[YunJae Longfic] – Em Ở Phía Sau Anh Này, YunHo

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khó khăn lắm để JaeJoong có thể vươt qua được màn nước ào ạt xối xả ấy để về đến nhà, cơ thể mệt rã rời, không còn muốn nhấc một ngón tay…Cậu cảm giác mình đang rơi vào một vòng xoáy ma quái…Nó sâu, và không có lối thoát. Cậu cố gắng vùng vẫy, nhưng…vô ích. Thân xác cậu cứ rơi…rơi mãi…và cuối cùng, tất cả chỉ còn lại một màu đen. Cậu ngất đi.

Cái khát cháy bỏng nơi cổ họng vực cậu tỉnh dậy, cảnh vật như có một màn sương mờ bao quanh. Nóng! Nóng quá! Cố quờ tay tìm cho mình một cốc nước, cậu loạng choạng mấy lần suýt ngã xuống sàn.

Nước làm cổ cậu dịu lại, mọi thứ bắt đầu rõ ràng hơn. Ký ức như một mảng phim quay chậm. Cậu đã dầm mưa từ công ty của YunHo về nhà, và cuối cùng là ngất đi do lên cơn sốt. Phần ký ức đó làm cậu mệt mỏi với cuộc sống đang có. Hôn nhân không tình yêu, không sẻ chia. Tất cả những gì nó có là và…trách nhiệm. Nhếch mép. À! Trách nhiệm. Phải rồi, dù thế nào đi nữa cậu cũng phải làm tròn trách nhiệm của một người vợ chứ nhỉ? Vợ thì phải chu toàn cho chồng từng bữa cơm giấc ngủ đúng không?

Mệt mỏi lê mình xuống bếp, đôi mày thanh nhíu lại khó chịu. Đầu óc cậu lúc này cứ quay vòng vòng, mắt nóng hổi. Cậu biết mình sốt, nhưng cậu mặc kệ. Trách nhiệm! Phải, trách nhiệm là cái đầu tiên cần phải quan tâm tới khi ở trong cái xiềng này. Còn sức khỏe cũng chỉ là cái thứ yếu mà thôi.

Lúc hâm nóng xong bữa cơm cũng là lúc cậu muốn ngất đi. Mệt! Mệt lắm. Lúc này cậu chỉ muốn ngủ mà thôi. Nhưng không lẽ ngủ ngay đây. Không được! Không thể để hắn ta thấy tình trạng đáng xấu hổ này được. Rồi anh ta lại trách cậu nhiều chuyện, dầm mưa bệnh là đáng đời. Nghĩ thế, cậu cố lết lên phòng. Nhưng quãng đường bình thường ngắn sao hôm nay lại xa thế, cảm giác đi mãi không đến được. Vừa đi vừa thở, sức lực cậu cứ bị rút cạn dần. Chả thế mà vừa lên được phòng, cậu nằm vật ra giường, ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

YunHo bước vào nhà, nhíu mày nhìn căn nhà trống vắng. Vợ với con, chồng về cũng không biết ra đón sao? Thật là bực mình! Đi làm cả ngày mệt đờ người ra, lại còn gặp cái cảnh này. Chẳng lẽ không ai dạy cho cậu cách làm vợ sao?

Bụng đói, hắn mò xuống bếp định lục mì gói thì bất ngờ thấy cả một bàn đầy thức ăn. Chắc là của cậu nấu đây. Nhìn thì có vẻ đẹp, không biết ăn có được không nữa!

Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn vui vẻ ngồi xuống bàn và ăn thử. Dù khá bất ngờ trước vị ngon của món ăn, nhưng hắn cũng chỉ im lặng, không biểu lộ cảm xúc. Thương trường nhiều hiểm ác đã dạy cho hắn cách kềm chế cảm xúc của mình. Riết rồi cũng thành một thói quen, ăn sâu vào trong máu. Đến nỗi bây giờ, kềm chế là việc hiển nhiên phải có mọi lúc mọi nơi. Một cái công tắc luôn được bật sẵn.

