Go Eun Byul tỉnh lại trên giường của mình, đầu thì nhức như búa bổ. Có lẽ là do đêm qua nó uống nhiều quá.
Nhớ lại tình trạng tối qua của mình, Go Eun Byul không khỏi xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố mà chui xuống trốn. Mong là tên Ivan kia cũng say như nó, để không nhớ ra mấy hành động ngu ngốc mà hôm qua nó đã làm.
Nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, nó nên chuẩn bị đi học rồi. Nghĩ vậy, nó liền ngồi bật dậy và đi vào nhà vệ sinh.
Buổi sáng hôm đó thời tiết lạnh đến mức Go Eun Byul mặc bao nhiêu áo khoác cũng không đủ. Nó rúc mặt trong chiếc khăn choàng màu đỏ để mũi không bị tuyết làm đóng băng. Đây không phải là lần đầu Go Eun Byul thấy tuyết rơi, nhưng mà tại sao hôm nay nó lại cảm thấy lạnh lẽo kì lạ như vậy nhỉ?
Khi Go Eun Byul vừa đặt chân ra khỏi nhà thì đã có người đứng sẵn trước cổng đợi nó. Là Han Yi An. Hôm nay cậu ta vẫn chỉ mặc một chiếc áo phông cùng quần jean, khoác ngoài một chiếc áo khoác mỏng. Go Eun Byul nhìn Yi An một lúc, rồi nhíu mày nói:
"Cậu không lạnh à?"
Han Yi An cười cười:
"Lạnh chứ! Chúng ta có thể ghé một quán cafe uống một tách socola nóng không?"
"Không, hôm nay tớ có tiết học." - Go Eun Byul nói rồi đóng cửa nhà lại, quay người toan đi qua khỏi Han Yi An. Không hiểu tại sao dạo này Go Eun Byul lại hơi muốn tránh mặt cậu ta.
Han Yi An dường như cũng nhận ra sự thay đổi kì lạ của Go Eun Byul liền chạy theo sau lưng nó, luôn miệng hỏi:
"Hôm nay lại có ai chọc giận cậu à? Nói đi, tớ sẽ xử lí hắn ta cho!"
"Hay là cậu đang bực mình chuyện gì thế? Bị điểm kém? Dù sao cậu cũng không phải là thánh nên bị điểm kém là chuyện bình thường thôi mà, đừng lo lắng quá như vậy!"
"Hay là cậu nhớ mẹ và Go Eun Bi rồi? Dạo này hình như cậu ít liên lạc về nhà lắm..."
"Go Eun Byul, có chuyện gì thì cậu phải nói cho tớ chứ, cậu cứ như vậy thì tớ biết làm sao?"
“Nếu có chuyện gì hãy kể hết với tớ. Đó mới là một Go Eun Byul mà tớ biết”
Han Yi An đuổi theo Go Eun Byul đi đến một quảng trường đông người qua lại. Đến trạm chờ xe buýt, Go Eun Byul vẫn không trả lời những câu hỏi của Han Yi An khiến cậu ta càng nóng lòng hơn bao giờ hết. Go Eun Byul chưa bao giờ như vậy, nếu như Han Yi An quá lắm mồm, nó sẽ mắng cậu ta một trận rồi quay lưng bỏ đi, hoặc là đánh Han Yi An một trận ra trò, chứ Go Eun Byul chưa bao giờ lờ Han Yi An, điều này khiến cậu ta hết sức lo lắng.
Xe buýt đến, Han Yi An định đuổi theo Go Eun Byul lên xe thì nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của nó:
"Han Yi An, không phải cậu từng nói rằng cậu cũng không biết mình có hiểu rõ tôi không hay sao? Vậy thì tại sao cậu cứ tỏ ra mình hiểu tôi vậy?"
Han Yi An nhìn thấy đôi mắt của Go Eun Byul mang theo một nét buồn bã. Thì ra, chính là câu nói của cậu ta trong thư viện ở trường Sekang ngày đó đã khiến Go Eun Byul trở nên xa cách như vậy. Chính là lúc Han Yi An quyết định buông bỏ tất cả thói quen, kể cả thói quen chờ đợi mỗi khi Go Eun Byul đọc sách cũng chính là buông bỏ tình cảm mười năm của mình, đã khiến Go Eun Byul đau lòng.
Một cô gái, khi bị bỏ rơi quá nhiều lần, dần dần sẽ luôn tự hình thành một lớp vỏ bảo vệ kiên cường và không gì có thể phá vỡ được từ bên ngoài. Chỉ có thể đợi một ngày, có một người xuất hiện và giúp cô ấy tự mình thoát ra khỏi lớp vỏ ấy thôi. Han Yi An, đã từng là người giúp Go Eun Byul bước ra khỏi vỏ bọc của mình, sống bằng con người thật của mình trước mặt cậu ta. Nhưng cũng chính Han Yi An khiến Go Eun Byul một lần nữa tự nhốt mình trong vỏ bọc ấy.
Lòng Han Yi An bây giờ vô cùng phức tạp, vừa đau lòng, vừa hối hận. Cậu ta chẳng biết nói gì để xoa dịu Go Eun Byul cả, bởi vì cậu ta thật sự sai rồi.
"Han Yi An, tớ rất mệt mỏi. Cậu làm ơn để tớ yên một lát thôi!"
Nói rồi nó quay lưng bỏ lên xe. Han Yi An cứng đơ người nhìn theo chiếc xe buýt bắt đầu chuyển bánh, xa dần, xa dần rồi mất hút ở cuối đoạn đường. Go Eun Byul, cuối cùng là cậu bị làm sao vậy?
Go Eun Byul ngồi trên xe buýt với một tâm tình hỗn loạn. Nó vô cùng tức giận, à thì ra bây giờ nó đã hiểu được cảm giác này. Khi nó thổ lộ tình cảm của mình với Han Yi An, cậu ta lại chỉ biết có Go Eun Bi, bây giờ lại chạy đến bên cạnh nó, khiến nó vô cùng khó chịu. Cuối cùng, nó là gì chứ? Một người kêu thì đến, đuổi thì đi sao? Khi nó ở đấy thì chỉ vì sự xuất hiện vài tháng của Go Eun Bi mà lờ nó đi, còn bây giờ, khi nó cho cậu ta sự tự do, lại đuổi theo nó đến tận đây. Thật quá kì cục!
Go Eun Byul dành toàn bộ thời gian sau giờ học để trốn trong thư viện. Dù sao hôm nay cũng không có việc gì để làm, dành một ít thời gian để đọc sách, điều chỉnh lại trạng thái cảm xúc hỗn loạn của mình một chút cũng tốt.
"Này, đã lâu không gặp!"
Go Eun Byul ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện, là một tên con trai quen mắt. Là Egan! Cái đầu với mái tóc đỏ đó vô cùng nổi bật, khiến anh ta không thể nào bị nhầm lẫn với bất kì ai. Kể ra thì cũng khá lâu rồi từ hồi Go Eun Byul thẳng thắn nói chuyện với Egan, nó đã không gặp lại anh ta trong một thời gian dài, nếu như Egan không xuất hiện, có lẽ nó sẽ quên mất trên đời tồn tại một người như vậy cũng không chừng.
Go Eun Byul nhìn Egan một lát, không trả lời câu nói của anh ta mà tiếp tục cúi đầu, chăm chú đọc sách.
"À, có lẽ em không nhớ anh! Anh tên là Egan, người đụng phải em ngay ngày đầu tiên đến trường đấy!" - Egan ngồi xổm xuống đối diện Go Eun Byul, vui vẻ nói.
Go Eun Byul gật đầu một cái, xem như là nó có quan tâm đến câu nói của anh ta.
"Em đã tìm được địa chỉ mà tôi nói chưa?" - Egan tiếp tục hỏi.
Go Eun Byul nhớ ra địa chỉ mà Egan đã cho nó để tìm mấy quyển cổ thư về y học, nó đã nhờ Ivan xem hộ, nhưng hắn ta cũng hoàn toàn mù tịt về địa chỉ ghi trên đó. Ivan nói có lẽ Go Eun Byul bị lừa rồi, đó chỉ là một địa chỉ ma. Nhưng Go Eun Byul cũng đã quên chuyện đó đi rất nhanh, dù sao không tìm được thì xem như không có duyên với những quyển sách đó thôi. Nó sẽ không cảm thấy buồn bã gì cho lắm. Hơi thất vọng một chút rồi thôi.
Thấy nét mặt Go Eun Byul có một chút biến đổi, Egan tiếp tục nói:
"Bây giờ thì đồng ý để anh giúp em tìm chưa?"
Go Eun Byul ngước mắt lên, đôi mắt to tròn của nó nhìn xoáy sâu vào Egan, nó hỏi:
"Vì sao anh lại nhiệt tình như vậy?"
"Bởi vì tôi thích em!" - Egan thẳng thắn đáp.
"Ồ, vậy thì tôi phải từ chối rồi. Lý do không được tốt lành lắm." - Go Eun Byul lạnh nhạt nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi đôi mắt đen của Egan, khiến anh ta hơi nổi da gà.
"Được rồi." - Egan bỗng cười xòa - "Tôi chỉ đùa em thôi, tôi chỉ muốn kết bạn với em!"
Ánh nắng buổi chiều chiếu qua khung cửa kính sát đất của thư viện, xuyên qua từng dãy kệ sách, lấp lánh bao trùm lên hai con người ngồi đối diện nhau sau một hàng sách dài. Ánh nắng ngày hôm ấy màu nâu đỏ, càng làm cho mái tóc đỏ của Egan trở nên nổi bật, cả người anh ta như tỏa ra một thứ hào quang sáng chói, khiến Go Eun Byul hơi chói mắt. Nó dời tầm mắt về lại quyển sách của mình, lạnh nhạt nói:
"Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ!"
"Thế thì có thể cho anh số điện thoại để tiện liên lạc không?" - Egan hỏi.
"Anh có thể tìm thấy số của tôi như cách anh đã tìm tên và lớp học của tôi." - Go Eun Byul đứng dậy, đặt quyển sách về chỗ cũ rồi mỉm cười một cách châm chọc - "Phòng thông tin trường có vẻ khá thân thiết với anh đấy!"
Egan cũng đứng dậy, ngồi xổm lâu khiến chân anh ta hơi tê lại. Không chỉ chân mà lòng anh ta cũng đang tê lên vì rung động. Ừ, đứng trước một cô gái cá tính và đặc biệt như vậy, ai có thể cưỡng lại sức hút quá mạnh mẽ đó được chứ?