Nghĩ vậy Doãn Tỉ Nguyệt lại lấy đóa hoa đào được khắc từ gỗ đào ra nhìn rồi suy ngẫm, cậu cho rằng mình chỉ cần thay mặt anh trai giúp Trần Kiều một lần là được, nhưng hiện tại Xem ra có nhiều việc cậu cũng chưa từng nghĩ tới.
Sau khi cất hoa đào lại, Doãn Tỉ Nguyệt nhìn sơ qua đồng hồ báo thức chỉ giờ phút trên bàn, nghĩ tới hai giờ nữa phải đi học, vì thế cứ bổ sung giấc ngủ trước đi rồi tính sau.
Mặt khác Thẩm Hàn Lạc thật sự ở lúc mọi người trong trường học không chú ý mắc đen thi thể người đàn ông kia trở về phòng giải phẫu của Kỳ Thanh.
“Sếp, không ngờ tới anh vậy mà ở cùng với một cổ thi thể suốt một đêm, khẩu vị này củ anh cũng có chút nặng đi!” Tưởng Vũ đã khỏe lại đang giúp Kỳ Thanh điệu thi thể lên bàn giải phẫu, sau đó nhìn về phía Thẩm Hàn Lạc nói.
(Truyện của Lại Trùng Cung)
“Ai cho nói chuyện đó chứ Tưởng Vũ?” Không chờ Thẩm Hàn Lạc mở miệng, Khả Mạnh đã đập một cái thật mạnh vào lưng Tưởng Vũ: “Sếp của chúng ta có khẩu vị nặng sao? Khẩu vị năng thật hả? Rõ ràng là coi trọng bạn học kia có được chưa?” Nói xong còn dùng vẻ mặt ‘không biết thì đừng có nói ghét bỏ nhìn Tưởng Vũ.
Kỳ Thanh nhìn hai người bọn họ đang chơi đùa cũng không khuyên can, tuy nhiên cậu ta cũng có ý tốt mà nhắc nhở Thẩm Hàn Lạc: “Sếp anh lần sau đổi thành thi thể của con gái thì hai người bọn họ sẽ dễ dàng tiếp nhận rồi.
”
“Phải không?” Đối với ý tốt của đồng nghiệp, Thẩm Hàn Lạc còn biểu hiện vô cùng khiêm tốn như tiếp thu, chỉ thấy hắn mỉm cười nhìn ba tổ viên của mình rồi nói: “Nếu ai trong đám các cậu có hứng thú như thế tôi cũng rất vui lòng thành toàn, đúng lúc tổ trọng án bên kia có vụ án liên hoàn giết người không đầu yêu cầu người hỗ trợ, tôi…”
“Khụ khụ… Sếp ơi anh vì án tử kia suốt đêm không đủ nhất định mệt lắm đúng không, để tôi đi pha cho anh ly cà phê nha!” Kha Manh không chờ Thẩm Hàn Lạc nói hết lời đã mượn cơ hội nhanh chân chạy ra ngoài.
Kỳ Thanh có chút khinh thường lắc đầu, sau đó đeo bao tay vào: “Theo lý mà.
Lí đây là thi thể của bệnh viện bị mất không cần trả lại, nhưng tôi cũng phải đưa tặng lại một phần.
” Nói xong nhìn về phía Thẩm Hàn Lạc hỏi: “Cùng nhau hay là…”
“Tôi ra ngoài chờ cậu.
” Thẩm Hàn Lạc không có hứng thú mổ xẻ rồi từ từ nghiên cứu như Kỳ Thanh, cho nên nói vài câu xong cũng rời đi.
Thẩm Hàn Lạc tính chợp mắt một lát lại phát hiện Kha Manh nói đi pha cà phê cho mình lúc này đang cầm một ly cà phê cả người tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt.
“Nhìn cái gì vậy Tiểu Manh?” Thẩm Hàn Lạc tò mò đi qua hỏi.
“Camera trong văn phòng hai ngày nay chưa xem, giờ có thời gian thì lấy ra coi một chút.
” Kha Manh lúc trả lời cũng không có quay đầu lại, mà dùng con chuột click vào mấy cái cửa sổ nhỏ.
“Ừm, vậy cô nhìn trước đi.
” Thẩm Hàn Lạc gật đầu.
Thật ra không cần gì cũng biết sẽ không có gì hết, tổ chuyên án này của bọn họ, người ngoài sẽ không tiến vào, cũng không có ai rảnh đi tới nơi này mà trộm gì đó.
Nhưng từ trước tới nay Kha Manh thích thú với đủ loại camera cũng sẽ không từ bỏ cơ hội thực nghiệm ở đây, vì thế không biết từ khi nào văn phòng tổ chuyên án đều bị cô trưng dụng nghiên cứu thành quả.
Tuy nhiên mọi người cũng không để ý tới việc này, chỉ cần không phiền tới người khác thì tuỳ Kha Manh chơi đi.
Nhưng mà hôm nay Thẩm Hàn Lạc định ở trong văn phòng ngủ một lát thì khoé mắt vô tình quét qua một bóng người trong đống hình ảnh đó.
“Tiểu Manh phóng to cái này lên.
” Thẩm Hàn Lạc đứng phía sau Kha Manh phân phó nói.
“Sếp này không phải…” Kha Manh cũng nhận ra người kia quay đầu lại nhìn Thẩm Hàn Lạc, phát hiện người kia đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bóng người trên màn hình.