Hắn không là gì cả. Cậu là đồ chơi trong tay hắn, hắn ngược lại cũng chỉ là con rối trong tay cậu. Vậy mà tại sao mỗi ngày lại ngóng trông cái hình dáng quen thuộc đó như vậy kia chứ? Cậu thật không hiểu nổi bản thân nữa rồi.
Cô đơn quá! Sao cậu lại thấy cô đơn như vậy nhỉ?
Cả ngày chỉ có bốn bức tường cùng với người quản gia già làm bạn. Cậu như bị giam lỏng trong không gian tù túng này vậy. Cảm giác bức bối khó chịu vây lấy cậu. Một người thích gì làm lấy như cậu mà giờ đây lại phải chịu cuộc sống này sao? Đi đâu cũng cần sự cho phép? Thật nực cười…
“Cậu Hero? Không sao chứ?” – ông cầm bó lily ngắt ngoài vườn cắm vào chiếc bình to trong phòng cậu như mọi ngày. Vẻ lo lắng hỏi khi thấy cậu có vẻ đáng sợ
“Tôi không sao!”
“Thật không sao chứ? Tôi xem ra không phải vậy đâu…”
“Ông biết nói nhiều cũng là một tội không?” – mặc dù cậu có cảm tình với người quản gia này, nhưng đôi khi ông ta lại khiến cho cậu muốn giết người
“Thôi được rồi! Nếu cậu không muốn tôi nói thì tôi không nói. Nhưng cậu có muốn nghe một câu chuyện không?”
“???”
“Tôi muốn cậu hiểu hơn về thân thế của cậu chủ, có lẽ cậu sẽ cảm thông cho cậu ấy thôi…”
/Cảm thông? Cái hắn cần không phải sự cảm thông, mà là lòng căm thù. Hắn không cần cái thứ đó. Nó không thể làm hắn mạnh hơn đâu…/ – nghĩ vậy nhưng cậu vẫn lắng nghe giọng kể trầm mặc của người quản gia.
….
Câu chuyện cuộc đời hắn làm cho cậu hiểu lí do vì sao từ một Jung Yunho tốt bụng luôn giúp đỡ kẻ yếu lại trở lên tàn nhẫn như thế. Đúng như người quản gia già nói, cậu cảm thông hơn với hắn, nhưng đồng thời cũng tự chửi mình sao phải cảm thông với hắn như thế kia chứ?
Nhưng quá khứ mãi là quá khứ mãi chỉ là quá khứ. Có cố cũng không thể níu kéo lại được nữa rồi.
“Tôi khuyên cậu đừng nên quá nặng lòng làm gì. Tôi không biết giữa cậu và cậu chủ xảy ra chuyện gì, nhưng hãy tạm quên đi. Hãy tìm việc gì đó để làm, có lẽ sẽ thư thả hơn đó.”
“Uhm…. Cảm ơn bác!” – cậu buông lời cảm ơn, nhưng nó như giọng nói vang lên từ nơi nào đó trong không gian chứ không phải nga trước mặt ông, từ con người ngồi kia.
“Thôi nào, đừng mãi trong phòng này nữa. Cậu không thấy nó quá ngột ngạt sao?”
Cũng chẳng nói gì thêm. Có lẽ cậu cần một không khí thoải mái hơn thật. Đi theo ông ta ra vườn vậy. Đã lâu rồi cậu không được nhìn thấy vườn lily ngoài kia.
Ánh nắng chiếu rọi xuống nền đất. Ánh nắng chói chang. Vậy là hè đã sang rồi sao? Cậu đã bỏ lỡ một mùa xuân, để rồi chợt nhận ra là mùa hè sang từ bao giờ.
Nhưng khu vườn thì vẫn không thay đổi. Vẫn những cây đó, vẫn vườn hoa ngập tràn lily trắng tinh khiết. Có khác là không khí đã thay đổi, nhiệt độ đã nóng hơn, hoa cũng nở nhiều và tươi thắm hơn. Bước từng bước bên người quản gia, lắng nghe những lời kể về những cây hoa này, làm sao chúng có thể nở rộ cả mùa đông lẫn mùa hè như vậy. Đó cũng là một kì công của một con người.
