Bởi vì hai người lúc này mặt đối mặt, cho nên Thẩm Hàn Lạc có thể thấy được khuôn mặt của đối phương.
Khoảng tuổi, vóc dáng trung bình, diện mạo cũng vậy, chỉ là khuôn mặt của y lại tạo ấn tượng sâu sắc cho người khách, bởi vì sắc mặt ấy vô cùng trắng bệ cứ không có tí mạch máu.
Trong khoảnh khắc ấy Thẩm Hàn Lạc chỉ cảm thấy đối diện mình là một cổ thi thể, một cổ thi thể sau khi chết vẫn có thể đứng thẳng như cũ.
Ba người cách nhau rất gần, nhưng Thẩm Hàn Lạc cũng không xác định bọn họ có thể thấy mình hay không, bởi vì lúc này hắn như người trong suốt vậy.
(Truyện của Lại Trùng Cung)
“Mẫn Chi…” lúc Thẩm Hàn Lạc do dự có nên tiến lên hay không thì Tiếu Mịch Cầm mở miệng: “Mẫn Chi để ta nhìn huynh có được không?” Thẩm Hàn Lạc không nghe rõ được giọng nói ấy nhưng vẫn cảm nhận được sự đau thương trong đó.
Tuy nhiên điểm quan trọng không phải chỗ đau thương kìa, mà đối với người trước giờ đã nghe giọng sẽ không quên được như Thẩm Hàn Lạc, cho nên tuy rằng đúng là Tiếu Mịch Cầm đang nói chuyện, nhưng giọng phát ra lại là người con gái khác, hơn nữa giọng nói này Thẩm Hàn Lạc chắc chắn là chưa từng tiếp xúc.
Sau đó người đàn ông kia không có tính nghe theo lời cô, hoặc là nói ngay cả liếc nhìn tới cô y cũng không muốn: “Rời đi ngay đi, nếu không ta cũng không ngại lại cô chết thêm lần nữa.
” Lời nói vô tình xuất phát từ miệng hắn, tức khắc sắc mặt của Tiếu Mịch Cầm trở nên trắng bệch.
“Ha ha… ha ha…” Cô nghe vậy lùi về sau vào nước, sau đó dùng tay xoa gương mặt của mình: “Huynh chán ghét ta tới thế sao? Chẳng lẽ cả gương mặt này huynh cũng không muốn nhìn ta thêm một tí?” Hai mắt Tiếu Mịch Cầm nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt: “Tiếu Mẫn Chi huynh vì sao lại chỉ đối xử nhẫn tâm với một mình ta? Hả?” Giây tiếp theo cổ lấy tay chỉ thật mạnh vào mặt mình, nháy mắt bốn đường máu tươi từ đầu ngón tay chảy xuống.
“Trần Kiều cô làm gì đó?” Thấy thế Tiếu Mẫn Chi tức giận nói, sau đó chỉ thấy cánh tay y nhẹ nhàng phất qua Tiếu Mịch Cầm đã ngã trực tiếp xuống mặt đất, khuôn mặt đẫm máu từ tức giận chuyển sang đắc ý cười to.
“Ha… ha ha…” Ngã xuống kết đất cũng không tính đứng lên, Tiếu Mịch Cầm, hoặc nên nói là Trần Kiều ngửa đầu cười to tới khi nước mắt chảy xuống hoà cùng với máu nhiễu xuống mặt đất không dừng lại.
Tiếu Mẫn Chi giống như biết pháp thuật nháy mắt chuyển tới trước mặt cổ, sau đó nâng tay phải dùng sức ấn một cái vào giữa trán của cô, sau đó Thẩm Hàn Lạc nhìn thấy Tiếu Mịch Cầm vốn đang ngồi dưới đất lại từ từ ác xuống, mà một người con gái áo trắng khác vẫn ngồi ở chỗ cũ kia.
Cái này không cần nói nhiều Thẩm Hàn Lạc cũng biết Tiếu Mịch Cầm bị hồn phách Trần Kiều nhập vào, này cũng có thể giải thích nguyên nhân vì sao cổ thay đổi nhiều như vậy.
“Thì ra cho dù qua rất nhiều năm? Mặc kệ lâu thế nào huynh vẫn không quên được nàng ta, huynh vẫn hận ta có đúng hay không?” Trần Kiều vẫn khóc như cũ, nhưng có lẽ do hồn phách không phải là vật sống, cho nên nước mắt của nàng cũng không thể rớt xuống.
Nhìn Tiếu Mịch Cầm ngã trên mặt đất, Thẩm Hàn Lạc cũng không biết cổ còn sống hay đã chết? Lúc hắn định tiến tới xem thử thì ngón tay Tiếu Mịch Cầm hơi cử động, sau đó hai mắt từ từ mở ra.
“Này, cô không sao chứ?” Thẩm Hàn Lạc thấy thế vội vàng đỡ người dậy hỏi.
“Thẩm… Cảnh sát Thẩm?” Nét mặt Tiếu Mịch Cầm ngơ ngác: “Đây… đây là đâu? Em sao lại ở đây?” Ánh mắt nhìn quanh bốn phía, cô cuối cùng cũng xác định nơi này mình không quen thuộc.
“Tiểu Nhu?” Tiếu Mẫn Chi đứng bên cạnh thấy Tiếu Mịch Cầm tỉnh dậy thì nhỏ giọng gọi, khác với Trần Kiều lúc trước, hiện tại trong ánh mắt của y tràn đầy nhu tình.