Edit: Nhã Vy
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Đoan Mộc Điềm cùng ca ca đi lên núi, hai người đều không định dừng ở chân núi lâu, liền đi thẳng tới chỗ Đoan Mộc Cảnh bố trí bẫy thú.
Hắn nói là bẫy, nhưng kỳ thật chính là một cái bẫy liên hoàn, được bố trí vô cùng âm hiểm xảo trá, phàm là bất cứ con vật nào chạy tới phạm vi đó, muốn bình yên chạy ra chỉ sợ là không có khả năng, hơn nữa vì phòng ngừa thôn dân bên cạnh núi đi vào dẫm phải, hắn còn cố ý để chút lời nhắc bên ngoài.
Từ rất xa, hắn liền nhìn thấy cái bẫy kia đã sập rồi, đôi mắt không khỏi sáng ngời, mặt mày hớn hở nói với Đoan Mộc Điềm: “Muội muội, xem ra hôm nay chúng ta có lộc ăn món thịt mới tươi sốt rồi.”
Đoan Mộc Điềm gật gật đầu, cũng có chút chờ mong, bước chân không khỏi nhanh hơn, tiến vào phạm vi bẫy.
Cái bẫy này quả thật đã bị động qua, hơn nữa còn lưu loát dứt khoát sập từ đầu đến đuôi, xem ra là mãnh thú lợi hại bị sập bẫy rồi.
Đoan Mộc Cảnh trực tiếp đi đến chỗ khâu bẫy cuối cùng, cúi đầu nhìn lại đột nhiên ngẩn ngơ, khóe miệng chân mày vốn cong cong giờ cũng cứng ngắc, sau đó thản nhiên quay người cẩn thận kiểm tra bẫy.
Xem phản ứng của hắn là rõ, con mồi kia đã chạy rồi, điều này khiến Đoan Mộc Điềm không khỏi có chút ngoài ý muốn, quay đầu cẩn thận nhìn khắp bẫy rập, bỗng nhiên ánh mắt tập trung vào một chỗ, vô ý thức vươn tay ra, giống như cùng lúc, Đoan Mộc Cảnh cũng phát hiện, cánh tay vươn tới.
“Đây là cái gì?”
“Hình như là mảnh quần áo”
“Sao ở đây lại có thứ này được?”
“Chẳng lẽ xông vào bẫy không phải mãnh thú, mà là người?”
“Người nào đần như vậy bước vào đây? Chẳng lẽ mắt mù không nhìn thấy cảnh cáo bên ngoài à? Coi như mù chữ thì cũng phải nhìn ra được ý tứ chứ.”
“Quả thật là xui xẻo, thôi bỏ đi, chờ huynh sắp xếp bẫy lại như cũ, chắc chắn có thể săn được. Khu này có không ít thú hoang. Cũng không biết người không cẩn thận xông vào kia có bị thương hay không.”
“Bị thương cũng đáng đời!”
“…”
Ngay tại suối nước cách bọn họ không xa, có người đang mở lớp vải quấn quanh cánh tay, lấy một ít nước rửa lên miệng vết thương , xoa lung tung một ít thảo dược, rồi lại băng bó lần nữa. Sau đó hắn cúi thấp xuống dùng một tay lấy nước suối lau mặt, đang định đứng lên nhưng động tác vịn đầu gối lại vô thức động đến vết thương trên cánh tay, khiến hắn không khỏi cứng đờ, hít nhẹ một hơi.
Hắn vẻ mặt phiền muộn cúi đầu nhìn về phía cánh tay bị thương, méo miệng nhỏ giọng thầm nói: “Chết tiệt, đúng là xui cực độ mà! Tốt nhất đừng để cho bổn công tử biết ai làm ra cái bẫy liên hoàn âm hiểm như vậy, nếu không nhất định phải lột da hủy xương hắn, nấu thịt kho tàu cho chó ăn! Không phải săn dã thú sao? Quanh đây cũng lắm cũng chỉ có thỏ!”
Lẩm bẩm xong, hắn liền chậm rì rì đứng lên, cả người rốt cục hoàn toàn lộ ra, mới biết hóa ra chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng môi hồng răng trắng, lông mày đen đôi mắt đẹp, nhìn thế nào cũng có chút hương vị tiểu bạch thỏ.
Hắn đứng ở đó đưa mắt nhìn quanh tứ phía, rồi lại cúi đầu nhìn mặt đất suy sụp, sâu kín thở dài một hơi, tự nhủ: “Thiên hạ to lớn, nơi này lại là sơn dã mênh mông, ta biết đi đâu tìm bóng dáng đại ca đây? Đoan Mộc Thần ơi Đoan Mộc Thần, nếu không tìm được đại ca mang về, ngươi liền đợi bị người ta lột da hủy xương làm thịt kho tàu cho chó ăn đi!
Tuy lời nói ra như vậy, nhưng hành động cùng vẻ mặt của hắn lại cơ hồ ngược lại.
Chỉ thấy hắn đứng nguyên tại chỗ nhìn quanh, “vù” một cái liền nhảy lên một tảng đá bên cạnh, sau đó nằm xuống, trợn to mắt thưởng thức bầu trời trên đỉnh đầu, chân đung đưa nhịp nhịp ngân nga điệu hát dân gian không biết tên.
Không biết qua bao lâu, mơ hồ từ trong rừng truyền tới tiếng bước chân sột soạt, còn ngẫu nhiên vang lên vài câu nói nhẹ nhàng.
“Muội muội, bẫy đã bố trí lại xong rồi, lần này chắc chắn sẽ không có ai xông vào, chúng ta ngày mai tới xem chút, kế bên này hình như vẫn còn nhiều thú hoang lắm.”
“Ừ”
“Chúng ta bây giờ đi hướng kia đi, mấy hôm trước lúc huynh lên thị trấn, có trông thấy một tiệm thuốc thu mua rễ đằng lê, huynh nhớ hai tháng trước chúng ta còn hái quả đằng lê ở bên đó.”
“Ừ!”
Hai huynh muội bình thường ở chung đều như thế, Đoan Mộc Cảnh tính tình ôn hòa, bình thường không nói nhiều nhưng ở trước mặt muội muội lại không nhịn được lải nhải, cái này không thể trách hắn, thật sự! Chỉ là bình thường nếu không có gì đặc biệt hào hứng, thì muội muội nhà hắn đúng là quá ít quá ít lời rồi.
Giống như lúc này, hắn nói nhiều như vậy, nhưng nàng chỉ dùng chút âm điệu đáp lại hắn, giống như đang nói với hắn, nàng có nghe hắn nói.
Hai người nói xong liền đi về hướng Đoan Mộc Cảnh chỉ, bỗng nhiên cành lá bên cạnh lắc lư, bóng người lập lòe, sau đó trước mặt bọn họ xuất hiện một bóng người. Người vừa xuất hiện đằng đằng sát khí chỉ một ngón tay về phía họ, kêu gào nói: “Giỏi lắm, thì ra cái bẫy liên hoàn âm hiểm kia là do tiểu tử ngươi làm ra, ông trời có mắt, nhanh như vậy đã để cho bản công tử ta đây gặp được ngươi, ngươi đợi mà gọi ông nội đi!”
Đoan Mộc Cảnh ngay khi y đột nhiên xuất hiện đã vô thức bước sang ngang, che muội muội ở phía sau, hiện tại nghe được lời y thì không khỏi sững sờ, lại nghe muội muội ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nói: “Ca ca, huynh nhìn y phục của hắn kìa.”
Hắn nghe vậy nhìn sang, chỉ thấy người này cao lớn như ngọc thạch, một bộ cẩm bào tinh xảo màu đỏ nổi bật khiến y có một loại cảm giác dung mạo tựa phù dung, giờ phút này cẩm bào bị buộc cao nhét vào thắt lưng, chắc là để tiện đi đường núi, mà ở ống tay áo bên trái, có một lỗ hổng như bị xé rách, nhìn vào bên trong cơ hồ có thể thấy mảnh vải quấn cánh tay y.
Đoan Mộc Cảnh chớp chớp mắt, cảm thấy y phục của người này khá giống với mảnh vải rách bọn họ mới tìm được, màu sắc chất liệu thoạt nhìn giống nhau, hơn nữa mảnh vải này giống như có thể vừa vặn lấp vào lỗ hổng trên ống tay áo kia.
Khóe miệng hắn hơi hơi co quắp, tiếp tục hướng ánh mắt dời lên trên, rốt cục nhìn thấy bộ dáng người này.
Đây là một thiếu niên, thoạt nhìn khoảng mười lăm mười sáu tuổi, bề ngoài môi hồng răng trắng, lông mày đen, đôi mắt nhìn rất đẹp, chỉ là bây giờ trên khuôn mặt dễ nhìn lại là cơn giận dữ đằng đằng sát khí.
Nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt này, Đoan Mộc Cảnh chẳng biết tại sao chợt sửng sốt, chỉ cảm thấy người này hình như đã gặp ở đâu rồi, thoạt nhìn rất quen.
Đây tất nhiên chính là công tử Đoan Mộc Thần, hắn ở bên kia tảng đá lẩm nhẩm hát, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại của hai huynh muội này, liền kích động lao đến, không chút suy nghĩ, nhìn cũng chưa nhìn rõ đã phun ra một tràng như vậy.
Bây giờ hắn mới nhìn rõ ràng ở trước mặt hắn là hai đứa nhỏ, không khỏi ngạc nhiên, giống như cảm thấy cái bẫy âm hiểm xảo trá làm hắn bị thương kia thế nhưng do một đứa nhỏ không quá mười mấy tuổi này làm, có chút khó tin, lại giống như ở nơi sơn dã xó xỉnh này nhìn thấy hai đứa nhỏ phấn điêu ngọc mài, linh khí bức người như vậy, nên bị giật mình.
Lại nhìn kĩ, nhất là Đoan Mộc Cảnh đứng phía trước, hắn chậm rãi nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Làm sao lại cảm thấy đứa nhỏ này nhìn quen mắt như vậy, giống như đã từng gặp ở đâu đó?
Hồ nghi một lúc, khí thế vừa lúc lao tới bị chìm xuống bảy tám phần, cũng không biết hắn nghĩ tới thứ gì, trong mắt bỗng nhiên tỏa sáng, sau đó chưng ra khuôn mặt tươi cười, tủm tìm hỏi: “Xin hỏi, hai ngươi tên gọi là gì?”
Song nụ cười này của hắn rơi vào trong mắt huynh muội Đoan Mộc, nhìn thế nào cũng thấy gian trá, hơn nữa vẻ mặt hắn trước sau biến hóa không khỏi quá lớn đi, Đoan Mộc Điềm vốn không phải đứa nhỏ thực sự, Đoan Mộc Cảnh cũng không phải đứa nhỏ bình thường, cho nên hai người liếc nhau một cái xong, ai cũng đều không có ý muốn trả lời vấn đề này.
Mà bọn họ liếc mắt như vậy, lộ ra nửa khuôn mặt của Đoan Mộc Điềm, cái bớt đỏ tươi thoáng cái hiện ra trước mắt Đoan Mộc Thần.
Đột nhiên có âm thanh hít khí trùng trùng điệp điệp vang lên, Đoan Mộc Thần mở to mắt nhìn cái bớt kia, sắc mặt kinh hãi.
Bởi vì góc nhìn, nên hắn chỉ nhìn thấy một nửa mặt bên phải của Đoan Mộc Điềm, cái kia thật sự là phấn điêu ngọc mài linh khí bức người, không ngờ tới nửa mặt bên phải của nàng lại dữ tợn như vậy.
Đoan Mộc Điềm ngược lại không có phản ứng gì, nhưng phản ứng này của hắn làm cho ánh mắt Đoan Mộc Cảnh hơi trầm xuống, hừ nhẹ một tiếng kéo muội muội quay người đi vào khu rừng bên cạnh.
Mãi cho đến sau khi bọn họ đi sâu vào rừng, Đoan Mộc Thần mới kịp phản ứng, đột nhiên thò tay vỗ lên mặt mình, thần sắc ảo não, sau đó quay người đi vào rừng.
“Ai ai, các ngươi chớ đi mà, vẫn chưa trả lời vấn đề của ta mà!” Tạm ngừng một chút, hắn lại kêu lên, “Chậm một chút, chờ ta với, ta không quen nơi này, lần đầu đến đây không biết đường, đã loanh quanh ở đây mấy ngày rồi, các ngươi có thể mang ta ra ngoài không? Tùy tiện dẫn ta tới thành nhỏ trong trấn nhỏ cũng được mà!”
Chỉ đáng tiếc, mặc kệ hắn hô nát cả yết hầu, cũng không có ai để ý tới hắn.
Đoan Mộc Điềm vốn không phải người nhiệt tình gì, hơn nữa người này tính ra còn có điểm thù hận với bọn họ, lúc vừa lao ra bộ dáng đằng đằng sát khí như vậy, nàng mà để ý tới mới là lạ.
Ngược lại Đoan Mộc Cảnh vốn là đứa trẻ tốt bụng, nhưng bất đắc dĩ bị phản ứng của người này sau khi nhìn thấy nửa mặt phải muội muội nhà hắn chọc cho tức giận, nên liền bỏ qua tiếng la phía sau, ngược lại còn lôi kéo muội muội đi càng sâu vào trong rừng.
Đoan Mộc Thần công tử hình như đúng như lời hắn nói, hắn đối với nơi này không quen, lần đầu tới đây căn bản không biết đường, mà hai tiểu tổ tông phía trước coi nơi này như hậu viện nhà mình, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng thân mang thần công, cho nên sau nửa canh giờ, Đoan Mộc Thần công tử chẳng những bị mất dấu, mà chính hắn cũng triệt để bị lạc trong rừng sâu không tìm được đường về!
“Ranh con, các ngươi tốt nhất cầu nguyện sau này không bị ta nhìn thấy, bằng không công tử ta đây gặp một lần đánh một lần!” Đoan Mộc Thần đứng trong rừng, quay đầu nhìn quanh đều là đại thụ che trời, dưới chân không có đường, nhớ tới nửa canh giờ này, không khỏi bi phẫn thẹn quá hóa giận, chỉ tay lên trời mắng.
Mắng được hai câu, hắn bỗng nhiên ngừng lại, hơi cúi đầu thò tay nâng cằm lẳng lặng trầm tư, vẻ mặt một hồi lập lòe bất định.
Mà lúc này, Đoan Mộc Cảnh cùng Đoan Mộc Điềm đã sớm đi tới chỗ muốn đi, Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên dừng bước, nhìn xuống bên dưới một cái, sau đó xoay người bò xuống.
“Muội muội, phía dưới có gì vậy?”
“Hình như là một cây Long Đằng thảo, muội xuống dưới xem một chút.”
“Cẩn thận một chút!”
“Dạ.”