“Người ấy không phải ông chủ Jung sao?” – cậu không gọi hắn như đàn em hắn gọi vì cậu không muốn bản thân đồng hoá với những kẻ đó, nhưng cũng không gọi hắn bằng tên.
“Không phải”
“Vậy là người yêu của ông ấy?”
“Uhm, cũng không phải”
“Thế là người tên Junsu sao?” – cậu nhắc tới cái tên này trong lòng không khỏi căm ghét. Cậu nhận thấy ánh mắt khác lạ từ con người đó hướng tới hắn. Cậu biết Junsu yêu hắn, yêu con rối của cậu. Nhưng là một người ích kỉ, cậu đâu thể để ai chung đồ chơi với mình được. Cậu ta sẽ không bao giờ được động vào hắn, dù thế nào đi nữa.
[Lắc đầu]
“Cậu ấy hiện không ở đây. Đó là cậu bé rất đáng yêu, nhưng là một thiên tài đấy. Nói mới nhớ, lâu rồi không thấy nó về Hàn.”
“Không về Hàn?”
“Uhm! Nó đi du học kể cũng hơn một năm rồi. Nó thông minh lắm, tuy còn nhỏ đã là một cánh tay đắc lực của cậu chủ rồi. Giờ này chắc nó cũng phải tuổi rồi ấy nhỉ. Mà tôi thấy nó có nét gì đó rất giống cậu, không biết thế nào nhưng nó là trẻ mồ côi được cậu chủ nhặt về năm trước.”
“ Nó tên gì?” – cậu hỏi một cách vồn vã.
“Max. Đấy là tên cậu chủ đặt cho nó thôi, chứ tên thật của nó không ai biết cả, cả cậu chủ cũng không. Mà hồi mới về nó lầm lì lắm, ăn cũng không chịu ăn, luôn miệng đòi ăn cơm do huyng nó nấu cơ, nhưng khổ nỗi chúng tôi có biết huyng nó là ai đâu. Mời đến cả đầu bếp nổi tiếng nó cũng hất hết cả mâm cơm đi. Nhưng giờ thì đỡ hơn rồi, nó cũng chịu khó giao tiếp với mọi người hơn”
Cậu chăm chú lắng nghe tất cả những lời ông nói. Mặc dù thằng bé hoàn toàn không có chút gì làm cậu liên tưởng tới ChangMin, nhưng không hiểu sao cậu có linh cả nhất định cậu bé đó có một mối liên hệ nào đó với bé ChangMin của cậu. Rất có thể là nó lắm chứ.
“Ông nói rằng cậu ấy đã lâu không về đây? Vậy bao giờ cậu ấy về?” – trong giọng cậu có chút gấp gáp.
“Tôi cũng không biết nữa. Nhưng giờ này sắp nghỉ hè, có lẽ nó sẽ sớm về thôi.”
“Vậy khi cậu ấy về ông có thể giúp tôi gặp cậu ấy được không?”
“Điều đó cũng dễ thôi. Nó là người chăm sóc vườn hoa nay mà.. Nhất định khi về nó sẽ tới đây thôi, khi nó tới tôi sẽ nói cho cậu biết.” – ông ta tuy nói vậy, nhưng trong lòng lại mong cậu không nên gặp nó. Sẽ là tai hoạ nếu như cậu lại có ý gì đó với nó. Ông không muốn ai trong hai người xảy ra chuyện, hắn sẽ không tha cho cậu, hay Max nếu như dám làm chuyện động trời gì đó. Bất kẻ có là ai? Ông quá hiểu hắn mà…
“Không có gì đâu! Tôi chỉ muốn xem cách cậu ta khiến cho những cây hoa này nở cả vào mùa đông như thế nào thôi.” – cậu nói dối.
