[Yoonhyun] Nhất Cố Hoa Lạc

chương 54: uy quyền

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tranh của Từ Thi Hiền xác thực họa rất đẹp, bạch hạc là biểu trưng trường thọ an nhiên.

Hơn cả, phần lạc khoản, nàng ta lại bồi thêm hai câu:

"Bạch hạc thiên thiên trùng sơn lại...!

Thiên âm vọng vọng hoài nhân tâm..."

Có thể hiểu hàm ý là bạch hạc về núi lớp lớp dày đặc, âm vang trời đất còn đọng lại lòng người.

Nghĩa cả câu có thể hiểu là đang ngợi ca Châu Hiền như bạch hạc về núi để lại tiếng vang.

Nếu chưa trọng sinh lại lần nào, Từ Châu Hiền còn có thể hiểu là Từ Thi Hiền khen ngợi nàng.

Nhưng chẳng qua, thật đủ trùng hợp.

Đời trước lúc nàng chết, ả quân quý này cũng họa một bức y hệt để tiếc thương.

Lúc đó, hàm ý lại là bạch hạc quy sơn tiễn vong linh, lòng người tiếc thương cho tự danh Châu Hiền.

Thật đủ mỉa mai! Nếu Từ Châu Hiền không gài tay chân bên người Từ Thi Hiền, không được một lần trọng sinh, làm sao biết được bức họa này còn ẩn chứa hàm ý nhiều hơn thế?

Từ Châu Hiền phất tay, Bạch Hạ hầu cận hiểu ý châm thêm trà.

Nàng bình thản thu mấy lời tán thưởng Từ Thi Hiền bên dưới vào trong tai.

Tiếu ý càng thêm lạnh lùng.

Từ Thi Hiền lại cúi thấp đầu khiêm tốn, đáy mắt giấu không được đắc ý.

Ả thứ nữ này làm Trữ phi thì thế nào, bất quá chỉ là một tên hề cho nàng tùy tiện cười nhạo mà thôi.

Thậm chí mờ ám trào phúng, ả thứ nữ đó cũng đã nhận ra đâu?

Càng nghĩ Từ Thi Hiền càng thật sâu đắc ý.

Từ lúc Lưu thị bị đưa ra ngoài, ngày tháng ả trôi qua không mấy tốt đẹp.

Nếu không bám víu vào được Lâm Hinh Phúc, ả ta thật sự không biết phải dựa hơi ai.

Từ Châu Hiền lúc này lại chậm rãi rời tọa kỉ, từng bước từ tốn xuống giữa chính điện.

Cung bào thêu phượng hoàng tám đuôi giương cánh ẩn hiện.

Hoa văn nở rộ bên viền tay áo, chỉ vàng nạm ngọc, lộng lẫy như nước mắt giao nhân.

Nhất tề khách khứa đều cảm thấy có điểm e dè.

Nàng tiến đến giá gỗ, là chỗ treo bức họa của Từ Thi Hiền.

Bộ bộ thong dong nhưng lại khiến nhân tâm thấp thỏm.

Nàng lượn quanh giá gỗ một vòng, tâm tình Từ Thi Hiền cũng theo đó căng thẳng.

Không rõ từ lúc nào, ả ta đã bắt đầu sinh ra sợ hãi với Từ Châu Hiền, không sai, là sợ hãi.

Từ Châu Hiền dường như tán thưởng nói: "Họa kỹ của nhị tỷ, lâu ngày càng uyên thâm".

Từ Thi Hiền vờ cúi đầu, ôn nhu đúng mực, đáp: "Tiểu nữ không dám, tạ Trữ phi tán dương".

Từ Châu Hiền đội phượng quan đặc chế của Trữ phi, phượng hoàng bằng vàng lấp lánh ngậm chuỗi ngọc, theo mỗi cử động của nàng mà lung lay, thoạt nhìn rất đẹp mắt.

Nàng vuốt vuốt viền tay áo, như đùa như thật nói: "Tán dương? Bản cung nào có tán dương tỷ, chẳng qua chỉ cảm thán họa kỹ của tỷ đã có thể dùng để mắng chửi người mà thôi".

Lời nhẹ ý nặng, phút chốc Từ Châu Hiền cứ vậy thẳng thừng gán tội.

Phải biết, bôi nhọ hoàng thất là án tử treo thân.

