Miami! Biển rộng mênh mông, bãi cát làm say lòng người, mặt trời rực rỡ, bóng cây đu đưa còn có sự nóng bỏng của những cô gái cùng với thủ đoạn độc ác của những tên trùm buôn thuốc phiện. Đương nhiên còn có nhân vật chính của chúng ta là Jung YunHo và Kim JaeJoong.
Ngày đầu tiên bọn họ đến bãi biển nổi tiếng của Miami, bù đắp những ngày tiếc nuối ở nhà. Trò chơi điên loạn đầu tiên của JaeJoong là chôn vùi YunHo trong đống cát, sau đó lại thuê ván lướt vừa lướt sóng vừa la hét ầm ĩ.
Nhưng vì kỹ thuật quá kém, vừa được vài cái cậu đã bị sóng biển Đại Tây Dương hất sô vào bờ không thương tiếc.
Vừa quay đầu lại thấy YunHo đang được mấy cô gái mặc bikini thân hình nóng bỏng vây quanh, trong lòng một trận phát hỏa, tiến đến không chút nào che dấu tuyên bố chủ quyền của mình.
Cô gái mặc bikini tiếc nuối đồng thời cũng hào phóng tặng họ lời chúc phúc của mình, làm cho JaeJoong không khỏi cảm thán thành phố lớn thực không giống nhau.
Nhưng lại nhìn YunHo với ánh mắt khinh bỉ…….
Trên đường hai người cãi nhau về vấn đề này, đến cuối cùng Yunho phải dùng một nụ hôn nóng bỏng mới có thể chế ngự cái miệng nhỏ nhắn của cậu.
Miami là một nơi không ngủ, phong cảnh ban đêm không kém ban ngày chút nào, cảnh vật chung quanh xa hoa truỵ lạc và những cô gái nóng bỏng có thể làm cho cả con đường lóe sáng lên. Trong quán rượu, âm nhạc mạnh mẽ đập thình thình, khiến cho du khách không kìm lòng nổi mà điên cuồng theo.
Jung YunHo không thực sự thích các quán ăn đêm ở nơi này, nhưng khó có dịp đi du lịch miễn phí một chuyến, hơn nữa thấy ánh mắt mong chờ của JaeJoong, bọn họ vẫn là nhiệt tình lựa chọn đi vào một quán ăn đêm ở nơi này.
Ngày thứ hai bọn họ đi đến công viên quốc gia, dọc theo đường đi Jaejoong la hét muốn xem voi.
“YunHo, YunHo, mau chụp ảnh cho em với con voi.”
JaeJoong cầm chiếc điện thoại trong tay nhét vào tay YunHo, xoay người nhe chiếc răng nhỏ, híp mắt, vươn tay chỉ vào con voi.
“Được rồi.” YunHo đưa di động cho JaeJoong.
“Trời ơi YunHo anh ngốc chết đi được! Con voi nó đi chậm như vậy sao anh lại không chụp được hết!”
JaeJoong nhìn ảnh chụp, có thể là do YunHo ấn chậm nên trong ảnh chỉ thấy được mông của con voi.
YunHo ôm JaeJoong vào trong ngực, giơ điện thoại lên, tách tách chụp.
Trong tấm ảnh có một con voi mẫu đứng bên cạnh, phía bên tay phải đang ôm JaeJoong chính là YunHo.
Tiếc rằng nơi này, Thái Lan, Myannmar và các nước Châu á không giống nhau, voi hoang dã, không thể cưỡi được.
JaeJoong không thể làm gì khác hơn là ngồi xe từ xa nhìn đàn voi di chuyển trước mắt mình.
Chập tối quay lại thành phố, đi ngang qua trung tâm mua sắm, YunHo là người mê bóng rổ, liền kéo JaeJoong vào mua vé xem trận đấu bóng. Trận này sân nhà là Miami tiếp đón Tiểu Ngưu Dallas.
Đây đã là hiệp thứ ba của trận chung kết, đang lúc nghỉ ngơi giữa hiệp đấu, camera theo thường lệ bắt đầu quay đến khán giả, đúng lúc xuất hiện trên màn hình trung tâm hai người đang hôn nhau.
“Thực ra anh muốn ở nơi này nói lời cầu hôn với em… cũng rất lãng mạn.” YunHo đứng đó, quay đầu nhìn về phía JaeJoong.
“Em nói không cần mà! Ở đây làm sao mà lãng mạn!” JaeJoong không hề cảm động, cậu vặn mở nắp bình, uống một ngụm lớn, nhìn trận đấu trong màn hình lớn.bg-ssp-{height:px}
Cậu nhìn camera quay mọi người, đúng đôi đang hôn môi, thắc mắc sao họ quay chuẩn như thế, đúng đôi yêu nhau, JaeJoong ở trên màn hình lớn thấy được mình và YunHo.
Anh ngửa đầu nhìn mình, uống nước ngọt, con mắt nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, mà người bên cạnh dường như bị các cầu thủ hấp dẫn không có chú ý tới màn hình lớn.
“Này này, YunHo mau nhìn kìa, là chúng ta đó.” JaeJoong buông cái chai xuống lôi kéo YunHo, giơ tay lên ý bảo hắn nhìn màn hình lớn.
Jung Yunho thấy hai người bọn họ ở trên màn hình lớn, hưng phấn không thôi, anh cười đối với JaeJoong nói: “Nếu bị quay chúng, như vậy…”
“Ấy! Không được, đông người như thế, ưm…” không đợi JaeJoong nói xong, YunHo đem hai tay ôm lấy hai gò má cậu, không để ý đến đôi mắt đang trừng lớn kia, không chút do dự hôn xuống.
Nhất thời không khí trong sân bùng nổ, tiếng huýt sáo, tiếng thét chói tai, còn có tiếng vỗ tay lướt nhanh qua nhưng cũng khiến cho JaeJoong khẩn trương và xấu hổ, hai tay cậu ôm chặt eo YunHo, hưởng thụ sự ngọt ngào này.
“Ha ha ” vừa kết thúc nụ hôn, điều khiến YunHo không ngờ chính là JaeJoong bật cười.
“Sao vậy? Bảo bối.” JaeJoong tựa đầu lên trán JaeJoong, cũng cười hỏi.
“Loại cảm giác này cũng không tệ lắm.”
Ở nơi này là thành phố đa dân số, người Latin chiếm tỉ lệ lớn.
Ở Miami, tháng ba hàng năm là lễ hội trăng, sẽ có rất nhiều hoạt động diễn ra.
Cho dù là bây giờ cũng có rất nhiều hoạt động vui chơi giải trí đang diễn ra, hai người xem xong trận đấu liền muốn tránh khỏi khu vui chơi ồn ào cạnh bờ biển Cuba mà đi ăn khuya tại một nhà hàng.
Không ngờ tới lúc đi ra vẫn bị cuốn theo đoàn người sôi động đó.
Nếu đã như vậy thì đành tùy ý lắc lư theo âm nhạc.
Theo đoàn người đi thẳng tới phố mua sắm Lincoln, đối với người mẫn cảm như JaeJoong sẽ không bỏ qua các xu hướng trào lưu thời trang mới của Miami.
Đi tới phố Lincoln, JaeJoong như con chuột nhỏ tiến vào vại dầu. không chỉ chọn lựa đồ cho mình mà còn chọn cho YunHo không ít.
Bọc lớn bọc nhỏ đi ra, cậu bị thu hút bởi hai anh em chơi ghita bên lề đường, người anh cùng lắm chỉ mới tuổi, người em cũng khoảng , tuổi. Không ít người bị tiếng đàn ghita êm tai chân thành tha thiết của người em thu hút mà dừng chân lại xem.
Cuộc sống chính là như vậy, có người vừa ra đời đã có thể thừa kế gia sản hơn tỷ, mà có người ngay từ nhỏ đã phải dựa vào chính mình để kiếm sống.
Những đứa nhỏ sinh ra và lớn lên trong hòa bình sẽ được hưởng thụ mọi thành quả của xã hội văn minh. Còn những đứa trẻ bất hạnh sống trong chiến tranh còn chưa kịp hiểu chiến tranh là gì đã sớm biến mất khỏi mảnh đất ác liệt đó.
Có ngày nghỉ ngơi, trạng thái tinh thần của JaeJoong tốt vô cùng, cậu và YunHo cũng đã trở về đơn vị đúng hạn, cập nhật ngày tuần tra.
Mặc dù YunHo nói chính mình sẽ không đào ngũ, thế nhưng trong đội cũng sẽ có vài người nghĩ YunHo nhất định sẽ đào tẩu, hoặc là không trốn thì cũng về muộn.