Xy-ôn-ly!!! Mày có chắc nó là cái Vân ko?" Cái Lan Anh bên đầu dây kia đang sốt sắng, nghe cái giọng là biết liền nó đang muốn đến trường mà...
"Đúng vậy CyAlly! Là Thảo Vân hồi đó là bạn học của chúng ta và cũng là người hôm trước mày bắt gặp hắn và cô ta tình tứ gần quán Coffe!" Nó lấy tay che miệng áp vào cái điện thoại "cùi". Mà cô ta cũng thật là, bạn học mà cũng ko nhớ mặt, bạn thân hẳn hoi. Mà đúng ra ko nhớ thì cũng là chuyện bình thường... Xa nhau mười mấy năm zời ai mà nhớ nổi! Huống chi bọn nó đều thuộc loại "dậy thì thành công", cả cơ thể và khuôn mặt đều thay đổi rõ rệt mà!!.."Mày nói chuyện với cô ta chưa?" Giọng cái Lan lại vang lên chói tai.
"Thôi nhé đến tiết mục của tao với thằng chả ý roài! Có gì chém sau! Ok bai bai!" Nó cụp máy ko chút do dự và chạy thẳng về phía sau cánh gà. Nơi đó có hắn và cô bạn thân xưa ko nhớ cùng thầy cô và các bạn cùng lớp đứng đó để cổ vũ cho nó. À ko nó và hắn. "Tiếp theo là tiết mục của lớp A chúng ta nhé! Xong lớp này là đến lượt hai em đấy!". Cô giáo chủ nhiệm vỗ vào vai tên Hoàng mỉm cười. Sao ko vỗ vào vai nó nhỉ, nó là người cần động viên lúc này mà. Tay nó bấu chặt vào nhau, mặt đỏ phừng phừng như sắp ra trận, mặt cúi xuống, bỗng..."Lê Yến Chi...!". Một giọng nói vang lên kéo dài chữ Chi. Tay của cậu ta khoác lên vai nó, miệng nở nụ cười tươi. "...Ừm. Giờ mới ló bản mặt ra ha.", mặt nó quay sang nhìn cậu ta nói câu đó ra với vẻ mặt hờn dỗi, lắc mình đẩy tay cậu ta rơi xuống." Hạng Vũ, cái tên chết băm chết dằm này, đi đâu bây giờ mới đến, có biết cái Lan gọi cho tôi mấy cuộc rồi không?". liên quan vãi luôn, tưởng nó tức vì hắn ko đến cổ vũ động viên nó ai dè bả lo cho bạn bả hông hà... " Xin nhỗi! Công nhận mặt mụ khi giận dễ thương vãi luôn!", Hạng Vũ cậu ta thật dẻo miệng. Nó cười, " Không dám, tôi nào dễ thương như bạn Lan Anh của ông, hai ông bà hẹn hò với nhau từ khi nào mà dấu diếm bạn bè! Thật là..."