Người ta bảo hắn máu lạnh…. hắn không quan tâm! Cái anh cần là tiền. Còn về Jaejoong…..Không thể phủ nhận là cậu ta rất đẹp. Hắn vốn không có tình cảm với cậu. Hắn chỉ lấy cậu vì chữ hiếu thôi. Nhưng lấy về rồi thì cũng phải có trách nhiệm. Dù sao cũng mang tiếng vợ chồng. Ít ra cũng phải có với nhau đứa con. Hơn nữa, trước một người đẹp như thế, có là thánh cũng khó mà kềm lòng.

Tuy vậy, hắn cũng không phải là một người khô cằn về cảm xúc. Hắn vẫn có chứ! Và tất nhiên YunHo cũng biết yêu như bao người khác. Chỉ là hắn chưa gặp đúng đối tượng mà thôi.

YunHo cũng không rõ liệu Jaejoong có phải là đối tượng của mình hay không. Hắn chỉ biết cậu là một người đẹp, rất đẹp! Dù đã gặp nhiều cô người mẫu, diễn viên nổi tiếng đi chăng nữa thì hắn cũng phải công nhận cậu là người đẹp nhất mà hắn từng thấy. Vẻ đẹp rất tự nhiên, có nét ngây thơ trong sáng, lại phảng phất dáng vẻ quyến rũ khêu gợi. CÓ thể vì nhận thấy điều đó từ lần đầu gặp mặt nên hắn đã nhanh chóng đồng ý lấy cậu chăng?

Thầm lắc đầu chê mình ngớ ngẩn, hắn khẽ cười nhạt. Anh điên mất rồi! Cái gì mà lấy cậu ta vì sắc đẹp cơ chứ. Chẳng phải từ đầu đã xác định là vì hiếu sao? Nói như thế khác nào anh đang tự hạ thấp mình.

Tuy vậy hắn cũng hiểu cậu ta là một người chẳng những đẹp mà còn nết na. Cũng là một người vợ rất tốt. Lấy cậu ta vẫn tốt hơn là lấy một cô nàng õng a õng ẹo, suốt ngày chỉ biết phấn son và ngửa tay ra xin tiền… Có cậu ta làm vợ, hắn có thể yên tâm tập trung cho sự nghiệp hơn, có thể làm ra nhiều tiền hơn. Âu cũng là đôi đường tiện lợi.

Đến khi bước lên phòng ngủ, YunHo mới nhận ra JaeJoong đã nằm gọn một góc trên giường từ lúc nào. Vậy đấy, cậu thì lên đây nằm ngủ trong khi hắn thì phải ăn cơm một mình.

Tức tối, hắn lại gần, cầm một bên mép chăn cậu đang đắp giật tung ra. JaeJoong vẫn không hề hay biết gì, vẫn ngủ say mê mệt. Vẫn không ngờ được rằng YunHo đang nhìn cậu với ánh mắt khác.

Bị sốt nên JaeJoong thấy trong người khó chịu, trước khi ngủ cậu đã cởi mấy nút áo đầu để thoáng hơn một chút. Để đến bây giờ, khi cậu nằm nghiêng người, vạt áo cứ bị trễ qua một bên. Bờ ngực trắng ngần với hai đầu nhũ xinh xinh đang phập phồng theo hơi thở cũng vì thế mà ẩn hiện mời gọi.

Mũi bị ngẹt thở, cho nên JaeJoong phải hô hấp bằng miệng, đôi môi hồng cứ khe khẽ thở nặng nề, thi thoảng lại rên lên vì khó chịu. YunHo bất giác nghĩ đến hơi thở gấp gáp của JaeJoong khi là ” chuyện đó”. Điều này khiến cho hắn không thể kiềm chế được lâu, nôn nóng tự cởi đồ cho mình, sau đó lên giường, xoay người cậu lại.

Cảm giác vùng kín đang bị xoa nắn mạnh mẽ, JaeJoong cố gắng mở mắt tỉnh dậy. Cơ hồ phải mất đến mấy giây cậu mới nhận ra tình trạng của bản thân mình và của YunHo. Cả hai đều trần trụi trước mặt nhau, YunHo đang chống một tay xuống nệm, một tay đang mân mê phân thân của JaeJoong, gần như đang giày vò nó vậy. JaeJoong khó chịu đẩy vai hắn ra

– YunHo ah…em mệt lắm….

Nhưng tất cả là vô ích, khi nhận ra JaeJoong đã tỉnh giấc, YunHo chỉ nhếch mép cười nhạt, tóm chặt lấy cặp đùi thon gọn của cậu, hắn dang rộng chân cậu ra để nhìn thấy cái hang nhỏ hồng hồng hấp dẫn. Không chần chừ lâu, YunHo đưa luôn ngón tay vào xoay sở trong đó, nóng lòng muốn mở rộng nó để được thoả mãn.

Cơ thể mệt nhoài, đầu óc mụ mị, JaeJoong gần như không cảm giác được gì cho đến khi YunHo va chạm vào điểm đó. Hai chân bất giác co lại vì giật mình, cậu khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má đang ửng hồng lên vì thân nhiệt cao. Cậu đang sốt….hắn có biết không? Lúc nãy ở công ty còn nặng lời với cậu cơ mà? Sao bây giờ đã muốn đè cậu ra rồi? Cậu giống bọn trai bao, muốn làm tình là đè ngay ra được hay sao vậy? Cậu không muốn, cậu thấy ghê sợ…..

Dùng hết sức mình để đẩy YunHo ra, nhưng hắn lại càng nhấn chìm cậu xuống giường. Đôi môi cậu từ lúc nào đã bị bao bọc bởi những ham mê mãnh liệt. Nụ hôn cứ thế nấn ná lại từng nơi một, ở môi, xuống đến cổ, xuống bờ vai trần, rồi dừng lại ở đầu nhũ bên trái. Hắn dùng răng cắn nhẹ lên nó, day đi day lại, làm cậu ưỡn cong mình lên vì đau. Dần dần hai nụ hoa nho nhỏ ấy cũng cứng lại và hơi sưng đỏ lên.

Những ngón tay vẫn không ngừng lại, hắn cố gắng ấn vào sâu thật sâu, cố gắng chạm tới điểm cực cảm của cậu, hắn muốn nghe thấy tiếng cậu van xin rên rỉ, hệt như đêm đầu tiên hắn cùng cậu. Lúc ấy hắn chỉ và không muốn bố mẹ nghe thấy tiếng ồn ào mà quát tháo bắt cậu im lặng, nhưng thực ra hắn rất muốn nghe tiếng cậu hổn hển đứt quãng. Kinh nghiệm cho hắn biết, âm thanh càng kích thích, chuyện đó càng hưng phấn hơn.

Giống như một mê cung, một khi đi vào rồi thì khó mà thoát ra được. JaeJoong đang bị ép phải đi vào cái mê cung ấy, cậu bị ép phải quan hệ, ngay cả khi cơ thể đã rã rời, đi lại tử tế còn khó, nói gì đến chuyện thoả mãn nhục dục? Nhưng cậu không có gan để phản đối hắn, cậu không hét lên phản đối, càng không dám chống trả….cậu không biết hậu quả khi làm những việc ấy chính xác sẽ là gì, nhưng cậu biết rõ, YunHo sẽ càng không để cậu yên.

– Á….á….khô…không…muốn…mà….

Chỉ bằng một nhịp đẩy mạnh khiến toàn thân JaeJoong bị xóc lên, hắn đã hoàn toàn vào trong cậu. Loạng choạng cúi xuống cắn vào vai hắn để kìm lại tiếng kêu của mình. JaeJoong run rẩy cất tiếng thì thào bên tai hắn.

– anh….ah…em đau….ư.. ư….ưm

Nước mắt đã tuôn rơi mạnh mẽ, JaeJoong nức nở khóc. Mọi cảm xúc như vỡ tan tành….tất cả….hy vọng….tin tưởng…..mơ ước…. Con người cậu phút chốc như gục ngã hoàn toàn, tất cả xung quanh cậu chỉ còn là những mảng màu đang quay cuồng hỗn độn.

Tiếng van nài nho nhỏ cất lên, nhưng rồi nó nhanh chóng bị loãng ra bởi tiếng rên của chính cậu, tiếng thở mạnh của YunHo, và tiếng da thịt va chạm vào nhau nóng bỏng. Chiếc giường không ngừng bị rung lên bởi sự mạnh bạo của hắn.

– Ra ngoài đi….yun…ah….

Khép hai chân lại để giữ lấy hông YunHo, ngăn không cho hắn chuyển động nữa, chút sức lực dồn lại vào hai cánh tay, tìm cách đẩy cơ thể YunHo ra khỏi mình. Nhưng hắn lại luồn tay xuống, tách mông cậu ra rộng hơn có thể để đi sâu vào. Cậu bất lực nhìn hắn giày vò cơ thể đang sắp lả đi của mình.

– Ngoan…ngoan nào JaeJoong… sắp được rồi….

Hắn ôm lấy cậu thì thầm, thân dưới tăng tốc đột ngột khiến JaeJoong không kịp chống đỡ mà ôm chầm lấy tấm lưng rộng lớn của hắn, áp mặt vào ngực hắn rên rỉ. Bờ ngực hắn vững chãi, thoải mái cho JaeJoong dựa vào…..nhưng tại sao nó lại lạnh lẽo đến thế?

[/HIDE-THANKS][/HIDE-REPLY]

Xong việc, YunHo nằm vật ra giường, chìm vào giấc ngủ ngay tức khắc. Hắn đã bỏ quên một thân hình bé nhỏ cạnh bên mình. Một thân hình nóng hổi, mệt rũ, muốn ngủ mà không ngủ được vì nỗi đau hành hạ. Nỗi đau thân xác…nỗi đau tâm hồn… Cậu thật sự không hiểu! Cậu có lỗi gì mà phải chịu đựng nỗi đau này? Bị chính người chồng sẽ đầu ấp tay gối với mình cả cuộc đời làm tổn thương ngay đêm đầu tiên ăn nằm với nhau. Những tưởng như thế là đủ, nào ngờ hắn ta luôn làm cậu đau bằng sự lạnh lùng, vô cảm của mình. Cậu thấy mình giống như một tên giúp việc kiêm trai bao trong căn nhà của YunHo chứ chẳng phải là vợ hắn nữa. Thử hỏi từ ngày hắn cưới cậu về, đã có lần nào hắn thật sự tỏ ra quan tâm, yêu thương cậu chưa? Hay chỉ là những câu nói nhạt nhẽo cho có, rồi đè cậu ra làm để thỏa mãn cái dục vọng của hắn?

Dẫu vẫn biết đây chỉ là một cái hợp đồng hôn nhân, nhưng chẳng lẽ một chút yêu thương giả tạo hắn cũng không thể cho cậu hay sao? Hắn cứ lạnh lùng như thế thì hợp tác ở chỗ nào cơ chứ? Cậu là đối tác của hắn trong bản hợp đồng này mà! Sự hợp tác của YunHo…….. Nó nằm ở đâu? Ích kỉ! Hắn là một kẻ ích kỉ! Hắn yêu cầu cậu hợp tác với hắn, nhưng hắn lại chẳng hề có ý định muốn hợp tác với cậu. Thế mà hắn lại muốn cậu phải vui vẻ mà sống cơ đấy! Vui vẻ như thế nào được cơ chứ? Vui vẻ bằng sự giả tạo ư? Chẳng lẽ YunHo muốn suốt cả cuộc đời này cậu phải sống trong một cái kén giả tạo mang tên hạnh phúc do hắn vẽ ra như một con búp bê vô tri vô giác? Rồi suốt cả cuộc đời này cậu không thể có được thứ tình cảm thật sự hay sao? Không! Không thể như thế được! Cậu không cam lòng!…..

Những suy nghĩ đan xen, dày xéo trong tâm trí càng làm cậu thêm mệt mỏi. Cơn sốt và cái đau nơi cửa mình vẫn đang hành hạ cậu từng giây, từng phút. Nó rút cạn sức khỏe, làm cậu như muốn ngất đi. Cậu cố chống cự, nhưng vô dụng. Khép mắt lại, để cho màu đen bao trùm cơ thể, cái vòng xoáy hãi hùng ban sáng lại xuất hiện và bao trùm lấy cậu. Cậu thiếp đi trong nỗi sợ hãi tột cùng.

YunHo tỉnh dậy khi những tia nắng sớm tràn vào phòng. Hôm nay hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng. Đã lâu rồi anh không có được một đêm vui vẻ như đêm hôm qua. Cơ thể của cậu quả thật là vô cùng tuyệt hảo. Nó như một chất gây nghiện, đã nếm một lần là sẽ đam mê mãi, khó lòng mà rút chân ra được.bg-ssp-{height:px}

Xoay mặt qua bên cạnh, hắn nhận ra cậu vẫn còn ngủ. Đôi gò má đỏ hồng như đang ngượng trông thật gợi tình, đôi môi vẫn he hé ra để thở lấy những hơi thở nặng nề. Nó làm “cậu nhóc” của YunHo lại có phản ứng. Cúi người xuống, định bụng cuốn cậu vào một cuộc vui khác, nhưng rồi hắn giật mình nhận ra, người cậu nóng như lửa đốt.

Cậu đang sốt, sốt rất cao!

Luống cuống đắp khăn lạnh lên trán cho cậu, tay chân YunHo dường như cứ quíu cả lại. Lần đầu tiên hắn cảm thấy bất an đến thế. Trước đây, ngay cả khi trễ họp hắn cũng chưa từng có cái cảm giác này. Thật là khó hiểu….

Khi đã bình tâm trở lại, đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn cậu đang say ngủ, mắt hắn như dán vào làn da trắng ngần mềm mại kia. Đêm qua làm chuyện đó xong JaeJoong vẫn chưa mặc đồ lại, cả cơ thể cứ thế phơi bày ra như một que kem trắng ngon mắt. Cậu quả thật là rất hấp dẫn. Ngay lúc này hắn chỉ muốn đè cậu ra mà hôn, mà cắn, để thoả mãn với cơ thể cậu….nhưng hắn đành lắc lắc đầu kiềm chế lại, bởi hắn vẫn ý thức được tình trạng sốt cao của cậu.

Có một sự thật là YunHo có khả năng về rất cao. Chẳng thế mà lúc chưa cưới cậu, hắn thường xuyên phải ghé thăm các quán bar để giải tỏa. Tất nhiên là chuyện này phải diễn ra trong bí mật. Một tổng giám đốc nổi tiếng đàng hoàng, chín chắn như YunHo mà bị lộ chuyện đó ra, thì còn gì là danh dự nữa chứ!

Phải rồi! Hắn còn phải đi làm nữa nhỉ? Hắn còn công ty và tiền bạc của hắn nữa. Cứ đứng đây thơ thẩn mãi, trễ giờ mất…. Nhưng cậu ta lại đang sốt cao thế này, bỏ cậu ta ở nhà một mình liệu có sao không nhỉ? Aisssh, thiệt là phiền phức quá mà!

Nhưng trong đầu chợt nghĩ ra một cách, YunHo gật gù, tạm thấy ổn….Hắn lặng lẽ thay đồ rồi đi làm, để cậu nằm lại ở nhà một mình.

Vừa đến công ty, YunHo liền nhờ JunSu đến chăm sóc cho cậu ngay. Vừa nghe hắn nói, JunSu hốt hoảng chạy về nhà hắn, quên luôn cả công việc đáng nhẽ phải làm.

