Couple Song Tử - Thiên Bình
Vào buổi sáng của ngày đẹp trời nào đó...
Căn biệt thự mang màu tím nhẹ của hoa oải hương...
Chính xác hơn là tại căn phòng cũng mang đầy màu tím...
Cốc! cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên nhè nhẹ, sau đó là lời nói hết sức dịu dàng (theo đúng nghĩa đen) của người phụ nữ:
- Tiểu cân, dậy chưa, có bạn đứng ngoài chờ kìa!
Dường như giọng nói của bà nhẹ quá khiến cái người đang ngủ bên trong chẳng nghe được lời nào cả, đành mở cửa ra, bước vào bên trong, thấy TB vẫn còn ngủ, bà T.Hạt lay cô dậy:
- Tiểu cân, sáng rồi dậy thôi, có Song Tử đang chờ con dưới nhà kìa!!!!
- Mẹ... con mới ngủ lúc giờ sáng mà... HẢ?! Song Tử?! _Đang nói mớ, TB liền bật dậy khi từng lời từng chữ của mẹ cô mới bắt đầu ngấm vào đầu. Bà T.Hạt chưa kịp nói gì, TB đã quýnh quáng nhảy khỏi giường rồi lật đật vào phòng vệ sinh... Bà T.Hạt lắc nhẹ đầu cười, con bé này trước giờ có bao giờ ngủ nướng giống chị nó đâu (ai đó phòng bên kia vừa ngủ vừa hắt xì à), vậy mà sao hôm nay lại...
- À, nó ngủ lúc giờ sáng mà, hèn chi... CÁI GÌ?! GIỜ SÁNG??? _Và lần này tới lượt mẹ TB mới để ý tới câu nói mơ hồ của TB, bà nhìn vào phòng VS mà cáu lên:
- Thiên Bình, con làm gì mà tới giờ mới chịu ngủ hả?!!!!
Cạch!
TB chỉnh tề trong chiếc váy ren mà hôm giáng sinh SoT tặng cho, cô vội vàng với lấy chiếc áo khoác jean ngắn và xách theo chiếc giỏ chanel gần đó và phi thẳng tới nhà. Mẹ TB cũng chạy xuống và hỏi cho ra lẽ:
- Con làm gì mà ngủ muộn vậy hả?!
Vừa đeo đôi Nike đế cao đen trắng vào chân, TB trả lời qua loa:
- Con coi phim School ! Tạm biệt mẹ!
Nói rồi cô hớt hải chạy ra khỏi nhà.
Trước cổng nhà TB...
- Em yêu~ Chào buổi sáng! _SoT vừa thấy TB đã nở nụ cười tỏa nắng, TB không để ý, cô cất tiếng hỏi:
- Chờ lâu không, em ngủ quên! (Lúc trước SoT bảo xưng anh – em ngày, ngày hôm sau TB bị nhiễm cách xưng hô này luôn và cho tới giờ)
- Cái gì?! Ngủ quên á??? Đùa với anh à? _SoT giật mình, người như cô mà lại ngủ quen trong ngày hẹn với bạn trai ư?
- Xin lỗi, tối qua luyện phim tới sáng nên ngủ quên! _TB giải thích qua loa rồi bước vào xe SoT ngồi... trước ánh mắt ngây ngốc của anh.
Vào trong xe, TB ngồi ở ghế phụ lái, nhìn đồng hồ rồi quay sang SoT hỏi với cái giọng nhàn nhạt:
- Ở nhà anh đã có nguyên liệu chưa? Có cần phải tới siêu thị mua đồ không?
- Ừm... để xem... có rồi, khỏi mua! _SoT bật chế độ tự lái rồi gọi điện cho bà giúp việc, sau đó thông báo lại cho TB. TB gật đầu rồi chống tay ở cạnh cửa, gác mặt lên rồi nói nhẹ:
- Khi nào tới nơi gọi em!
SoT ngó sang TB, đừng giỡn chứ? Là cô đang ngủ đấy hả... rốt cuộc tối qua coi phim tới mấy giờ chứ... SoT lắc đầu, cái cô gái này... anh trở về với chế độ lái bình thường, cố lái xe thật êm để TB có thủ ngủ ngon giấc (chu đáo quá cơ~~~~). Khi rẽ vào đường nhỏ vào nhà ba mình, con đường này hơi vắng nhà và không có nhiều xe đi lại, khiến không gian hơi yên ắng, chỉ còn nghe thấy tiếng xe của mình. Vào những lúc như vầy, đương nhiên anh SoT sẽ quay sang nhìn TB chút... Mái tóc TB lay nhẹ theo làn gió, có vài cọng tinh nghịch bám trên gương mặt đẹp kiêu sa, nhìn kiểu gì cũng thấy TB ngủ rất ngon, mà công nhận, lúc ngủ TB thật thu hút...
Píp!
Chuyển sang chế độ tự lái, SoT nhướn người qua ghế TB, ấy thế mà cô nàng vẫn không có động tĩnh gì. Ngắm nhìn gương mặt của cô ở cự li gần sát thế này, trái tim SoT không khỏi điêu đứng. Da mặt trắng mịn (hôm nay TB dậy muộn nên chưa kịp trang điểm), chân mày thanh mảnh, hàng mi cong dài, sống mũi cao, gọn, quyến rũ nhất là... đôi môi đỏ mọng nhỏ nhỏ xinh xinh như trái cherry của cô khiến SoT chỉ muốn cắn cái và tận hưởng vị ngọt của nó ( ý nghĩ thật biến thái). Nghĩ là phải làm... SoT từ từ rút ngắn khoảng cách giữa anh và cô...
Quả nhiên cảm giác rất tuyệt vời, nhẹ thanh và ngọt ngào...
- Humnh...
TB cảm thấy đầu môi có gì đấy mềm mềm và ấm ấm, cô lười biếng nhấc đôi mi nặng trĩu lên và ánh lên tia hốt hoảng khi thấy SoT đang hôn mình...
BỐP!
- Ui daaaaaa!!!
SoT bị TB thượng cẳng chân giáng vào bụng anh, bây giờ đang kêu đau oai oái. TB vội lấy tay chùi miệng, trừng mắt nhìn cái tên tiểu nhân thừa lúc cô ngủ mà làm chuyện tự tiện kia:
- Anh vừa mới làm gì đó???!!!
- Thì hôn em chứ làm gì! _SoT cau mày nhìn TB với ánh mắt trách móc: _- Sao em ra tay nặng thế?!
TB nổi gạu, còn dám nhìn cô bằng ánh mắt ấy:
- Ai bảo dám hành động đáng ăn đòn như vậy!
- Thì ai bảo lúc ngủ em đẹp quá làm gì! _SoT cũng gạu theo, TB ngẩn người, rồi lia cặp mắt thờ ơ nhìn SoT:
- Lí do thuyết phục nhỉ? À, nhắc mới nhớ!... _TB bỗng nhớ ra điều gì đó rồi vội vàng mở chiếc giỏ và lấy ra bộ đồ trang điểm xịn ra. SoT nhìn thấy, ngạc nhiên hỏi:
- Em định làm gì đấy?
- Nhìn là biết, trang điểm, lúc nãy đi vội quá nên chưa kịp làm! Tới thăm bác Vương mà để nguyên cái mặt này đi thì không hay lắm! _TB vừa trả lời vừa lấy lọ phấn nền ra. Bỗng Song Tử chụp tay TB lại khi cô vừa đưa lên mặt, TB khó hiểu quay sang nhìn SoT:
- Anh có biết mình đang làm gì không?
- Khỏi cần! _SoT hướng mắt về phía trước rồi bật sang chế độ lái bình thường, trả lời không cảm xúc. Chưa để TB mở môi thì SoT lại lên tiếng tiếp:
- Anh thích em như thế này hơn!
TB ngờ người ra... mặc dù trông cô không xấu, nhưng đây là lần đầu tiên có người khác giới nói điều này với cô... vì đa số, họ thích vẻ mặt có phấn son của TB hơn.bg-ssp-{height:px}
- Biết anh đây đẹp trai rồi, ngắm mãi cũng không tìm ra khiếm khuyết của anh đâu!
- Tự luyến! _TB thu lại ánh mắt cảm động vừa rồi, cũng tiện tay cất đống đồ trang điểm đi... và lúc cô ngẩng mặt lên nhìn thì cũng là lúc SoT đang rẽ xe vào căn biệt thự màu trắng – xanh...
- Đến nơi rồi! _SoT nói rồi đỗ xe vào nhà xe đã mở cửa sẵn.
Bước xuống xe, SoT và TB gặp bác quản gia, cúi chào đầu cậu chủ, SoT cũng nhẹ đầu gật lại mà không nói gì thêm. Nắm tay TB và dẫn cô đứng trước cửa lớn, SoT nhếch môi cười nhạt:
- Đây là lần đầu anh muốn quay lại ngôi nhà này... bắt đầu từ năm về trước!
- Tại sao? _TB tò mò nhìn SoT, SoT quay sang nhìn TB, cười nhẹ, đáy mắt ánh lên tia ôn nhu:
- Vì có em đi cùng!
TB đứng hình vài giây khi nghe câu tả lời của SoT... thật là... cảm động, cô phải thừa nhận điều đó. SoT thấy TB cứ đứng nhìn mình trân trân, anh đành kéo cô bước vào nhà:
- Vào trong thôi!
Cạch!
- Cậu chủ đã về! _ bà giúp việc và cô gái giúp việc khác đứng xếp hàng ngay thẳng cúi đầu chào SoT, SoT bắt bẻ, giọng không vui:
- Tôi không về mình!
- Chào mừng tiểu thư ạ! _ người kia biết ý liền cúi chào TB khiến TB hơi bối rối:
- Dạ, chào mọi người ạ! _Nói xong cô lườm nguýt SoT, có cần phải làm quá như vậy không chứ, nhưng SoT lánh đi ánh mắt ấy, hỏi bà giúp việc:
- Ông ta đâu? Au~
SoT khó hiểu nhìn sang TB vừa mới nhéo hông mình, TB nhỏ tiếng:
- Xưng ba đàng hoàng! _giọng nói nghe có mùi đe dọa, SoT toát mồ hôi hỏi lại:
- À, ba tôi đâu? _Bà giúp việc nãy giờ nhìn ra sự tình, khẽ cười và cung kính trả lời:
- Ông chủ đang đọc báo ngoài vườn ạ!
- Ừm...
SoT đáp nhẹ rồi lại dắt tay TB đi ra ngoài vườn... người giúp việc kia nhìn theo hình ảnh tay trong tay ấy, là người làm ở đây năm trời, chưa bao giờ bà thấy cậu chủ của mình chịu khuất phục trước ai và chịu tự giác tới ngôi nhà này trừ buổi dỗ bà chủ ra, bà khẽ cười và thầm ngưỡng mộ cô gái kia. Còn cô gái kia thì đã làm việc ở đây tháng, nghe bà giúp việc nói cậu chủ đẹp trai, bây giờ mới được thấy ngoài đời... thật là ghen tỵ với cô gái mà cậu chủ đang nắm tay mà.
- Trông ông nhàn rỗi thế này chắc vẫn còn hưởng thọ thêm chục năm nữa nhỉ?
giọng nói vừa mang hơi hướm mỉa mai, vừa mang nét quan tâm, đặc biệt là cái chất giọng mà nghe không bao giờ nhầm vào đâu được, ông SoH vội đặt tờ báo xuống và quay sang nhìn cậu thiếu niên trước mặt, ánh mắt hiện rõ nét vui mừng:
- Song Tử! Con đến rồi!!!
Nhìn sang ba mình, SoT không tỏ ra cảm xúc gì cả, mặc dù trong lòng không thể phủ nhận là anh đang có niềm vui. Bỗng mặt TB nhăn lại và quay phắt ra nhìn TB đang ngầm đe dọa mình, SoT mới bất đắc dĩ cười nhẹ. Rồi sau đó TB mới mở giọng chào ba SoT:
- Con chào bác!
- Chào con, Thiên Bình, thật vui khi ba thấy cả con đều tới đây! _Ông SoH biết ngay, chỉ có TB thì thằng con của ông mới đột nhiên cười như vậy.
- Vâng, nếu bác thích, bọn cháu sẽ tới đây thường xuyên ạ! _TB mỉm cười nhẹ đáp lại, cả SoT và ông SoH đều bất ngờ trước câu nói ấy. Ông SoH cười sảng khoái:
- Ta luôn luôn đón chào đứa! Chúng ta vào trong nào! _Nói rồi ông SoH bước vào nhà, TB và SOT đi đằng sau. SoT vội đám phán với TB:
- Em nói vậy là sao hả?
- Vậy anh định ở ngoài luôn à? Bác ấy cũng già và cũng không còn khỏe như trước nữa, anh phải ở bên chăm sóc bác ấy chứ! _TB ra giọng, nhưng SoT lại thấy lưỡng lự, anh cũng không còn ghét ba mình nữa, cũng muốn về đây ở nhưng cứ thấy sao sao ấy, với lại lòng tự trọng của anh...
TB nhìn ánh mắt chưa nhiều cảm xúc rối bời của SoT thì thông cảm, việc này có lẽ SoT vẫn chưa nghĩ đến, với lại sống riêng năm qua, có lẽ hơi khó chấp nhận chút...
Bước vào trong nhà, TB nảy ra cách để ba con SoT nói chuyện nhiều với nhau hơn, cô cười nhẹ:
- Bác Vương, bác có muốn nấu ăn cùng bọn con không ạ?
- Hả?/ Cái gì? _Ông SoH, SoT đều ngạc nhiên...
- Nấu ăn cùng con... và cả Song Tử! _TB cười hiền, ông SoH hơi bất ngờ, ông ái ngại nhìn qua SoT vì sợ anh không thích, còn SoT thì khỏi nói, chỉ muốn lôi TB vào góc nào đó để hỏi cô cho ra lẽ, nhưng mà được nấu ăn cùng TB, anh không thể không bỏ đi cơ hội này:
- Tôi sẽ không để người ngồi chơi không ăn đồ ăn tôi nấu đâu! _Nói rồi SoT bước vào bếp và kéo theo TB, TB cũng kéo tay ba SoT theo:
- Bác không muốn bỏ bữa trưa đâu nhỉ?
đứa nói vậy... nghĩa là ông phải vào bếp nấu ăn đó sao... chuyện này, ông đã từng làm cùng vợ ông khi còn trẻ, lúc đó có cả SoT nhưng anh mới có tuổi. Còn bây giờ, ông được cơ hội vào bếp cùng con trai mình lần nữa, và bạn gái của nó, thật là hạnh phúc, ông liền nghĩ tới người vợ của mình... bà nó à, giá như em cũng ở đây cùng ba con anh...
Ây cha... nói gì thì nói, TB cô đây tính toán hết rồi a, hãy xem kế hoạch của cô đây...
Cạch!
Đặt rổ rau củ quả xuống bàn trước mặt SoT và ba SoT, TB cười giao phó:
- người hãy gọt hết rổ này nhé!
.
.