Tiểu bạch há miệng lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề của nó, sau khi ngắm trúng mục tiêu nhân lúc Thẩm Hàn Lạc còn chưa kịp phản ứng lại mà trực tiếp cắn xuống cánh tay của hắn, tức khắc Thẩm Hàn Lạc sợ hãi kêu to nước mắt ròng ròng.
Sau đó tiểu bạch hiên ngang quay trở về vòng tay chủ nhân của nó, rồi chủ tớ đứng ở một bên vô cùng sảng khoái thưởng thức vẻ mặt cay đắng của Thẩm Hàn Lạc, hưởng thụ khoái cảm sau khi báo thù… Thẩm Hàn Lạc cuối cùng tiến lên xin lỗi với sự hối hận tận đáy lòng vì việc mình làm sai, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ nói lời bậy bạ nữa…
Tuy nhiên tình cảnh trên hoàn toàn chỉ là tưởng tượng của Doãn Tỉ Nguyệt, bởi vì hình ảnh thực tế giờ phút này trước mặt của cậu lại là: tiểu bạch ngồi trong lòng Thẩm Hàn Lạc thoải mái dễ chịu nên buồn ngủ, mà Thẩm Hàn Lạc lại vừa vuốt ve lông trắng của tiểu bạch, vừa cười vô cùng chướng mắt nhìn Doãn Tỉ Nguyệt không nói gì nhưng đang âm thầm tuyên bố hắn hoàn toàn thắng lợi.
(Truyện của Lại Trùng Cung)
Xí —- Doãn Tỉ Nguyệt quay đầu sang một bên không nhìn người đang ôm thỏ trong lòng lại cực kỳ ảo não chuyện người trước khiêu khích cùng người sau làm phản.
“Học trưởng…” Tiếu Mịch Cầm đợi một hồi vẫn không thấy Doãn Tỉ Nguyệt chuyển sự chú ý lên người mình, vì thế cô đứng dậy khỏi ghế nhìn Doãn Tỉ Nguyệt phía bên này.
Doãn Tỉ Nguyệt bị Tiếu Mịch Cầm gọi mới nhớ nơi này còn người khác đang ở: “Gặp chuyện gì ấy?” Cậu ra hiệu cho Tiếu Mịch Cầm ngồi trở lại, sau đó mình cũng ngồi xuống ghế hỏi.
Tiếu Mịch Cầm gật đầu không lập tức nói mà nhìn nhìn về phía Thẩm Hàn Lạc.
“Bạn học Tiếu muốn tôi tránh đi sao?” Thẩm Hàn Lạc mỉm cười nhìn cô.
Tiếu Mịch Cầm lắc đầu, rõ ràng mặt Thẩm Hàn Lạc vẫn đang cười, nhưng cô vẫn cảm thấy sau nụ cười kia như đang ẩn giấu điều gì? Mặc dù đó là điều gì nhỉ? Tuy nhiên có thể khẳng định đó không phải là chuyện gì tốt, ít nhất cô cảm giác đó chả có ý thân thiện nào.
“Mịch Cầm nói một chút đi, em gặp cái gì?” Doãn Tỉ Nguyệt phớt lờ sự kỳ lạ của bọn mà trực tiếp hỏi.
Tiếu Mịch Cầm tạm dừng một hồi do dự nên mở miệng như thế nào.
“Nói thẳng đi!” Doãn Tỉ Nguyệt nhắc nhở nói.
Vì thế Tiếu Mịch Cầm hít sâu một chút rồi mới nói: “Học trưởng em cảm thấy có thứ gì đó vẫn luôn đi theo em…”
Bên trong tổ chuyên án:
Khi Tưởng Vũ và Kha Manh đang tụ tập trước bàn làm làm việc ăn thức ăn nhanh đặt bên ngoài về thì từ trong phòng làm việc của Kỳ Thanh truyền ra tiếng hét.
“Kỳ Thanh cậu kêu cái quỷ quái gì thế?” Tưởng Vũ đang nhét một miếng thịt vào trong miệng hét lớn vào phòng khám nghiệm tử thi.
Sau khi hét lên mới phát hiện không có tiếng đáp lại, Tưởng Vũ cũng không cảm thấy gì sai mà tiếp tục ăn cơm.
“A—-“
Không đợi Tưởng Vũ nút xem vào bụng bên trong lại truyền tới tiếng hét to của Kỳ Thanh, giọng so với hồi nãy còn vọng hơn.
“Kỳ Thanh cậu không sao chứ? Ăn no cũng không thể luyện dung lượng phổi như vậy đâu!” Tưởng Vũ lại nói về phía cửa.
Nhưng mà sau đó bên trong lần nữa vẫn không có tiếng trả lời.
Sau đó khi lần thứ ba nghe thấy bên trong phát ra tiếng của Kỳ Thanh thì Tưởng Vũ dứt khoát trực tiếp đặt hộp cơm lại trên bàn, tiếp đó đứng dậy định vào tâm sự mỏng thì Kỳ Thanh từ cửa lớn đi vào.
“Anh… anh hồi nãy ở đâu?” Kha Manh ngây người nhìn Kỳ Thanh hỏi.
“Tôi ở nhà ăn đó!” Kỳ Thanh khó hiểu nhìn Kha Manh, thấy hai con mắt Kha Manh trừng lớn lại hỏi Tưởng Vũ: “Tiểu Manh cổ bị sao vậy?”
“Tôi… cậu… cổ…” Tưởng Vũ ngập ngừng không nói thành lời, chỉ dùng tay cố sức xoá xoa hai mắt của mình nhìn Kỳ Thanh từ trên xuống dưới.
“Này, hai người bị sao thế? Tôi nãy lúc đi ăn còn không phải còn rủ cả hai sao, cả hai còn nhìn tôi giống như nhìn quỷ mà giả bộ không biết hả?” Kỳ Thanh khinh bỉ nhìn hai đồng sự của mình rồi xoa xoa bụng đi về phòng làm việc của mình.
“Anh không thể vào đâu—-“ Kha Manh liếc mắt nhìn nhanh chóng dứt khoát quyết định ngăn người lại.
Đúng lúc này, Tưởng Vũ, Kha Manh cùng Kỳ Thanh vừa trở về đều nghe được tiếng bên trong phòng giải phẫu.
“Sao lại có tiếng tôi kêu thế?” Kỳ Thanh nhanh chóng đi tới muốn xem tột cùng là thứ gì.