“…” – ông im lặng nhìn cậu, trong mắt ánh lên sự nghi ngờ.
—————————————————
Sức chịu đựng của JaeJoong cuối cùng cũng đến giới hạn. Với cái kiểu canh gác mà mỗi lần cậu muốn đi qua đều bị bọn đàn em của hắn chặn lại khiến cậu tức điên lên. Không thể chịu bị coi thường như vậy.
Và kết cục là cậu quyết định quyến rũ bọn lính canh ngoài kia.
“Anh ah! Cho em qua đi mà, em muốn được lên đó ngắm hoa lắm!” – cậu chớp chớp mắt, cái kiểu cách rù quến người khác này cậu học được từ những người bạn đồng nghiệp trước kia. Dù đã thử nhiều lần, và thành công cũng nhiều lần, nhưng lần nào thực hiện cậu cũng cảm thấy lợm giọng, cái kiểu cách này thật đáng khinh. Nhưng bằng mọi giá cậu phải lên được trên đó. Nghe nói cái người tên Max đó đã về. Cậu cần gặp người đó, cậu cần xác nhận xem dó có phải ChangMin đứa em thất lạc từ lâu của cậu không.
Cậu mỉm cười nham hiểm khi nhận ra ánh mắt đầy dục vọng trong chúng khi nhìn cậu. Miệng cậu cố chìa ra, cong môi lên như những ‘call boy’ vẫn hay làm với những người khách của mình, và cái hành động đó làm cho chúng thêm phần kích động. Cái của ấy của chúng ngóc đầu dậy hết cả rồi, cậu có thể quan sát thấy điều đó.
Mắt chúng đục ngầu đi vì cái dục vọng đáng chết của bản thân, đặc biệt là trước một người đẹp như cậu. Nhưng… chợt nghĩ tới cái thảm cảnh lần trước với ba thằng đàn em bị giết dã man không thương tiếc vì dám giở trò với cậu khiến chúng kinh hãi. Chúng ham mê cậu, nhưng chúng còn ham sống hơn, chúng không thể vì cậu mà bị bang chủ giết chết được.
Sau một hồi suy tính thiệt hơn, một thằng lắp bắp:
“Cậu Hero ah! Chúng tôi xin lỗi, chúng tôi không thể… Cậu biết mà, anh cả có lệnh không để cậu được lên nhà trên. Nếu không… cái mạng của chúng tôi… Xin cậu…”
Xụ mặt xuống vì bị từ chối. Cậu bỗng thấy ghét hắn vô cùng, tại sao lúc nào hắn cũng phải ngáng chân cậu như vậy chứ? Dù không yêu cậu cũng đừng có đối xử tệ bạc với cậu chứ. JaeJoong quay lưng bỏ đi…
“Mở cửa!” – một giọng nói cao vút vang lên đằng sau ngay khi cậu đi khuất bóng về phía ngược lại đằng sau khu nhà chính.
“Cậu… cậu… chúng tôi được lệnh không cho bất kì ai ra khỏi đây cũng như nếu ở ngoài bước vào. Anh cả không cho…”
[Trừng mắt]
“Cậu…”
“Mở cửa!” – giọng nói trở lên lạnh lùng hơn bao giờ hết, mang đầy sát khí. Nó như muốn cảnh báo rằng nếu không nghe lời thì sẽ phải chịu hậu quả nặng nề ngang với việc không nghe lời Yunho cá khi là còn hơn thế. Suy xét sự việc xem theo bên nào an toàn hơn. Dù sao thì có thể hắn sẽ không biết được chuyện này, chứ nếu không nghe lời người kia… thì chúng sẽ chết ngay tức khắc. Nó là ai chứ? Sát thủ hàng đầu của DBSK này đấy. Một mình nó có thể đối đầu với cả Super Junior cơ mà.