Cậu tỉnh dậy vì cảm giác đói ở bụng. Nhận ra trên trán mình có một chiếc khăn, dù đã ấm lêndo được truyền nhiệt từ cái trán nóng của cậu, nhưng cũng có thể đoán được cách đây một khoảng thời gian khá lâu nó từng là khăn lạnh, do người khác chườm giúp cậu. Là ai nhỉ? Không lẽ là YunHo??!!!? Không thể! Hắn làm sao quan tâm đến cậu mà biết cậu sốt được. Vậy là ai nhỉ? Không lẽ là cậu mộng du tự mình chườm cho mình mà cậu không biết?

Mãi suy nghĩ lung tung, cậu đói đến rã ruột. Quyết tâm lo cho cái bụng trước, cậu khó nhọc đứng dậy, định xuống bếp tự nấu cho mình ít cháo. Nào ngờ vừa bước chân xuống sàn, cậu bỗng cảm thấy chóng mặt kinh khủng. thân dưới lại đau nhức đến rùng mình. Mọi thứ trước mắt đều tối sầm lại, chẳng nhìn thấy gì, đôi chân bỗng chốc trở thành vô dụng. Cậu ngã xuống, bất tỉnh…

Từ công ty về đến nhà của Yunho và Jaejoong là một đoạn đường khá dài. Dù đã cố chạy nhanh hết sức nhưng JunSu cũng mất gần nửa tiếng mới đến được. Bước nhanh vào nhà, JunSu hốt hoảng nhận ra JaeJoong đang nằm sõng xoài dưới đất, cơ thể nóng hổi. Vội vã đỡ cậu lên giường, chườm khăn lạnh cho cậu, JunSu gọi bác sĩ đến.

Ông bác sĩ chẩn đoán cậu bị sốt do sức khỏe yếu, lại dầm mưa, hơn nữa còn không được chăm sóc cẩn thận. Và có lẽ cậu đã ngã xuống đất khá lâu trước khi được phát hiện, hơi lạnh thấm vào cơ thể nên dẫn đến viêm phổi, cần phải điều trị tốt nếu không sẽ rất gay go.

Nhẹ nhàng nấu, đút cháo và cho cậu uống thuốc xong, JunSu trầm ngâm suy nghĩ. Không phải JunSu không biết giữa Yunho và cậu không hề tồn tại thứ tình cảm nào, chỉ là một cuộc sống hôn nhân bị động từ cả hai phía, nhưng JunSu không ngờ anh họ mình lại lạnh lùng đến mức này. Vừa nãy khi nghe YunHo nói cậu bị sốt đang nằm một mình ở nhà, JunSu đã vô cùng bất ngờ. JunSu chưa bao giờ nghĩ tới việc hắn có thể bỏ một người bệnh ở nhà một mình như thế. Cho dù không phải vợ chồng, thì cũng chả ai có nhẫn tâm như vậy, huống hồ…

Ngay từ ngày đám cưới, JunSu đã thấy trong đôi mắt JaeJoong và YunHo không hề có sự hạnh phúc. JunSu hiểu tính hắn, và JunSu biết những ngày sau đó sẽ là những chuỗi ngày đau đớn mệt mỏi của cậu. JunSu thương JaeJoong lắm, một người vừa đẹp người lại vừa đẹp nết ở trong làng. Chính vì thế mà JunSu luôn cố gắng quan tâm, nhắc nhở YunHo chăm sóc cho cậu, cố gắng giúp hai người họ kéo gần khoảng cách lại với nhau.

JunSu vốn chỉ định im lặng, không xen vào chuyện gia đình của hai người. Nhưng đến lúc này thì JunSu không thể không lên tiếng. JunSu không thể đứng nhìn JaeJoong như thế được.

Hyung về rồi à? – JunSu hỏi khi hắn vừa vào nhà. Đồng hồ đã chỉ đến số , ngoài trời đã chuyển sang một màu tối trầm yên tĩnh

Ừ!

Hắn trả lời rồi quay lưng, định lên phòng ngủ. JunSu gọi giật lại:

Yunho, sao hyung về trễ thế?

Hyung đi bar với đồng nghiệp.

Hyung à, hyung có vợ rồi đấy! Jaejoong hyung bị viêm phổi, cần được chăm sóc cẩn thận.

JunSu à, cậu ta chỉ là đối tác trong bản hợp đồng của hyung thôi. Đừng yêu cầu hyung làm những chuyện vô nghĩa đó! Em về đi!

YunHo đóng sầm cửa trước khi JunSu kịp nói thêm một câu nào. Hiện tại hắn đang cực kì tức giận. Sáng sớm đã bị cái cục nợ “phiền phức” đó làm cho trễ giờ đi làm. Đến tối về thì lại phải nghe JunSu nói những chuyện nhảm nhí.

Chưa bao giờ hắn thấy JunSu như thế. Trước đây, JunSu luôn là cậu em ngoan ngoãn, hiểu chuyện nhất của hắn. JunSu chưa bao giờ xen vào những chuyện riêng tư cá nhân như thế này. Vì cậu ta mà JunSu quay sang nhắc nhở hắn về trách nhiệm của một người chồng ư? Hoang đường! Kim Jaejoong! Tôi thật sự muốn biết cậu làm thế nào để có thể rù quyến cả cậu em họ mà tôi yêu quý nhất đó!

“Ư ….ư…” – tiếng rên của cậu vang lên.

Cậu khẽ mở mắt ra, nhìn xung quanh.

Đồ yếu đuối! Em có phải là đàn ông không vậy?

Vừa nói hắn vừa đưa tay tháo những chiếc cúc áo sơ mi, và cuối cùng là cởi hẳn nó ra, quẳng xuống đất một cách nóng nảy rồi tiến đến nắm chặt hai cổ tay của cậu. Khuôn mặt anh đỏ gay, ra chiều tức giận lắm.

Cậu hoảng sợ nhìn anh. Thật sự là cậu rất sợ anh, một con người khô cứng, đáng sợ, bất kì lúc nào cũng có thể làm cậu đau…. Nước mắt không biết từ lúc nào lặng lẽ rơi ra, thấm ướt cả khuôn mặt.

YunHo nhíu mày nhìn cậu:

Ra là em dùng khuôn mặt này để quyến rũ JunSu, khiến nó nói giúp em đó hả? –hắn nói mỉa

Em…em không có…

Tôi nói cho em biết, đừng có cố gắng nâng cao bản thân trong mắt tôi, em nên biết thân phận của mình một chút…! Hãy ngoan ngoãn làm cho đúng trách nhiệm của một người vợ đi.

Nói rồi YunHo bỏ tay cậu ra, nằm xuống giường, quay lưng về phía cậu rồi ngủ ngon lành. Bàn tay cậu đỏ ửng, hằn rõ dấu những ngón tay của hắn. Cậu thật sự không hiểu mình đã làm gì sai để hắn phải nói cậu như vậy. JunSu đã là gì chứ? Em chòng chăm sóc chị dâu mà cũng không được sao? Cậu không hiểu, thật sự là không hiểu chút gì cả.

Tiếng thở của hắn vang lên đều đều bên cạnh cậu. Khuôn mặt lạnh lùng của YunHo lúc nãy hiện về trong tâm trí cậu rõ mồn một. Cậu sợ hãi lùi ra xa khỏi hắn một tí. Lạnh, cậu lạnh lắm. Nhưng cái chăn duy nhất thì hắn đắp mất rồi. Cậu thì không dám lại gần đắp chung mền với hắn. Cậu sợ vô tình hắn thức dậy sẽ lại có những ham muốn đáng sợ hãi như đêm qua. Cậu nghĩ chắc YunHo tức giận chuyện gì đó ở công ty nên mới như thế. Nhưng cậu cũng không dám cãi lại hắn.

Mệt quá! Lạnh quá! Cơ thể cậu lại bắt đầu không yên rồi. Chóng mặt quá! Cậu ngã vật xuống giường, chìm vào giấc ngủ.

Đêm trôi qua nhanh…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio