Trong phòng tối tăm, thứ gì đó không rõ hình thù đang không ngừng nhảy lên, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ‘rmm rmm‘.
Không biết nó tột cùng đang muốn làm gì, thì đột nhiên ánh đèn chiếu sáng toàn bộ không gian.
“Tiểu bạch mày không thể yên tĩnh tí sao?” Doãn Tỉ Nguyệt từ trên giường ngồi dậy hơi mơ hồ nhìn nhóc con màu trắng đang ngoan ngoãn ngồi xổm trước giường: “Buổi tối là dùng đê ngủ biết chưa tiểu bạch?”
Cũng không biết tiểu bạch có nghe hiểu cậu đang gì hay không, nó chỉ ngẩng đầu nhỏ nhìn chủ nhân của mình.
Đối với chuyện này Doãn Tỉ Nguyệt chỉ có thể bó tay vươn tay tới muốn bế nó lên, tuy nhiên tay còn chưa kịp duỗi tới thì thân thể nho nhỏ tròn tròn kia lại xoay người lăn đi.
“Tiểu bạch tao hiện tại không muốn chơi với mày, ngoan, nhanh ngủ đi!” Doãn Tỉ Nguyệt từ trước tới nay không phải người ham ngủ, hơn nữa tối hôm qua cùng một đống chuyện ngày hôm nay quấn lấy mình, cho nên buổi tối không còn sức lực hơi đùa với thỏ con, cho nên sau khi nói xong cậu liền lập tức muốn nằm lại trên giường.
(Truyện của Lại Trùng Cung)
‘rmm rmmm rmmm…’ Tiểu bạch lại phát ra âm thanh.
Doãn Tỉ Nguyệt lười để ý tới nó, dứt khoác lấy chăn bông chùm lên đầu muốn ngăn cách mình với thế giới bên ngoài.
‘Rmm rmm rmm…’ Giọng tiếp tục, hơn nữa so với hồi nãy còn lớn hơn.
“Tiểu bạch mày còn quậy nữa thì tao ném ra ngoài cửa đó nha!” Lại qua mấy chục giây Doãn Tỉ Nguyệt cuối cùng chịu không nổi nữa lộ đầu từ trong chăn ra nhìn tiểu bạch cảnh cáo nói.
Nhìn thấy chủ nhân chịu nói chuyện với mình rồi tiểu bạch liền chạy về phía mép giường nhìn Doãn Tỉ Nguyệt.
“Tiểu bạch ngồi ở đây không được lộn xộn nữa, tao muốn ngủ.
” Nói xong liền duỗi tay lấy món đồ chơi hình cà rỗ để tới trước mặt tiểu bạch: “Mày chơi cái này đi, ngày mai tao dẫn mày đi ăn thật nhiều củ cải, tuy nhiên trước đó không được quấy rầy tao nữa có biết chưa?” Sau khi thấy tiểu bạch cúi đầu dùng chi trước ấn món đồ chơi hình cà rốt Doãn Tỉ Nguyệt liền tự động nghĩ hiệp ước đã hoàn thành rồi, bởi vậy cậu yên tâm muốn nằm trở về thì phát hiện lại có tiếng vang lên.
Doãn Tỉ Nguyệt nhìn tiểu bạch ngoài món đồ chơi trước mặt thì không còn động tới món đồ gì khác thì bắt đầu quét mắt nhìn trong phòng, nhưng kết quả lại không phát hiện có chuyện kỳ lạ xảy ra.
‘Rmm rmm rmm’ Tiếng vẫn không có ý định dừng lại.
Doãn Tỉ Nguyệt hơi do dự, hất chăn ra, mang dép lê vào đi xuống giường, tuy nhiên cậu còn chưa đi thì lại trực tiếp ngồi xổm người xuống, sau đó nhấc khăn trải giường nhìn xuống, quả nhiên sau đó đã thấy màn hình điện thoại của mình đang sáng, mà âm thanh kỳ quái kia là tiếng chuông điện thoại phát ra.
“Từ khi nào thay tiếng chuông kỳ quái này vậy?” Doãn Tỉ Nguyệt lẩm bẩm đứng dậy, sau đó nhìn bóng dáng của tiểu bạch thì cuối cùng cũng đã hiểu điện thoại của ình sau khi không cẩn thận rơi xuống giường bị tiểu bạch coi như món đồ chơi mà ấn bậy, thậm chí trong lúc đó còn mở được màn hình còn thay đổi tiếng chuông cuộc gọi đến.
Lúc Doãn Tỉ Nguyệt đang suy nghĩ có nên xách tiểu bạch có vận khí siêu tốt thế này đi mua tờ vé số hay không thì nháy mắt đã ngơ ngẩn cả người, bởi vì trên màn hình điện Thanh hiện ra cậu không biết đã gọi đi bao nhiêu cuộc cùng vài cái cuộc gọi nhỡ.
Doãn Tỉ Nguyệt đỡ trán, có chút không nói thành lời nhìn con thỏ đang chơi củ cà rốt vô cùng vui vẻ mà chỉ biết thở dài.
Không cần so đo quá nhiều với một con thỏ! Doãn Tỉ Nguyệt yên lặng nói trong lòng, tiền điện thoại thì cứ coi như là gió thoảng mây bay đi….