Từ Thi Hiền kinh hoảng, cố trấn định mình, vội đứng dậy, dung mạo như tiên, quật cường nói: "Trữ phi, tiểu nữ tuyệt không dám lớn gan như vậy?! Trữ phi hà cớ gì lại muốn gán tội cho tiểu nữ?!!".

Lâm Hinh Phúc vốn ngồi ở trà kỉ đối diện, thấy quân quý đầu ấp tay gối của mình gặp nguy, cũng đứng lên.

Trầm giọng nói: "Trữ phi? Đang yên đang lành, người nói lời này là cớ làm sao?".

Từ Châu Hiền bị chỉ trích cũng không biểu tình gì, lớp mặt nạ hoàn mỹ không vết rách.

Nàng chăm chú nhìn bức họa thêm một lúc, đuôi mắt ẩn chứa một loại sát khí lơ đãng.

Là cỗ sát khí đặc trưng của kẻ săn mồi, thoạt nhìn như vẻ vô tâm, thật ra vẫn quan sát con mồi, chờ cơ hội ra một đòn kết liễu.

Từ Châu Hiền không nhìn Lâm Hinh Phúc, chỉ thản nhiên nói: "Thế nữ cần gì kích động như vậy? Là bất bình vì nhị tỷ của bản cung? Bất quá, bản cung chỉ đang nói sự thật mà thôi".

Hai câu đầu đã triệt để làm Lâm Hinh Phúc á khẩu.

Ngữ khí câu cuối của Từ Châu Hiền lại quá mức thâm trầm, làm kẻ khác phải vô thức cố kị.

Từ Thi Hiền không phục, vai gầy run run: "Trữ phi, tiểu nữ thật sự vô tội!!".

Từ Châu Hiền cười khẽ, như thể chẳng đáng, cung trang trên người nàng vẫn lộng lẫy như vậy, phượng quan tinh xảo như vậy.

Phảng phất nhắc nhở tất cả ở đây, nàng mới là người cầm quyền lớn nhất.

Nàng ngâm khẽ: "Bạch hạc thiên thiên trùng sơn lại, thiên âm vọng vọng hoài nhân tâm? Nhị tỷ điền thơ hay, bất quá làm sao nó lại giống viếng thư cho tang sự thế này?.

Mồ hôi lạnh đầy lòng bàn tay Từ Thi Hiền, ý tứ ả ta đúng là vậy, nhưng không ngờ Từ Châu Hiền có thể vạch trần.

Bất quá, khả năng xoay chuyển của ả cũng không tồi.

Rất nhanh thì thấy Từ Thi Hiền hoa dung đoái vũ, nghẹn giọng: "Họa này tiểu nữ vốn muốn dùng chúc tụng sinh thần Trữ phi, nếu Trữ phi đã không vừa ý, thì cái sai liền ở tiểu nữ.

Trữ phi đã hài lòng?".

Dung mạo Từ Thi Hiền xác thực xuất chúng, lại thêm lệ châu hai hàng, điềm đạm đáng yêu.

Rất dễ dàng chọc người thương tiếc, rất nhanh liền có nghị luận bênh vực ả ta.

Hơn cả, ý trong lời của ả ta, Từ Châu Hiền lộng hành chuyên quyền, cả tỷ muội trong nhà cũng có thể bới móc chuyện cỏn con để gây sự như vậy.

Quả làm nhân tâm cộng phẫn.

Lâm Hinh Phúc vốn đã ghi hận Từ Châu Hiền, lại thêm chuyện hôm nay, rất không vừa mắt.

Nàng khảng khái nói: "Như vậy, Trữ phi đã vừa lòng chưa? Hiền nhi vốn chỉ muốn tốt, không ngờ còn bị vạch lá tìm sâu.

Trữ phi, người nên nhớ kĩ, xuất thân của người cũng từng là muội muội được Hiền nhi dìu dắt".

Muội muội được Hiền nhi dìu dắt? Khá khen cho câu này.

Từ Châu Hiền tiếu ý càng phát lạnh.

Nàng vô thức vuốt nhẹ viền tay áo, hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Hinh Phúc, ngữ khí điềm nhiên: "Thế nữ là đang muốn ám chỉ bản cung chuyên quyền? Vạch lá tìm sâu, chuyện bé xé to, không niệm tình ruột thịt mà chèn ép tỷ muội trong nhà?".

