Cảnh sát của phòng khác vây quanh trước cửa tổ chuyên án, mà cục trưởng Triệu đang ở trong phòng tổ chuyên án đang chăm chú nhìn cửa phòng làm việc của Kỳ Thanh chú ý tình huống bên trong.
“Trần lão ngài xem nên làm gì bây giờ?” Cục trưởng Triệu nhưng về phía một ông lão râu bạc phơ mặc trường nào màu xám.
“Haiz…” Ông lão bất đắc dĩ thở dài: “Cục trưởng Triệu xin thứ cho lão vô năng không giúp được gì…” lời xin lỗi xuất hiện ở trên khuôn mặt nhăn nheo.
“Trần lão ngài đừng nói vậy, là tôi mạo muội quấy rầy ngài đang yên tĩnh tu tập.
” Thấy Trần lão nói vậy cục trưởng Triệu liên tục xua tay, đối với người đàn ông lớn tuổi này vẫn là luôn áy náy.
Hôm nay sau khi nhận được tin tức có chuyện lạ xảy ra ông chỉ có thể quấy rầy người đã nghỉ hưu tới giúp, đối phương cũng không oán giận câu nào mà cùng phối hợp, cho nên cho dù hiện tại không có cách nào giải quyết sự kiện trước mắt ông vẫn vô cùng cảm kích.
Đang nói Thẩm Hàn Lạc vội vã đẩy đám người ra chạy vọt vào: “Cục trưởng Triệu Kỳ Thanh bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nói xong hắn liền nhìn thấy Kỳ Thanh, Tưởng Vũ cùng Kha Manh ba người đang nằm chung quanh bàn phẫu thuật: “Này, mấy người các cậu…” vốn muốn chạy vào đánh thức nhưng mới tới chỗ khung cửa, Thẩm Hàn Lạc không biết đụng phải thứ gì bị văng ra xa hơn mét.
“Hàn Lạc cậu không sao chứ?” Cục trưởng Triệu cũng đồng sự chung quanh thấy thế đỡ Thẩm Hàn Lạc ngã trên mặt đất lên hỏi.
“Sao lại thế này?” Thẩm Hàn Lạc nhìn cục trưởng Triệu dò hỏi đáp án, hắn cuối cùng cũng rõ vì sao lúc mình tới đây không có ai tiến vào bên trong gọi ba người Kỳ Thanh.
Cục trưởng Triệu thở dài: “Chuyện này có chút tà dị, tóm lại hiện tại không ai có thể vào được bên trong.
” (Truyện của Lại Trùng Cung)
“Chẳng lẽ bên trong có kết giới?” Thẩm Hàn Lạc xoa xoa cánh tay vừa rồi bị đẩy ra có chút đau bật thốt lên.
Trần lão nghe vậy nhìn về phía Thẩm Hàn Lạc hỏi: “Chẳng lẽ người bạn nhỏ này cũng là người đồng đạo?”
“Người đồng đạo?” Thẩm Hàn Lạc khó hiểu nhìn ông lão, càng nhìn càng thấy quen mắt, lúc mắt hắn nhìn thấy trên cổ tay của đối phương đeo một chỗ Phật châu màu đen rốt cuộc mới nhớ tới thân phận của người kia —- Trần lão, Trần Côn Bình, phong thủy đại sư nổi danh trong nước, vừa mới qua đại thọ của mình.
Cục trưởng Triệu vỗ vỗ bả vai Thẩm Hàn Lạc rồi chuyển hướng sang Trần lão: “Xin hỏi Trần lão còn có biện pháp khác không? Ít nhất cũng phải mang mấy đứa nhỏ bên trong ra mới được.
” Thật sự rất lo lắng cho sống chết của ba người nằm bên trong mà.
Trần lão chỉ chỉ lá bùa màu vàng dán trên khung cửa: “Tuy rằng lão không có cách nào tiến vào, nhưng chỉ cần lá bùa này không bị hư hao bọn họ tạm thời sẽ không có việc gì.
” Nói xong còn cầm Phật châu trong tay bắt đầu lăn hạt: “Người tạo ra kết giới này không phải kẻ đầu đường xó chợ, theo lão tính thì đạo hạnh hẳn là ngàn năm, nếu không không thể tạo ra kết giới hoàn mỹ thế này.
”
Đạo hạnh ngàn năm? Trong đầu Cục trưởng Triệu lập tức xuất hiện hình bóng của Hắc Sơn lão yêu trong ‘Thiện nữ u hồn’: “Trần lão thật sự không có cách nào sao?” Mặc dù Trần lão đã nói rõ mình không có cách nào giải, nhưng cục trưởng Triệu vẫn ôm một tia hy vọng như cũ.
Trần lão lần nữa bất đắc dĩ thở dài, ngay lúc mọi người tại hiện trường đang thất vọng thì đột nhiên vỗ tay: “Lão nhớ tới, cục trưởng Triệu lão nhớ tới ai có thể giải rồi.
”
“Ai?”
“Là ai?”
“Trần lão mau nói!”
Trần lão gật đầu rồi lấy tay vuốt ve chòm râu từ từ nói: “Núi Lưu Dận, người Doãn gia Lưu Dận có thể làm được.
”
“Doãn gia Lưu Dận?” Cục trưởng Triệu cảm thấy bốn chữ này có chút quen thuộc, ông biết mình nhất định đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng nhất thời nôn nóng không nhớ ra được gì cả: “Mời Trần lão nói rõ một chút!” Trực tiếp hỏi so với chính mình nghĩ còn nhanh hơn.
Không nghĩ tới Trần lão lại lắc lắc đầu: “Đối với chuyện Doãn gia Lưu Dận lão cũng không biết rõ lắm, chẳng qua trong vòng của chúng ta vẫn luôn có một truyền thuyết, trên núi Lưu Dận có Doãn thị nhất tộc có được pháp thuật cao siêu không giống với giang hồ, đặc biệt gia chủ thế hệ trước của bọn họ có một đôi mắt Âm Dương có thể thấy được lục đạo, cho nên lão muốn nói nếu tìm được Doãn gia thì giải kết giới này thật sự đối với bọn họ nhất định không phải chuyện lớn gì.
”
“Vậy Trần lão, núi Lưu Dận ở đâu? Tôi sẽ phái người đi qua mời người.
” Sau khi nhìn thấy hy vọng tinh thần cục trưởng Triệu lập tức trở nên tỉnh táo.
“Này…” Trần lão lại lộ ra vẻ mặt khó xử: “Cái này thì lão thật sự không biết.
”
Lúc mọi người đang bắt đầu tra tư liệu tìm núi Lưu Dận thì Thẩm Hàn Lạc đột nhiên la lên, sau đó mọi ngược nhìn thấy tay của hắn từ từ tối sầm lại.
“Trần lão—- Trần lão?” Cục trưởng Triệu thấy thế vội vàng tìm người.
Tuy nhiên trước khi cục trưởng Triệu dẫn Trần lão tới thì một bóng trắng đã tới gần Thẩm Hàn Lạc trước bọn họ, ngay sau đó thấy người kia cầm tay phải của Thẩm Hàn Lạc lên nhìn nhìn, sau đó đút cho hắn một viên thuốc màu trắng.
Cuối cùng cuốn ống tay áo Thẩm Hàn Lạc lên, không biết từ đâu lấy ra được một con dao nhỏ đặt trên cánh tay đã đen đi kia cắt một đường để máu đen chảy ra, tới khi máu nhỏ giọt xuống là màu đỏ mới dừng dùng băng gạc bắt đầu tiến hành băng bó.
“Tỉ Nguyệt sao cậu lại tới đây?” Thẩm Hàn Lạc phục hồi lại tinh thần nhìn Doãn Tỉ Nguyệt đang cúi đầu băng bó vết thương cho mình hỏi.