Go Eun Byul vào nhà, trong đầu vẫn là hình ảnh khi Han Yi An cúi đầu xuống, đặt lên trán nó một nụ hôn. Tim nó vẫn đập rộn ràng và hai má của nó thì đã hồng từ bao giờ. Chưa bao giờ Go Eun Byul cảm thấy bản thân lại mất kiềm chế như vậy, cứ như là một đứa trẻ vui mừng vì nhận được một món quà mà nó thích.
Trong phòng khách, Ivan đang ngồi trên sofa xem tivi, thấy Go Eun Byul đi vào liền vươn đầu ra hỏi:
"Về rồi à?"
Go Eun Byul gật đầu.
Ivan nhìn thấy hai gò má của Go Eun Byul hơi hồng, trong đầu lại nhớ đến đêm hôm đó, hai má của nó cũng hồng như vậy, mỉm cười rất tươi tắn với Ivan, làm cho tim hắn rung rinh một trận lớn. Nghĩ vậy, trong lòng Ivan liền dậy sóng.
"Nghe nói cô muốn đi làm công tác tình nguyện?" - Ivan đè nén cảm giác hỗn độn, lơ đễnh hỏi.
"Ừ." - Go Eun Byul trả lời, mang dép đi trong nhà vào rồi đi về phía phòng mình.
"Cô đã định là đi đâu chưa?" - Ivan nói.
"Chưa, lát nữa sẽ tham khảo." - Go Eun Byul trả lời.
"Vậy thì đến chỗ này đi. Tôi biết một nơi rất phù hợp." - Ivan vui vẻ nói, trong mắt hắn mang theo một chút chờ đợi nhìn Go Eun Byul.
Go Eun Byul nhìn Ivan một lát rồi hỏi:
"Anh cũng biết những chỗ đó à?"
Trong mắt nó, Ivan là một công tử chỉ ham thích ăn chơi và bơi lội. Chưa bao giờ Go Eun Byul nghĩ là có một ngày Ivan sẽ thích những công tác tình nguyện như thế này.
"Ừ, muốn đi xem thử không? Chiều nay tôi rảnh!" - Ivan cười tươi nói.
"Được thôi." - Go Eun Byul gật đầu rồi mở cửa, đi vào phòng.
Buổi chiều, khi Go Eun Byul đã thay xong quần áo và đi xuống phòng khách thì Ivan đã ở đấy đợi nó từ lâu. Trong lòng Ivan dâng lên một cảm giác nôn nao khó tả, từ bé đến giờ hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại mong chờ như vậy. Go Eun Byul bước ra, trên người mặc một chiếc quần short ngắn, áo thun ngắn tay cùng với áo sơ mi khoác ngoài khiến cô nàng trông vừa năng động, vừa gần gũi. Tim Ivan đập nhanh hơn một chút, hắn ta vui vẻ nói:
"Đi thôi!"
Hôm nay Ivan lái xe đưa Go Eun Byul ra ngoài. Bây giờ thì Go Eun Byul mới biết hắn ta có một chiếc xe riêng. Trông cũng khá được, là một chiếc xe thể thao màu vàng rực rỡ.
Ivan mở cửa xe rồi nói với Go Eun Byul:
"Cô là cô gái đầu tiên được ngồi trên chiếc xe này đấy!"
Go Eun Byul ngồi vào ghế phụ một cách tự nhiên rồi nói:
"Đi thôi."
Ivan đưa Go Eun Byul đến một vùng ngoại ô. Băng qua những cánh đồng lúa mì rộng lớn. Trời xanh, lúa vàng dường như hòa quyện vào nhau, tạo nên một khung cảnh vừa thơ mộng, vừa giản dị.
Go Eun Byul chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh yên bình như vậy, đến nơi này, đưa mắt nhìn ra ngoài bầu trời xanh trên kia, cảm nhận từ cơn gió nhẹ mênh mang len lỏi qua từng lọn tóc tơ, tiếp xúc với da thịt mạt rượi khiến cho nó cảm thấy thoải mái.
Dường như, khi ta càng trở về gần với thiên nhiên, lòng ta càng bình yên.
Xe dừng lại trước cổng một căn nhà cũ kĩ. Go Eun Byul xuống xe, ngước mắt nhìn cánh cổng bằng gỗ đã bị tróc sơn quá nửa, trên đó có treo một tấm bảng lớn, trên đó có ghi một câu bằng tiếng anh: "Love grows by giving. The love we give away is the only love we keep."
Go Eun Byul tự lẩm bẩm trong miệng câu nói ấy:
"Tình yêu lớn lên nhờ cho đi. Sự yêu thương mà chúng ta cho đi là sự yêu thương duy nhất mà chúng ta giữ được."
Ừ, một câu triết lí sâu sắc của Elbert Hubbard, nếu chỉ đọc qua một lần thì không thể hiểu nổi ý nghĩa thật sự bên trong nó được.
"Vào thôi!" - Ivan đứng bên cạnh Go Eun Byul, mỉm cười nói.
Nói rồi hắn đẩy cánh cửa gỗ ra. Cửa kêu kẽo kẹt một tiếng rồi dịch ra phía sau vài mét, Ivan bước vào trước, Eun Byul cũng nối gót đi theo sau hắn.
Bên trong là một khoảng sân rộng với nhiều cây thân gỗ lớn, Go Eun Byul có thể nhận ra vài loại cây, trong số đó nổi bật nhất chính là một cây hoa mộc lan đang trổ hoa màu hồng nhạt, hương thơm nhè nhẹ tỏa ngát khắp cả khung trời xung quanh.
Go Eun Byul đứng dưới tán hoa mộc lan, cả người như bị chìm vào biển hương thơm ngào ngạt đó, vài đóa mộc lan rơi rụng xung quanh nó, khiến khung cảnh càng trở nên kì ảo lạ lùng. Ivan mãi chìm đắm trong cảnh đẹp trước mắt mà quên mất cả hít thở. Sau một hồi lâu chăm chú ngắm nhìn, mãi đến khi Go Eun Byul đi đến bên cạnh đẩy vai hắn, Ivan mới có thể lấy lại nhịp thở.
"Kia là ai thế?" - Vừa nói, Go Eun Byul vừa chỉ về phía đối diện.
Theo hướng tay Go Eun Byul chỉ có một người phụ nữ mặc một bộ quần áo đơn giản màu xanh nhạt, dắt theo hai đứa trẻ đang đi về phía Ivan và Go Eun Byul. Trên mặt người phụ nữ kia không giấu được vẻ dịu dàng và hiền lành, có lẽ cô ta chỉ mới ngoài hai mươi, cả người tỏa ra vẻ đẹp của một người phụ nữ phương Tây. Mắt xanh, mũi cao, tóc màu vàng óng ả khiến cho cô ta trở nên xinh đẹp rực rỡ một cách kì lạ.
"Julie!" - Ivan cười nói rồi vẫy tay với cô gái tên Julie.
Julie tiến lại gần, càng đến gần, Go Eun Byul càng cảm nhận được sự xinh đẹp và dịu dàng của cô ta. Một khí chất hoàn toàn trái ngược với nó, sự nữ tính của cô ta dường như sinh ra đã khác biệt với cái tính cách thô lỗ của nó.
Bởi vì tác giả không giỏi tiếng Anh nên những phần có đánh dấu sao xin hãy hiểu là tiếng Anh
"Ivan, không phải hai ngày trước cậu đã tới rồi sao?" - Julie mỉm cười nói với Julie.
"Bạn tớ" - Ivan chỉ vào Go Eun Byul - "Go Eun Byul muốn làm hoạt động tình nguyện nên tớ đưa cô ấy đến đây."
Julie nhìn sang Go Eun Byul, sau một hồi quan sát nó, Julie nói:
"Xin chào, tôi là Julie, người quản lí nhà tình thương này."
"Tôi là Go Eun Byul. Cứ gọi là Byul." - Go Eun Byul không mặn không nhạt đáp.
Mắt nó bỗng nhiên dừng lại ở hai đứa trẻ đang nắm tay Julie. Một đứa bé trai khoảng năm tuổi và một đứa bé gái nhỏ hơn một chút. Go Eun Byul luôn có cảm giác gần gũi với trẻ con hơn người lớn, nó cúi người, mỉm cười với hai đứa trẻ. Ivan thoáng ngẩn ngơ khi nhìn vào nụ cười đó của Go Eun Byul, con bé thô lỗ này chưa bao giờ tỏ ra dễ gần như thế cả.
Julie cũng nhìn thấy Go Eun Byul khá là thích hai đứa trẻ, liền mỉm cười nói:
"Đây là Ron." - Nói rồi chị chỉ vào đứa bé trai, xong lại quay sang đứa bé gái - "Đây là Kathy."
Go Eun Byul nói với hai đứa bé bằng giọng điệu hòa nhã:
"Chị là Go Eun Byul!"
Tụi trẻ ban đầu còn khá là rụt rè khi thấy người lạ, nhưng sau một lát nhìn thấy Go Eun Byul hoàn toàn vô hại, lại còn có vẻ ngoài khá khác biệt với Julie liền không khỏi tò mò, rất nhanh liền thân thiết với Go Eun Byul.
Julie nói với Go Eun Byul, nhà tình thương này chỉ vừa thành lập được một năm, Ivan là nhà tài trợ lớn nhất cho nơi này. Mỗi tuần, cứ đến thứ bảy và chủ nhật thì hắn ta sẽ đến đây chơi với tụi nhỏ, cho nên đám trẻ ở đây khá là thân thiết với Ivan.
Ở đây nhận nuôi hơn một trăm đứa trẻ, một số được gửi đến, một số thì là trẻ vô gia cư được Ivan đưa đến. Lâu dần, dưới mái nhà tình thương này, Ivan như một người cha của hàng trăm đứa con, ngày ngày ra ngoài kiếm tiền để nuôi chúng. Ngoài Ivan, còn có ba mạnh thường quân khác cũng thường xuyên đến đây thăm bọn trẻ.
Go Eun Byul nhìn Ivan đang vui vẻ chơi đùa với Ron, trong lòng không khỏi đánh giá tốt về hắn ta. Lúc đầu, Go Eun Byul chỉ nghĩ Ivan là một kẻ bốc đồng, nói nhiều và đôi lúc hơi đáng thương, nhưng thật không ngờ, hắn ta lại có trái tim ấm áp đến vậy.
Go Eun Byul biết, Ivan chỉ là một tuyển thủ bơi lội, đôi lúc cũng có làm photographer. Thu nhập cũng được coi là ổn định nhưng để dựng lên một mái nhà tình thương lớn như thế này thì không phải là chuyện dễ dàng gì, trong lòng nó không khỏi đặt một dấu chấm hỏi lớn.
Lúc trưa, khi đám trẻ đi ngủ, Go Eun Byul và Ivan ngồi dưới gốc cây hoa mộc lan, nhâm nhi một tách trà thảo dược Julie pha còn bốc khói nghi ngút. Go Eun Byul đặt câu hỏi:
"Nghe nói anh góp quỹ xây nhà tình thương này?"
"Ừ." - Ivan gật đầu - "Kể ra thì người góp quỹ là bố tôi."
"Bố anh?" - Go Eun Byul ngạc nhiên.
"Bố tôi là trẻ mồ côi, ông ấy luôn muốn xây một mái ấm tình thương cho bọn trẻ vô gia cư. Đó là toàn bộ số tiền tiết kiệm mà ông ấy dành dụm được, cộng thêm một khoản nhỏ của tôi. Di nguyện cuối đời của ông ấy chính là xây dựng và chăm lo cho nơi này thật tốt." - Ivan kể lại, ánh mắt hắn ta nhìn xa xăm về phía trước, mang theo một chút hoài niệm ưu buồn.
Dưới tán cây mộc lan, Go Eun Byul lần đầu tiên nhìn thấy thật rõ về Ivan. Thì ra, cậu ta đôi lúc cũng đầy tình cảm đến vậy.
"Nơi này rất tốt. Bố anh sẽ rất vui" - Go Eun Byul nói.
Nó muốn an ủi Ivan nhưng không thể tìm thấy lời nào để nói. Nếu đổi lại nó là Go Eun Bi, chắc chắn là cô bé sẽ có cách để giúp người khác xoa dịu nỗi buồn. Chả trách ai cũng yêu quý Go Eun Bi đến vậy.
Ivan nghe thấy câu nói của Go Eun Byul thì không khỏi bật cười. Hắn biết nó muốn an ủi mình, nhưng với bản tính đó của Eun Byul mà nói ra được lời này thì quả là kì tích rồi, không thể đòi hỏi hơn nữa ở nó được.
Lúc tiễn Go Eun Byul ra về, Julie có nói nhỏ vào tai Ivan:
"Cô gái đó rất đặc biệt."
Ivan mỉm cười nhìn cô gái nhỏ đang bình thản đứng ngắm từng đóa hoa mộc lan rơi rụng theo gió, trong hắn bỗng cảm thấy yên bình và thoải mái vô cùng. Dường như hắn có thể nhìn Go Eun Byul như vậy hàng giờ liền, chính sự yên tĩnh của Go Eun Byul khiến Ivan lưu luyến không muốn rời bỏ.
"Hình như anh rất thích cô ấy?" - Julie đột nhiên hỏi.
"Ừ, Julie à. Hình như tôi biết thế nào là thích một cô gái rồi." - Ivan nói.
Chính là khi nhìn thấy cô ấy, tim ta chợt đập mạnh một cái, tất cả sự chú ý đều dồn về phía cô ấy. Chính là cho dù một ánh mắt vô tình của cô ấy lướt qua thôi, cũng khiến cho ta thao thức cả đêm.
Chính là khi nhìn thấy bóng lưng yên tĩnh của cô ấy, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy an yên, tự tại.
Cũng chính là, khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô ấy, sẽ luôn tham lam muốn khiến cho cô ấy hạnh phúc hơn nữa.