Nói đến đây, Từ Châu Hiền lại cười rộ lên, thanh thúy như chuông bạc trong gió xuân, dung mạo thanh tú nhiễm thần sắc dương quang.

Chúng khách khứa vô thức run nhẹ, rõ ràng Từ Châu Hiền đang cười, nhưng lại khiến bọn họ sinh ra khiếp ý.

"Nếu như bản cung nói, Từ Thi Hiền này không chỉ châm chọc, mà còn dám dựng mưu ám hại bản cung.

Thế nữ thấy, như vậy có phải là chuyện bé xé to nữa không?"- Từ Châu Hiền bình đạm nói, ý vị có chút khiêu khích nhìn Lâm Hinh Phúc.

Lâm Hinh Phúc rất không thích loại ngữ khí này của Từ Châu Hiền, trong bông mềm giấu kim nhọn.

Nàng ta tiến lên một bước, vóc người cao ráo đặc hữu của tước quý, vô thức tỏa ra khí tràng: "Không bằng không chứng, Trữ phi đừng ở đây vu cáo người vô tội!!".

Từ Châu Hiền đương nhiên cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm từ Lâm Hinh Phúc.

Là bản năng đặc trưng của mỗi tước quý, tin tức tố cảnh cáo.

Bất quá, nét mặt nàng vẫn không biến động, chỉ tựa tiếu phi tiếu:

"Nếu bản cung trong tay có chứng cứ? Thế nữ, người nên biết, ám hại hoàng thất là tội lớn thế nào? Huống hồ, Lệ phi ngồi nơi cao cũng sẽ không muốn bản cung bị ủy khuất".

Câu này của Từ Châu Hiền, ý tứ khiêu khích đã không thèm giấu.

Nàng còn dám mượn hơi đến Lệ phi, quả nhiên chọc dậy lòng hiếu thắng đặc trưng của tước quý.

Lâm Hinh Phúc lập tức cười nhạo: "Vẫn là câu nói cũ, Trữ phi, không bằng không chứng người đừng tùy tiện hồ ngôn, tránh làm mất mặt hoàng thất thêm".

Từ Châu Hiền chuyển bước, vừa vặn đối diện với Lâm Hinh Phúc, khí thế trên người nàng vẫn không suy giảm.

Tựa như phượng hoàng giương cánh, kiêu ngạo diễm lệ, từng bước đi của nàng đều chứa quyền sinh sát vô hạn.

Ngữ khí nàng rất mềm rất nhẹ, nhưng ý tứ nặng tựa ngàn cân: "Nếu bản cung chứng minh được Từ Thi Hiền có tội.

Như vậy người thụ hại là bản cung, Thế nữ còn định phản bác thế này hay không?!".

Lâm Hinh Phúc cũng bị khiêu lên chiến khí, nàng thật sự chán ghét cảm giác bị Từ Châu Hiền nhìn như giun dế, không do dự liền đáp: "Nếu Hiền nhi thật sự có tội, bản thế nữ sẽ quỳ xuống nhận tội với Trữ phi thay nàng!!".

Từ Châu Hiền vốn chỉ chờ có câu này, khóe môi gợn nhẹ, đáy mắt tựa gương đồng cổ kính, phản chiếu lại Lâm Hinh Phúc đang cười nhạo nàng.

Tốt lắm!! Lâm Hinh Phúc!! Ngươi xem cho kĩ!! Hôm nay Từ Châu Hiền ta sẽ bắt ngươi phải quỳ xuống dưới chân ta!!!

Chỉ thấy Từ Châu Hiền quay người, cung trang theo chuyển động của nàng mà lay động tinh tế.

Nàng tiền tới chỗ Từ Thi Hiền, bộ bộ kinh tâm.

Tâm tình Từ Thi Hiền theo đó mà căng thẳng, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

Từ Châu Hiền lại không đụng chạm gì đến Từ Thi Hiền, chỉ thản nhiên cầm lấy chén trà đặt trên trà kỉ của Từ Thi Hiền, cũng chính là chén trà của ả ta khi nãy.

Xong rồi Từ Châu Hiền lại lần nữa quay về giá gỗ, tiết tấu nàng rất chậm, nhưng người khác lại không thể dời mắt, chăm chăm nhìn cử động của nàng, Lâm Hinh Phúc cũng không ngoại lệ.

Chỉ thấy Từ Châu Hiền bình thản tạt thẳng chén trà vào bức họa, rồi thẳng tay vất bỏ luôn chén sứ trên tay xuống.

Động tác nhanh mà lưu loát.

Một đôi đồng tử trơn bóng khóa chặt Lâm Hinh Phúc, như khiêu khích cũng như đắc thắng.

"Xoảng!!"- tức khắc có kẻ không nghĩ Từ Châu Hiền sẽ làm vậy mà giật mình kinh hô.

Tiếng ồn ào nổi lên tứ phía.

Một bức họa tinh xảo liền bị nhem nhuốc không chịu nổi, thập phần quỷ dị.

Lâm Hinh Phúc thật sâu nhăn mày, dường như vậy không hiểu dụng ý của Từ Châu Hiền.

Lại nghe thấy ngữ khí lạnh lùng của Từ Châu Hiền: "Thế nữ, ngươi nhìn cho kĩ, bản cung có vu cáo cho hồng nhan của ngươi hay không?!!".

Lúc này tiếng hút khí lạnh lại nổi lên liên tục, bức họa đẹp đẽ bị lem luốc thì thôi, cư nhiên còn bốc mùi hôi thối kì lạ.

Nét mực chảy dài trên họa, từng đường đều bốc ra vị đạo tanh tưởi, buồn nôn.

Có chỗ mực bị dính nước còn bắt đầu chuyển sắc vàng đục, trông thập phần xấu xí.

Nào có như khi nãy được tụng khen?

Lâm Hinh Phúc cũng chịu không được mùi tanh tưởi này, lùi lại một bước, mắt phượng xoẹt qua ghét bỏ.

Từ Châu Hiền điềm nhiên như không, chuyển chậm bước chân tiến tới chỗ Lâm Hinh Phúc, ngữ khí cứng rắn mà đanh thép:

"Từ Thi Hiền bày mưu dựng kế, nàng ta là dùng xạ hương cũng nước dãi của người nhiễm ôn dịch vào trong mực pha để họa tranh!! Rồi lại dùng bức họa đó mừng thọ, đây là khinh nhờn bản cung, khinh nhờn hoàng thất!!

Nàng ta còn dám dùng xạ hương nhiều như vậy trong tranh.

Không phải muốn bản cung bị lây nhiễm dần mà mất khả năng dựng dục hay sao?!! Nếu không phải có tâm phúc vô tình báo lại, bản cung đã thành trò cười lớn cho thiên hạ rồi!!".

Lâm Hinh Phúc cũng không ngờ đến được.

Bên kia Từ Thi Hiền đã mặt mày tái nhợt, nội tâm gào thét liên tục.

Làm sao ả thứ nữ này lại biết rõ như vậy?!! Tuyệt không thể nào!!

Từ Thi Hiền đương nhiên biết, hiện tại đắc tội Từ Châu Hiền là lành ít dữ nhiều.

Ả thứ nữ hung tàn này làm sao bỏ qua cơ hội bóp chết nàng.

Vậy nên nàng vội tiến ra, lao vào người Lâm Hinh Phúc, run rẩy khóc nấc: "Thế nữ!! Cầu người làm chủ cho tiểu nữ!! Tiểu nữ thật sự không biết làm sao lại như vậy!! Tiểu nữ bị oan!!".

Từ Châu Hiền nội tâm khó nén cười nhạo.

Từ Thi Hiền đúng là kẻ tự cao, có chết cũng sẽ không quỳ dưới chân nàng cầu xin.

Ả ta nghĩ ả ta vẫn còn rất cao quý chăng? Hay ả ta nghĩ Lâm Hinh Phúc sẽ bảo hộ được cho ả?

Lâm Hinh Phúc có chút yếu thế, nàng ta bận bịu đỡ Từ Thi Hiền.

Chăm chú nhìn Từ Châu Hiền, ngữ khí có điểm cứng ngắc: "Chuyện này nhất định còn uẩn khúc, Trữ phi làm sao lại vội kết luận như vậy?!".

Từ Châu Hiền lần nữa bật cười, nàng ưu nhã chỉnh lại phượng quan hoa lệ của mình.

Tiếu tấu rất chậm.

Nàng nửa đùa nửa thật: "Vậy theo lời Thế nữ, bản cung phải để bản thân thụ hại rồi mới có thể kết luận chăng?".

Tức thì Lâm Hinh Phúc cứng họng.

Chung quanh nổi lên thì thầm chỉ trỏ..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio