhau, giống như có người da trắng, có một số người trời sinh da lại ngăm đen, phần lớn mọi người có màu tóc đen hoặc nâu, nhưng chắc chắn sẽ có một phần nhỏ có màu tóc khác, như màu trắng, màu vàng. Hơn nữa mắt người vốn không phải đen nhánh, đều có sự khác nhau, chỉ bởi vì khác nhau không lớn, nên đều bị cho thành màu đen.”

Trong thôn Tam Trạch này cũng có một số người trời sinh tóc vàng, ngoại trừ từ nhỏ có biệt danh tóc vàng ra, cũng không bị đối đãi quá khác biệt gì.

Có lẽ bởi vì con mắt này quá mức khác lạ, quá mức đặc biệt chăng.

Trong nhà bỗng chốc yên tĩnh, sau đó Đoan Mộc Thần lắc đầu cười nói: “Tiểu Điềm Điềm, lý luận của cháu luôn khác người nha.”

“Cái này chẳng lẽ không phải sự thật sao?”

“Ách, quả thực đúng là có chuyện như thế, kỳ thật nhìn lâu rồi cũng quen, còn cảm thấy đẹp nữa. Cháu gái à, giống như cháu mới nói, không thể nhận định người trong thiên hạ đều có bộ dáng giống nhau, thậm chí là đôi mắt kỳ quái như của hắn. Cháu có biết, năm đó lúc hắn vừa sinh ra, chính vì cặp mắt kia mà bị cho là yêu ma chuyển thế? Nếu không có thân phận đặc thù thì đã bị đánh chết tại chỗ rồi.”

“Cũng chỉ vì cặp mắt kia?”

“Đúng, chính là vì cặp mắt kia!”

Đoan Mộc Điềm hơi hơi cắn môi, vẻ mặt bỗng dưng lạnh băng, khí lạnh dày đặc nói: “Cháu ngược lại cảm thấy, những kẻ bởi vì đôi mắt người ta không giống người thường liền cho rằng đó là yêu ma, thậm chí muốn đánh chết một đứa nhỏ vô tội còn tự cho là vì dân trừ hại, vì bản thân tàn nhẫn mà đắc chí tự cho là đúng, chính những kẻ đó mới là kẻ quái dị, nghi thần nghi quỷ, không có kiến thức, mới chính là yêu ma chuyển thế.”

Một câu nói kia, ngữ khí êm dịu không vấp váp, không thở gấp lấy một cái, khiến cho ba người đều ngẩn ngơ, sau đó Thần công tử bỗng nhiên phụt một tiếng bật cười.

Đoan Mộc Điềm lành lạnh liếc nhìn hắn một cái, nói: “Mọi người còn có vấn đề gì sao? Nếu không, thì đến phiên con hỏi.”

“Tiểu Điềm Điềm, cháu muốn hỏi cái gì?”

“Phụ thân cùng tiểu thúc, hình như biết rõ thân thế của Quân Tu Nhiễm.”

Sắc mặt Thần công tử đột nhiên cứng đờ, chậm rãi đảo mắt, liếc về phía đại ca.

Đoan Mộc Tranh lại ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài cửa, nói: “Cha nghĩ nếu hắn đã có thể nhớ rõ tên của mình, thì chắc cũng sẽ không quên thân thế, đúng không, Tam điện hạ?”

Đoan Mộc Điềm khẽ giật mình quay đầu lại, liền nhìn thấy Quân Tu Nhiễm nấp ở cửa nhà chính đi ra, từ chỗ nàng nhìn sang, có thể thấy hốc mắt hắn ửng đỏ, càng nổi bật đôi mắt màu tím tươi sáng.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn qua ba người trong nhà chính, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Đoan Mộc Điềm, bỗng nhiên cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười tuyệt thế tao nhã, điên đảo chúng sinh, ánh mắt màu tím chói sáng, lóe ra thần thái vô cùng ôn nhu.

Đoan Mộc Điềm không khỏi ngẩn ngơ, trong lòng giống như có cái gì đó bỗng nhiên xẹt qua, làm mặt hồ vốn bình tĩnh trong tim nàng gợn sóng lăn tăn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio