Hoàng Ngân bên kia đã bắt đầu có động tĩnh, cô nàng tấn công ngày càng dồn dập. Ví dụ như sáng sớm sẽ đứng trước cửa phòng đợi Bạch Dương ra ngoài rồi cùng đi học, buổi trưa học xong sẽ mặt dày lôi kéo Bạch Dương đi ăn rồi lại mặt dày ngồi ăn cùng, còn ghê gớm hơn chính là khi Bạch Dương đi vệ sinh, cô nàng cũng sẽ lẽo đẽo theo sau, đương nhiên là đứng đợi bên ngoài, nhưng mà nếu được cho phép theo vào trong khẳng định Hoàng Ngân cũng không ngại đâu, có khi còn ôm chút tâm tình vui vẻ.
Song Tử nhìn cảnh tượng đi học đi ăn bị cô nàng đeo bám thập phần khó chịu, cơ mà khi nhìn cô nàng theo Bạch Dương tới nhà vệ sinh thì chỉ còn lại bất đắc dĩ. Con gái ngày nay vì theo đuổi người mình yêu mà có thể ngay cả mặt mũi cũng không cần cũng thật hiếm, Song Tử đối với Hoàng Ngân có chút bội phục. Cái con nhỏ suốt ngày ra vẻ thanh cao,vậy mà lại trở nên quỷ kế đa đoan, bướng bỉnh, mặt dày cả tấc, thích đeo bám đàn ông. Vậy mới nói nhân sinh thật khó đoán.
Nhưng lúc này đương nhiên không phải lúc hâm mộ loại con gái kia, giờ là lúc suy nghĩ làm sao để cắt được cái đuôi Hoàng Ngân kia. Chính vì vậy mà lớp S.A có cái cảnh tượng , cái đầu tụm lại một chỗ thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng một trong số đó lại có người cười một cách đê tiện.
"Cậu nói xem bọn họ định làm gì?" Song Ngư nhìn về phía đám người kia một lúc mới quay ra.
"Dù là làm gì thì cũng khó lòng tin tưởng được."
"Lãnh ca, cậu có phải là quá mất lòng tin vào người của cậu không"
"Kim Ngưu công việc thường làm nhất ngoại trừ ăn chính là ăn, tôi không biết khi em ấy động não sẽ xảy ra hậu quả gì."
"Ây, cậu phải tin tưởng vào phu nhân của mình chứ, tôi tuyệt đối tin tưởng Bảo Bảo nhà tôi tuyệt đối sẽ làm ra chuyện!"
"Làm ra chuyện cũng không phải không thể, nhưng chắc chắn khi mấy người đó làm ra chuyện thì cũng là lúc chúng ta có việc để giải quyết rồi!"
Kì thật cái này bản thân Song Ngư cũng không cãi được, tài năng làm ra chuyện của mấy bảo bối của mấy ổng đúng thật làm người ta đau đầu. Thường thường chuyện được mấy người kia làm ra thì người phải gánh hậu quả chính là mấy ông chồng này a. Chuyện về mấy cái bánh hồi tuần trước là một ví dụ điển hình. Căn bản là không phải mình không tin tưởng người yêu nhỏ, nhưng mà cái này là không dám tin a, tin rồi sẽ có hậu quả gì đâu ai lường trước được.
--------------------------
"Song Tử, cậu thấy sao?"
Cự Giải đầy chờ mong nhìn Song Tử, cái kế hoạch tác chiến kia là do cậu cả đêm suy nghĩ, biên soạn, tưởng tượng, chắt lọc mãi mới đưa ra được cái sáng kia. Song Tử nhìn vẻ mặt của Cự Giải mà hắc tuyến nổi đầy mặt, vậy mà ai cũng nói cậu với Hoàng Cự Giải có cùng chỉ số thông minh, cậu mới không thèm tin. Tên Cự Giải này chính là kém cậu rất rất rất nhiều bậc có được hay không.
Sao có thể nghĩ ra cái kế hoạch siêu phàm như vậy, cái gì mà ngả bài với gia đình, nếu như bị ngăn cản thì hãy cùng Bạch Dương dùng khổ nhục kế. Đại loại chính là một trong hai người tự sắp xếp một vụ tai nạn, người còn lại sẽ cứu, sau đó người kia vì cứu mình mà bị thương, thiếu chút nữa mag tàn tật. Bản thân người được cứu sẽ khóc lóc, nhịn ăn nhịn uống, sống dở chết dở cho tới khi gia đình bên mềm lòng chấp nhận thì lúc đó chẳng phải viên mãn sao.
"Cậu nói thì hay lắm, giờ đổi lại là cậu, cậu có bị điên không khi mà đang lành lặn lại đi thuê người đâm mình. Nếu may mắn thì tránh được một kiếp, còn nhỡ đen đủi bị đâm đến tàn tật hoặc chết luôn tại chỗ thì cần gì yêu đương nữa. Đã nói cậu chăm uống thuốc mà có nghe đâu, đúng thật là!!"
"Cái gì chứ, tui chỉ là đang góp ý thôi, trên phim bọn họ cũng làm y như vậy mà."
"Cậu là diên viên sao? Cậu đang đóng phim sao?" Song Tử chính thức đen mặt, cái cậu Cự Giải này đúng thật là, tại sao Hàn Xử Nữ lại nuôi ra một tên ngốc như vậy.
"Cái này thì...ờm..."
"Không thì, chi bằng ngày kia cô ta sẽ tới nhà Bạch Dương, cậu chạy sang quấy rối một chút, cứ khi nào cô ta xuất hiện cậu lại tới cho ba mẹ Bạch Dương thấy bộ mặt thật của cô ta." Thiên Bình nhìn Cự Giải đáng thương khi bị knock out mà dở khóc dở cười, cậu ta sao lại ngốc như vậy nha.
"Xem chừng kế hoạch này sẽ có kết quả." Bảo Bình cũng đồng quan điểm, căn bản không thể tự rước họa theo kiểu của Cự Giải được, cái cách của Thiên Bình khả quan hơn nhiều. Vừa không bị phản cảm lại đạt được thành tựu.
Song Tử gật gù, xem ra cũng chỉ có cách này. Hoàng Ngân kia hãy đợi đấy, Song Tử tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ.
-----------------------------
Các tiết học buổi sáng thường trôi qua rất chậm. Cảm giác như đã ngủ cả một giấc ngàn thu nhưng khi nhìn lên đồng hồ vậy mà cũng chỉ mới qua tiết. Thời tiết tháng đã nóng hơn rất rất nhiều so với hồi đầu năm. Đi ngoài đường bị nắng chiếu vào, ai cũng có tâm lý muốn tan chảy cho rồi. Thời tiết tra tấn người như vậy mà thầy cô bộ môn thể dục cũng không lương tay chút nào. Đám người lớp S.A vận động cơ thể chạy xong m quanh sân thể dục đều có ý muốn gieo mình xuống biển chết cho rồi. Ta nói thà chết lạnh còn hơn sống nóng a~.
Phòng học được trang bị chiếc điều hòa, có thể cảm nhận được tâm trạng khi đi từ ngoài sân vào lớp, cảm xúc được ngăn cách chỉ bởi cánh cửa. Cơ mà trước cửa lớp tự nhiên có một anh đẹp trai đứng đó nha. Chỉ tiếc cái lớp này đều có đôi có cặp hết rồi, không thuộc về người khác thì chính là thuộc về nhau. Cho nên đối với anh đẹp trai kia cũng chỉ nhìn vài giây rồi chui vào lớp học, còn Vệ Nam - nhân vật nữ duy nhất trong lớp cũng chả có bao nhiêu hứng thú với anh chàng kia. Cơ mà có vẻ anh chàng kia tìm người đứng một lúc lâu ngó ngàng ngó dọc, rồi đột nhiên thấy anh ta đi về phía ai đó ngoài phòng học.
Thiên Yết lạnh mặt nhìn người trước mắt. Ngày hôm đó chưa đủ sao, hôm nay còn đến tận cửa.