Không phải vì nó bắn tỉa giỏi hơn họ, cũng không phải vì võ công nó hơn họ, mà vì nó hơn họ những mấy cái đầu, nó là ai nào, thiên tài của DBSK chứ ai. Đăc biệt nó không biết phân biệt đúng sai, chỉ cần kẻ nào không nghe lời nó, làm nó chướng mắt thì cứ ăn kẹo đồng như chơi (cái tính này giống ai vậy nhỉ?). Và tất cả các thành viên trong DBSK đều sợ nó, trừ Junsu và Yunho ra.
Cuối cùng bọn chúng cũng không chịu nổi sát khí toả ra từ nó nữa mà đành nhượng bộ. Thà chết dưới tay bang chủ Jung Yunho còn hơn chịu đau đớn vì sự hành hạ của sát thủ Max, vì dù sao chết dưới tay Jung Yunho còn là một vinh hạnh cho chúng, chứ chết dưới tay sát thủ máu lạnh Max thì chỉ bị coi là kẻ tội đồ phản bội bang hội mà thôi.
Két! – cánh cổng khó nhọc mở ra.
Vừa mới về đến nhà, chưa kịp gặp hắn, nó đã chạy ngay đến khu nhà sau này rồi. Nỗi nhớ dâng lên trong nó. Khắc khoải, chờ mong.
Nó bước vào phía sau cánh cổng, vậy là đã hơn một năm rồi kể từ ngày nó sang Nhật học. Nó không muốn đi, nhưng người anh mà nó hết sức yêu quý thì lại một mực muốn nó phải học cho tử tế, mặc dù biết rằng nó chẳng cần phải học cũng đủ sức giúp mình. Ngày ra đi nó lưu luyến lắm, nơi đây, cái mà có lẽ không được gọi là nhà này, nhưng lại là tổ ấm của nó. Nhưng điều nó lưu luyến nhất chính là khu nhà này, nơi mà không có ai ở. Tại sao lại vậy? Chỉ đơn giản vì nó thích thôi, nó thích nơi này, khu vườn nhà dưới trồng đầy hoa lily, loài hoa mà người ấy thích. Nó thật giống hắn, những người nó và hắn yêu thương nhất lại cùng yêu một loài hoa.
Có lẽ vì vậy mà nó và hắn hợp nhau chăng. Mười hai tuổi, nó được hắn đưa về đây. Mặc dù cuộc sống bên hắn thực sự không phải lo nghĩ gì, cái ăn, cái mặc. Một ông trùm như hắn cần gì phải lo ăn mặc chứ, chỉ lo làm sao cho mình thấy vui đã mệt lắm rồi. Nhưng nó thì khác, nó còn nhiều điều phải lo lắm. Người anh đã thất lạc suốt bao năm qua, không ngày nào nó không tìm người đó, đi khắp mọi nơi chỉ để mong có chút thông tin về người đó. Cho dù ở Nhật, nhưng vẫn không bỏ được thói quen đó, bất cứ khi nào nghe nói ở đâu xuất hiện người giống anh mình, nó đều tìm đến. Chính vì nghe tin có người giống người ấy, nên đợt nghỉ đông vừa qua, mặc dù có về Hàn nhưng nó không trở về nhà là vì vậy. Nhưng tất cả chỉ để tìm đến một cái thất vọng. Không biết bao lần nó đi trên phố, lòng cảm thấy hụt hẫng khi người ta có gia đình, người thân còn nó thì không. Mặc dù anh em trong bang rất thương nó, luôn chiều theo mọi yêu cầu tắc ta nhất của nó, em út mà, nhưng trong lòng nó luôn vướng một nỗi buồn khôn tả.
Hắn nói có thể anh nó đã chết rồi, chết trong vụ nổ ấy. Nhưng nó không tin, một khi chưa tìm thấy xác người ấy, nó sẽ không bao giờ tin người ấy đã chết. Hỏi nó có hận hắn không, kẻ đã giết hại gia đình nó. Nói không hận là nói dối, nhưng nó cũng phải cảm ơn hắn đã cứu nó ra khỏi cái địa ngục trần gian ấy.
