“Trịnh Khanh, lấy cho anh bộ quần áo!” Tiếng gào ầm ĩ từ trong phòng tắm vang lên, tôi bực bội vứt cuốn ngôn tình trên tay xuống sofa, đi ra tủ quần áo, làu bàu:
“Nhôm đại ca, có ngày nào đi tắm mà ngài mang quần áo không?”
“...” Giọng nói trong phòng tắm câm bặt, tôi mang quần áo đến trước cửa phòng, gõ vài cái:
“Phong, quần áo của anh này.”
“...”
“ Nhôm đại ca...”
“...”
“AL Quý Phong “
“...”
Tôi thở dài, vặn tay nắm cửa bước vào phòng. Đúng như tôi đoán, kẻ nào nào đó giờ phút này đang co mình trong bồn tắm, cả người không một mảnh vải che thân, anh còn chưa kịp lau người, trên làn da màu đồng còn vương lại vài giọt nước, thân hình to lớn thu lại trong bồn tắm trông rất buồn cười. Tôi vừa tức vừa buồn cười cầm quần áo đập vào người anh một cái:
“Anh lại làm sao?”
Quý Phong ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt điển trai khóc khóc mếu mếu:
“Hức...chỉ là nhờ em lấy hộ anh bộ quần áo thôi mà...sao em lại chửi anh?...Em đã làm tâm hồn bé nhỏ của anh tổn thương trầm trọng...Ứ biết đâu...anh bắt đền...”
“...”
Tôi là Trịnh Chi Khanh, tuổi, AL Quý Phong là vị hôn phu của tôi. Chúng tôi quen nhau khi tôi tuổi. Hè năm đó tôi lên Hà Nội du lịch, Quý Phong hồi đó cũng là du học sinh sang Việt Nam để học tập. Anh lần đầu sang Việt Nam, đang loanh quanh thì bị lạc đường, đúng lúc gặp tôi đang đi dạo, anh liền kéo tay tôi, hỏi bằng một tràng tiếng anh:
“Excurse me! Can you tell me where is this??” (Xin lỗi, bạn có thể cho tôi biết đây là đâu được không?)
Tôi: “Mày nói cái gì vậy?”
Phong: “I said: can you tell me where are we standing?” (Tôi nói là: Bạn có thể cho tôi biết nơi chúng ta đang đứng là nơi nào không?)
Tôi: “Mày nhìn mặt tao có vẻ hiểu không?”
Phong: “Okay! So, where is Tran Hung Dao street??” (Thôi được rồi, bạn có thể chỉ cho tôi phố Trần Hưng Đạo được không?)
Tôi: “Mày không nói được tiếng người sao?”
“...”
“...”
Quý Phong nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng phang một câu xanh rờn:
“Đúng là gặp phải con điên, đi hỏi người khác cho xong.” Dứt lời liền quay gót ra đi không chút lưu luyến.
“...” Hóa ra hắn ta biết nói tiếng việt.
Tôi nhìn bóng lưng ai đó đang chạy đi, ngửa đầu lên trời, lẩm bẩm hàng nghìn chữ F, nghìn chữ shit. Hôm nay đúng là đi chân trái ra khỏi cửa mới gặp phải tên điên như thế này.
Sau hôm ấy, tôi quyết định đi ra ngoại ô Hà thành thăm quan một phen, ai biết đi trên đường thì gặp phải bọn thanh niên chả lành mạnh gì, bọn chúng
chặn đường tôi:
“Này cô em...”
“...” Gọi tôi sao?
“Gọi cô em đấy!” Một tên chỉ về phía tôi.
“...” Tôi ngó ngang người mình, chẳng lẽ trên đời này vẫn còn có kẻ mắt mù để ý đến tôi ư?
Chưa kịp để tôi mơ lâu hơn một chút, tên kia lại nói:
“Có tiền không, đưa cho anh đây một ít xem nào?” Chỉ một câu, như một cái cần câu móc tôi tỉnh khỏi giấc mộng hão huyền.
“...” Tôi cúi đầu nhìn đôi giày hàng hiệu dưới chân mình, lòng trăm mối ngổn ngang. Hóa ra là do mình ảo tưởng...
Đúng lúc tôi đang khép nép đầy đáng thương thì trên đầu truyền đến một giọng nói rất đỗi quen thuộc:
“Mấy người đang làm gì?”
Tôi ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên khi thấy Quý Phong đang đứng ở đây. Anh nhìn thấy tôi, sửng sốt:
“Lại là cô à?”
“...” F, thì ra hắn ta nói tiếng việt thông thạo đến vậy.
Quý Phong liếc qua tôi một cái, rồi dửng dưng quay sang đám thanh niên, một tên to con trong đó hừ lạnh:
“Thằng nhãi, tốt nhất là biến đi! Đừng động vào bọn anh, không thì bọn anh cho cưng biết tay.”
Quý Phong chắp tay sau lưng, cười hờ hững làm tên kia giận sôi máu. Tôi còn đang ảo tưởng rằng anh sẽ như super man mà đánh bay đám côn đồ kia thì Quý Phong đã xoay độ, anh đáng thương hề hề kéo áo tên to con kia, mếu máo:
“Anh...”
“...”
“...”
Tôi nhìn anh đang ưỡn ẹo vặn vặn thân mình, khuôn mặt điển trai làm vẻ e e lệ lệ. Quý Phong xoa xoa cánh tay của tên to con kia, mắt nháy nháy quyến rũ, thẹn thùng vỗ tay hắn:
“Anh này, người ta tìm anh lâu lắm rồi đấy có biết không?”
“...”
“...”
“...”
Đám côn đồ nhìn nhau, chưa đầy một lúc sau, cả đám chạy toán loạn như có lửa sau mông, tên to con kia còn gào khóc ầm ĩ:
“Huhu...sau này tao không bao giờ đi cướp tiền nữa...”
“...” Tôi ngẩng đầu nhìn Quý Phong, anh đang bình tĩnh khoác ba lô lên vai, nhìn thấy ánh mắt của tôi, anh hơi xấu hổ, ho nhẹ một cái:
“Cô đúng là xui xẻo, gặp phải cô cũng đúng là xui xẻo.” Nói rồi cầm áo khoác nhanh chóng chạy đi.
“...”
Đó là lần thứ hai chúng tôi gặp nhau.