"Tiểu Yết, lâu rồi không gặp. Ngày hôm đó sao em lại đi nhanh như vậy?"
bg-ssp-{height:px}
Ma Kết đứng ngay bên cạnh Thiên Yết nhíu mày nhìn người kia. Người này nói ngày hôm đó có phải là cái ngày Thiên Yết tâm trạng không tốt đó hay không. Anh thật sự muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra khiến cậu ấy như vậy, xem ra tên này chính là nguyên nhân. Không biết đã xảy ra chuyện gì, anh có hỏi nhưng Thiên Yết không chịu nói, vậy xem ra chỉ có thể moi nguyên nhân từ người này. Mặc kệ Thiên Yết cảm thấy gì, anh cũng vẫn sẽ tìm bằng được nguyên nhân, rồi thay cậu giải quyết hết thảy. Tại vì anh biết, nếu như cậu khó chịu , vậy thì anh đây khó chịu . Anh cũng không phải loại người cao thượng gì cho cam, anh không muốn bản thân khó chịu lại càng không muốn bảo bối mà anh nâng niu bị tổn thương bởi người không quan trọng.
"Tới đây làm gì?"
Thiên Yết im lặng nửa ngày trời cuối cùng cũng bất đắc dĩ trả lại lời.
"Anh tới tìm em, anh đã rất nhớ em ."
Tạ Huy nở nụ cười ấm áp dịu dàng, với vẻ ngoài tương xứng với nụ cười, Tạ Huy là con lai, mặc dù bố hắn ta là người châu Á nhưng cậu ta lại hoàn toàn sở hữu vẻ đẹp ngoại quốc của mẹ. Từ đôi mắt xanh, mái tóc nâu vàng, làn da trắng sáng, chiếc mũi thẳng tắp, so với những người cũng là con lai mà Thiên Yết từng gặp thì Tạ Huy chính là đứng trên tất cả. Thiên Yết vẫn còn nhớ ngày trước, khi cả vẫn cùng học chung trường trung học bên Mỹ. Nếu như Thiên Yết mang vẻ đáng yêu của những cậu thiếu niên châu Á, thì Tạ Huy lại mang một vẻ đẹp đặc biệt, những cô cậu học sinh bên Mỹ đặc biệt thích ngắm nhìn hắn ta. Tạ Huy tùy tiện cười một cái cũng khiến dân tình chao đảo.
Tạ Huy vừa nói vừa tới gần, vươn tay ý muốn nắm tay cậu nhưng lại bị Ma Kết nhanh tay kéo Thiên Yết về phía mình, một tay đặt ở eo cậu. Nhíu mày càng chặt, ánh mắt không chút thiện cảm liếc nhìn Tạ Huy. Tạ Huy nhìn hành động của Ma Kết, biểu cảm khuôn mặt có chút cứng đờ, nụ cười thân thiên vừa rồi cũng dần buông xuống, đôi mày nhíu chặt lại nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ ban đầu như thể không có gì xảy ra. Xem ra muốn mang Thiên Yết trở về bên người mình cần phải loại bỏ được cái tên bên cạnh Thiên Yết trước đã. Đáy mắt Tạ Huy nổi lên một tia âm hiểm khó phát hiện, nhưng Ma Kết lại thấy được tất cả, bàn tay đặt ở eo Thiên Yết vô thức kéo cậu càng gần hơn, lực đạo trên bàn tay cũng biến hóa, siết chặt khiến Thiên Yết có chút đau.
"Tiểu Yết, người này là?"
Tạ Huy nhìn chằm chằm vào Ma Kết, hai cặp mắt đụng nhau như có như không xuất hiện hàn ý. Thiên Yết thấy hành động của Ma Kết cũng lười phản ứng với câu hỏi của Tạ Huy. Trực tiếp phớt lờ đi vào lớp, nhưng vẫn là bị Tạ Huy cản lại.
"Xin lỗi, tôi không có gì để nói với anh cả."
Thiên Yết gạt tay Tạ Huy, kéo Ma Kết vào lớp. Tạ Huy nhìn thấy thái độ của Thiên Yết cũng không quá phận làm phiền cậu, nhưng ánh mắt của Ma Kết khi đi qua mình khiến anh có chút phiền. Xem ra tên này cũng không dễ đối phó. Tạ Huy lại đứng nhìn một chút rồi bỏ đi.
Không khí trong lớp thật u ám, dù hai nhân vật chính của sự việc vừa rồi mặt ai cũng bình thản, một chút biểu cảm cũng không có,nhưng thật không hiểu tại sao lại có gió lạnh thổi qua. Có người không chịu được, thử đứng dậy tắt điều hòa, điều hòa đã tắt, cửa sổ, cửa ra vào đều đóng kín mít, cơ mà tại sao gió mùa đông bắc vẫn lưu thông.
Cuối cùng vẫn là Thiên Yết lên tiếng trước đánh tan bầu không khí ngột ngạt trong lớp, cậu nhẹ giọng kéo kéo góc áo Ma Kết, xung quanh là cả một đám người vểnh tai lên nghe ngóng.
"Ma Kết, em đau a."
Ma Kết lúc này mới chú ý tới, thấy cậu kêu đau, anh kéo cậu gần hơn một chút, kéo vạt áo sơ mi của cậu lên, eo cậu lúc này đang in ngón tay của anh trên đó. Ma Kết đau lòng kéo cậu lại ôm lấy, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp cái eo mảnh khảnh bị anh ôm đến đỏ ửng.
"Xin lỗi, anh xoa bóp cho em."
Thiên Yết cảm nhận được tâm trạng của anh khá hơn chút, lười biếng dựa vào lồng ngực của anh hưởng thụ sự chăm sóc của anh. Còn về chuyện của Tạ Huy, tạm thời cậu sẽ không cho anh biết. Câu chuyện quá dài dòng mà cậu thì có chút..... lười, và đó cũng chỉ là một phần, quan trọng là câu chuyện liên quan tới tên Tạ Huy đó có gì vui mà kể chứ.
Đám người xung quanh thấy gió lạnh đã biến mất, lại có người lục tục đi bật lại điều hòa rồi túm tụm lại một chỗ bàn tán. Bọn họ thực tò mò người lúc nãy là ai nha. Xem chừng người đó với Thiên Yết đã quen nhau từ trước, không biết hai người đó là quan hệ gì. Mọi ánh mắt như có thần giao cách cảm mà nhìn về phía Thiên Bình, người rõ chuyện này chắc hẳn chỉ có Thiên Bình.
"Thiên Bình, tên đó là ai vậy?"
Bị nhiều ánh mắt tập trung lên người như vậy, Thiên Bình có chút không quen. Lại nói mỗi ánh mắt đều mang theo sát khí, giống như nói cậu mà không kể cho chúng tôi thì cậu đừng hòng an toàn ra về. Thiên Bình khẽ run rẩy chui vào lòng Nhân Mã, Nhân Mã nhìn Thiên Bình trong mắt tràn đầy ý cười, đưa tay vuốt ve lưng cậu trấn an.
"Khai mau, đừng có bắn tim tùm lum nữa, ghê chết đi được." các bạn nhỏ lớp mầm non S.A đã sớm không chịu nổi tò mò, mà hai người này còn không biết liêm sỉ show ân ái. Thật đúng là chọc mù mắt chó.
"Haiz, tôi kể nè. Tên đẹp trai đó, à không tên đáng ghét đó là Tạ Huy. Hắn là một tên cực kì bỉ ổi, đê tiện, mặt dày, đáng khinh nhất trên đời này." nói đến hai từ đẹp trai Thiên Bình cảm nhận được người đàn ông đang ôm mình có chút lạnh lẽo liền vội vàng sửa miệng.
"Vậy tên Tạ Huy đẹp trai, đáng ghét, bỉ ổi, đê tiện, mặt dày, đáng khinh nhất trên đời đó là gì của Thiên Yết?" Kim Ngưu đã tò mò muốn chết, vậy mà tên Thiên Bình này còn thừa nước đục thả câu, dài dòng, lảm nhảm một vòng mà vẫn không nói rõ được Tạ Huy kia có quan hệ gì với Thiên Yết.
"Ờ thì... Tạ Huy...hắn...là..."
"Cậu rốt cuộc có nói không vậy?" mặt Xử Nữ, Bạch Dương đã sớm nổi hắc tuyến.
"Tạ Huy, hắn là mối tình đầu của Tiểu Yết a."
____________________________________
Long time no see :))))))))