Ngày ấy, dù còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng nó có thể cảm nhận được cái nguy hiểm kề bên, nó có thể nhận thấy được sự giả dối của kẻ đó. Và cái đêm định mệnh ấy đã chứng minh cho nó thấy điều nó cảm nhận là đúng. Chỉ có điều nó giận bản thân đã không tự tay giết chết được kẻ đó mà thôi.
Lại một mùa hè về, một mùa hè như bao mùa hè khác, nhưng không hiểu sao nó lại có cảm giác khác lạ, bâng khuâng, mong mỏi, háo hức.
Mới một năm, căn biệt thự không thay đổi mấy, có lẽ vì có bàn tay chăm sóc của ai đó mà khu vườn lily vẫn nở rộ. Nó biết vườn lily sẽ không bao giờ tàn lụi, nhưng không có ai chăm sóc thì nó cũng phải ít nhiều héo úa chứ. Ngạc nhiên trước sức sống của từng cây hoa, nở rộ hơn cả khi nó ở nhà. Một cảm giác khó chịu nhen lên. Không ai được phép động vào chúng nếu chưa được sự cho phép của nó.
Với tay ngắt một cành lily.
/Có lẽ Junsu huyng sẽ thích lắm đây! Có bao giờ huyng ấy bước xuống đây đâu./ – thực ra thì chẳng có ai dám bước xuống khu nhà này, ngoài nó và người quản gia được giao nhiệm vụ trông nom ra, và giờ đây thì có thêm JaeJoong nữa.
Đưa mắt nhìn lên trên tìm người quản gia quen thuộc. Ông là người duy nhất ở đây, từ ngày căn nhà được dựng lên, ông gắn bó với nó, nhưng ông chắc chắn không phải người chăm cho những cây hoa của nó. Có lẽ qua ông nó sẽ biết ai là người chăm sóc những cây lily này. Và nó có thể chắc chắn không phải hắn, vì khi nó ở nhà có bao giờ thấy hắn xuống đây đâu.
Tại sao nó phải quan tâm xem ai là người chăm sóc những đoá hoa xinh đẹp đó chứ? Sao lại không quan tâm cho được, nó là người cải tạo nơi đây, cũng được coi là chủ khu vườn này lắm chứ. Và quan trọng là nó ghét người khác động vào những gì của nó, đặc biệt là vườn lily này. Nó muốn biết ai đã động vào chúng. Ánh mắt nó bắt gặp dáng người khom khom quen thuộc, bước những bước dài tiền về phía người quản gia:
“Bác Lee! Ai đã vào khu vườn này vậy?” – nói gọi ông, giọng có vẻ hơi gắt gỏng.
“Cậu Max… cậu về khi nào vậy?” – người quản gia ngẩng lên, bất ngờ khi nhìn thấy nó. Nó sống khôn chết thiêng lắm đây, mới hôm trước nhắc tới, hôm nay đã thấy mặt.
“Tôi vừa mới về thôi. Nhưng đó không phải việc đáng quan tâm. Tôi muốn biết ai đã vào đây?” – nó không thích có người động vào những cây hoa của nó.
“Nơi đây chỉ có tôi với cậu vào thì làm gì có ai đâu”
“Nói dối!” – nó nhìn lăm lăm vào ông, đọc được trong mắt ông vẻ lo lắng – “Bác nghĩ tôi là kẻ ngu ngốc sao mà tính lừa tôi vậy? Trả lời đi!” – nó đe doạ.
“Hum… thôi được, nhưng cậu hãy coi như không biết gì nhé! Nếu không cậu chủ sẽ không tha cho cái mạng già của tôi mất. Là người tình của cậu chủ… cậu ấy không cố tình, chỉ là thấy nó héo nên mới….”
“Hả???” – mắt nó trợn ngược lên, vì ngạc nhiên đến tột đỉnh, quên luôn cả bực tức – “…chuyện này là sao??? Huyng ấy có người yêu rồi hả??? Hay huyng ấy tìm lại được người ấy rồi??? Sao không ai nói cho tôi biết vậy???” – nó liên tục nã những cậu hỏi mà không cần người trả lời
“Làm sao nói được, chả ai muốn chết đâu…” – giọng ông có vẻ trầm xuống khi nghĩ tới viễn cảnh lần trước, mặc dù không được chứng kiến tận mắt, nhưng qua lời kể nó càng trở nên ghê rợn hơn.
“Hử? Hử? Hử? Thế là thế nào?” – nó càng tò mò hơn với câu trả lời nửa mùa của ông. Khi cái tính tò mò của nó nổi lên thì đố ai giấu được nó cái gì. Đó là lý do vì sao người quản gia già của chúng ta không muốn nói cho nó biết, cái kiểu này làm sao mà không lộ ra ngoài cơ chứ.
Thì bình thường nó tỏ ra ngây thơ vô số tội thế thôi, chứ thực sự nó cũng bất ngờ lắm. Sao lại không bất ngờ cho được chứ khi mà huyng nó chưa từng một lần ngủ với bất kì ai đến lần thứ hai chứ nói gì tới chuyện có người yêu. Nó hiểu hắn quá mà, một kẻ nặng tình với người yêu cũ đến cả Junsu mà cũng từ chối tình yêu thì liệu ai có thể kiến hắn mềm lòng cơ chứ.
Phải! Hắn còn rất yêu người ấy, cái con người bội bạc đó. Càng hận thì hắn càng yêu người đó, hắn không sao quên được người đó, dù cho khuôn mặt người ấy hắn không còn nhớ, nhưng tình yêu ấy làm sao hắn quên được.
Dứt ra khỏi mớ suy nghĩ mông lung về người yêu cũ của hắn, nó hướng sự chú ý về phía cái người gây ngạc nhiên khác, là cậu.
“Vậy người ấy đâu?”
“Tôi nghĩ là tôi không thể nói cho cậu biết được. Cậu vừa mới về nên không biết. Trong thời gian qua ở đây xảy ra nhiều chuyện lắm. Cậu chủ cấm tiệt không ai được xuống dưới này. Đã có mấy người được ăn kẹo đồng của cậu chủ vì dám mon men xuống đây rồi đấy. Tôi nghĩ cậu thì không đến nỗi bị giết, nhưng nếu cậu chủ mà biết thì sẽ không hay đâu. Cậu nên trở về nhà trên đi!”
“Có gì mà không được chứ? Ở dưới này có của quý gì ah? Ah! Hay là…”
“Cậu đi đi!” – như sợ nó phát hiện ra, ông nhanh chóng đẩy nó đi.
“Kìa, từ từ đã nào! Làm gì mà ông nóng tính thế??? Tôi còn chưa ngắm kĩ mấy em lily của tôi mà. Tôi sẽ không đi đâu nếu như chưa được nhìn mặt người ấy!” – biết mình chẳng làm gì được nữa, nó đành giở giọng cùn.
Mỗi bước ông quản gia Lee đẩy nó chỉ càng làm cho nó tiến sâu hơn vào bên trong. Sức một người già như ông làm sao lại được sức của một thiếu niên đang tuổi phát triển như nó chứ, đặc biệt là nó lại từng tham gia những cuộc huấn luyện khắc nghiệt đối với một sát thủ. Dứt ra được khỏi bàn tay đang túm lấy áo nó của ông, nó đi như chạy vào trong nhà. Với đôi chân dài của mình, ông quản gia chỉ chạy theo để không bị mất dấu nó cũng đủ mệt rồi chứ nói gì đến việc túm được nó cơ chứ.
Vừa đặt chân lên được một bậc tam cấp thì một tiếng động mạnh vang lên:
BỘP!
Ông Lee giật mình tưởng rằng cậu xuất hiện, nhưng ngay khi thấy một con thỏ trắng nhảy bộp lên người nó thì ông lại thở phào nhẹ nhõm.