Thiên Bình vẫn đang bám sát theo Nhân Mã, đi đến sân sau của trường, nơi mà lần trước cô đã ngắm cảnh và gặp Song Tử "nhờ" Nhân Mã.
Pặc!
- Á... umhnh...
Một cánh tay đặt lên vai Thiên Bình làm cô hoảng hốt, nhưng cũng may cánh tay đó cũng vội bịt miệng cô lại nên không gây ra tiếng động.
- ong... ử... ?(Song Tử)? _Thiên Bình trố mắt ngạc nhiên nhìn Song Tử.
- Suỵt!
Song Tử ra hiệu im lặng rồi kéo Thiên Bình vào lòng, nép sát sau thân cây tử đằng, ánh mắt như đang trốn tránh ai đó. Thiên Bình thông minh nhận ra Nhân Mã đã thoang thoáng phát hiện nên đành im lặng đứng yên. Mặt cô nép sát vào người anh, áo anh lại không gài vài nút làm cô tiếp xúc trực tiếp phần nào da thịt anh, mặt cô cơ hồ cứ đỏ dần, đỏ dần lên, cô chỉ mong anh ta mau mau buông cô ra thôi.
- Tạm thời không bị phát hiện rồi!
Song Tử dòm ngó phía trước thì thấy Nhân Mã đã bước đi, nhưng tay vẫn ôm chặt Thiên Bình.
- Cậu... bỏ tôi ra được chưa?
Thiên Bình ngượng không dám nhìn thẳng mặt Song Tử. Lúc này, anh mới ngộ ra tình cảnh, liền thả cô ra, mặt cũng đỏ lên vài phần, liền đánh sang chủ đề khác:
- Sao cô lại theo dõi Mã Mã vậy?
- Tôi nghi chị ấy đang đi gặp tên Lý Dương Hàn kia... nên đi theo! _Thiên Bình dần lấy lại vẻ mặt thờ ơ thường ngày mà trả lời.
- Đi theo để làm gì? _Song Tử nhướn mày tò mò.
- Tại sao tôi phải nói cậu nghe? Mau đi chỗ khác chơi đi, đừng làm phiền tôi làm việc! _Thiên Bình phẩy phẩy tay "đuổi" Song Tử đi.
- À há! Vậy cô có tin tôi la lên cho chị cô biết cô đang theo dõi cô ấy không? MÃ M...unhmn...
Song Tử cáo già định la lên thì bị Thiên Bình bịt miệng lại, cô lúng túng lệnh cho cậu im lặng, bất đắc dĩ mở lời:
- Im coi! Thật ra tôi muốn nói chuyện với tên đó!
- Vậy cứ tìm hắn mà nói, cần gì lén lén lút lút đi theo con ngựa này? _Song Tử tiếp tục dò la.
- Tại... Tôi có biết cậu ta học lớp nào đâu... _Thiên Bình dần dần nhỏ giọng đáp.
Sau câu nói ngây thơ vô (số) tội của Thiên Bình, Song Tử ngây người ra... lý do chính đáng dễ sợ.
- Ấy, Lý Dương Hàn xuất hiện!
Song Tử nói rồi kéo Thiên Bình chạy lại mấy cây gần "hiện trường", cả hai vểnh tai lên, mở mắt lên hết cỡ để xem đối tượng đang nói chuyện gì.
- Nhân Mã, chị đến lâu chưa? _ Lý Dương Hàn chạy lại.
- Tôi mới đến, có gì thì cậu nói mau đi! _Nhân Mã dùng ánh mắt vô sắc nhìn Lý Dương Hàn.
- Ầuy... sao mà lạnh lùng thế, chị vốn dĩ có vầy đâu? _Lý Dương Hàn ngạc nhiên.
Phải, Nhân Mã vốn là một người vô tư, hồn nhiên, nhí nhảnh, nhưng khi Bạch Dương trở nên lạnh lùng với cô, cô cũng biết lạnh lùng với người khác.
- Đừng nói như thể cậu hiểu rõ tôi vậy, có chuyện gì nói đi! _Nhân Mã.
- Có gì đâu, tại tôi nhớ chị thôi! _Lý Dương Hàn cười.
- Vậy hả, vậy thấy tôi rồi, hết nhớ rồi chứ? Tôi đi đây!
Nhân Mã phán lên một câu vô tâm rồi quay bước đi, Lý Dương Hàn liền giữ cô lại:
- Chị là bạn gái tôi đấy, chị đã đồng ý rồi còn gì?
- ...
Nhân Mã lặng im, Lý Dương Hàn lại lấn tới:
- Vì vậy nên chị phải ở lại đây... với tôi!
Nhân Mã mím chặt môi, nếu cô không phải là người trọng chữ tín, cô đã không thèm nhận lời làm bạn gái cậu ta rồi, và có lẽ tình bạn của cô với Bạch Dương cũng không đến mức này.
.
.
Gốc cây...
- Thật quá đáng!
Thiên Bình nắm chặt tay, tức tối thay cho Nhân Mã. Song Tử cũng không kém, rồi hai người quay lại nói nói gì đó, rồi Thiên Bình đứng phắt dậy, tiến đến chỗ Nhân Mã và Lý Dương Hàn.
- Ơ, Tiểu Cân?
Nhân Mã thoáng ngạc nhiên khi thấy Thiên Bình, Thiên Bình cười chào hỏi rồi quay sang lịch sự hỏi chuyện với Lý Dương Hàn:
- Lý Dương Hàn , tôi có chuyện muốn gặp cậu một lát, cậu có thể dành chút ít thời gian ra nói chuyện với tôi không?
- Hả? À, chị nói ở đây cũng được mà! _Lý Dương Hàn cười khách sáo.
- Ờ, cũng được, thật ra...
- Mã Mã! Cứu tớ! Mã Mã!
Ngay lúc này, Song Tử từ đâu (từ gốc cây gần đó) hối hả chạy lại, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Nhân Mã, anh cũng giả bộ ngạc nhiên khi thấy Thiên Bình và Lý Dương Hàn:
- Ể, bà la sát, ờ... Lý... Lý gì đấy, hai người cũng ở đây à?
- Tên Song tự kỷ kia... _Thiên Bình giật giật chân mày, mặt đen như đít nồi. Diễn cũng sâu quá rồi đấy.
- Ồ, chào Song Tử, tôi là Lý Dương Hàn chứ không phải Lý... Lý gì đấy! _Lý Dương Hàn cười nhắc nhở.
- Ờ, là Lý Dương Hàn ! Tôi không nhớ rõ... _Song Tử giả nhớ ra, rồi quay ngoắt qua Nhân Mã, mếu máo:
- Mã Mã, cứu tớ, có một em muốn cưới tớ, đòi sống đòi chết phải cưới tớ kìa, cứu tớ với Mã Mã ơi!!!
- Đáng đời! _Thiên Bình chêm vào một câu vô tình.
- Đâu! Là đứa nào dám đòi cưới Song Song của tớ, dắt tớ gặp nhỏ đó ngay!!! _Nhân Mã lại tưởng thật, hùng hổ đòi gặp mặt nhỏ mà Song Tử nhắc đến.
- Đi theo tớ!
Song Tử như đứa trẻ được bảo vệ, đưa Nhân Mã đi tìm "kẻ bắt nạt". Nhân Mã ra dáng chị đại, dáng vẻ vô cùng đáng tin đi theo Song Tử, trước khi đi còn nở nụ cười tươi với Thiên Bình:
- Chị đi giải quyết kẻ thù hộ em đây!
- Coi chừng em giải quyết chị trước đấy!
Thiên Bình đen mặt, Nhân Mã nhí nhảnh lè lưỡi trêu lại Thiên Bình. Lý Dương Hàn thấy lạ, khi trước mặt anh, Nhân Mã lạnh lùng, khó gần, vậy mà đối với Song Tử và Thiên Bình thì lại trẻ con, vui vẻ như vậy.
- Nhìn thấy rồi chứ?
Chợt, Thiên Bình cất tiếng, quay sang nhìn Lý Dương Hàn đang dõi theo Nhân Mã. Lý Dương Hàn tỉnh người, ngu ngơ hỏi:
- Nhìn thấy gì?
- Không giấu gì cậu, tôi biết nói ra điều này thật vô lý và vô duyên, nhưng... xin cậu, đừng làm vậy với chị tôi có được không? _Thiên Bình nghiêm túc nhìn Lý Dương Hàn.
- Ý chị là sao?
Lý Dương Hàn đã hiểu câu nói của Thiên Bình nhưng vẫn hỏi ngược lại, Thiên Bình không ngần ngại mà thẳng thắn:
- Cậu đừng ép chị tôi làm bạn gái cậu nữa!
- Thiên Bình, chị đừng tưởng chị là ân nhân cứu mạng anh tôi mà cho rằng mình có quyền trong chuyện giữa tôi và Nhân Mã, không vui đâu!
Lý Dương Hàn thay đổi thái độ nói chuyện với Thiên Bình, Thiên Bình cũng không dễ dãi để mình bị hiểu lầm, rành mạch đáp:
- Tôi muốn cậu dừng chuyện này lại với tư cách là em gái của Nhân Mã, không phải tư cách là ân nhân của anh cậu! Tôi cứu người vì họ đang gặp nguy chứ không phải cứu người để người ta mang ơn mình, mong cậu đừng hiểu lầm!
- Hừ, em gái? Là em gái thì có thể xen vào chuyện đời tư của chị mình ư? _Lý Dương Hàn nhếch môi khinh khỉnh.
- Vậy còn cậu, lợi dụng việc công để có được tình cảm của người khác ư? _Thiên Bình cũng khinh khỉnh không kém.
- Chị... _Lý Dương Hàn giật giật cơ miệng, cô gái này miệng lưỡi quá cứng.
- Nhân Mã đã có tình cảm với người khác rồi, cậu đừng làm phiền chị ấy, lần sau, tôi sẽ không đơn giản là nói chuyện với cậu đâu!
Thiên Bình lạnh giọng rồi bỏ đi, để lại Lý Dương Hàn một mình.
" Tôi sẽ không từ bỏ cô ấy!"
.
.
- Ể, Song Song, sao dừng lại vậy?
Đang đi mà Song Tử tự dưng đứng lại, thấy mình đã đi một quãng đủ xa, Song Tử quay sang cười cáo lỗi với NM:
- Mã Mã, thật ra chả có em nào đòi cưới tớ cả haha...bg-ssp-{height:px}
- Hả?... Vậy cậu...
Nhân Mã ngớ người... rồi mới biết đó là cớ mà Song Tử và Thiên Bình vạch ra để giải thoát cho Nhân Mã, Nhân Mã reo lên mừng rởn:
- Ô yeah~ Vậy là thoát rồi hehe!
- Haiz... xem con ngựa nhà mi kìa, vui như khỉ thấy chuối ý!
- Cái giề? Kêu bà giống khỉ à, thằng hai chết kiaaaaaaaaaaaa!!! _Nhân Mã liếc Song Tử.
- Ơ... Hơ... Trễ rồi... về lớp thôi! _Song Tử huýt huýt gió, rảo chân tiến về lớp S.
Lớp S...
Mấy tiết còn lại cả lớp tự học, vì giáo viên đi họp Hội đồng.
- Cả lớp trật tự!
Xử Nữ gõ gõ bàn, tỏa sát khí làm cả đám đang lao nhao bỗng im lặng.
- Ủa? Bạch Dương đâu?
Thấy thiếu mất một đứa, Xử Nữ thắc mắc, đáp lại là khuôn mặt thoáng buồn của Nhân Mã, Sư Tử lên tiếng:
- Tập bóng rổ rồi!
- Ờ... Cả lớp chú ý, tớ và Cự Giải có thông báo mới!
Xử Nữ trấn chỉnh lại đội hình, Cự Giải cũng lên tiếng thông báo:
- Sắp tới trường chúng ta có tổ chức lễ hội Trung thu, nhà trường yêu cầu mỗi lớp phải có hai tiết mục văn nghệ để tham gia!
- Vậy nên bây giờ, Thiên Bình, Song Ngư, hai cậu hãy lên "chủ trì" kế hoạch!
Xử Nữ phán một câu rồi ung dung về chỗ ngồi cùng Cự Giải. Theo lệnh, Thiên Bình và Song Ngư phải lên kế hoạch cùng mọi người:
- Nếu bắt buộc một lớp có hai tiết mục thì tớ nghĩ chúng ta nên diễn kịch và hát! _Song Ngư lên tiếng đề xuất.
- Ờ, được á! _Cả lớp đều đồng tình.
- Vậy chúng ta bàn về kịch trước, các cậu muốn lớp mình diễn kịch gì? _Thiên Bình hỏi.
- Cổ tích! Cổ tích! _Song Ngư hí hửng đáp.
- Ăn suốt ngày chỉ biết cổ tích với cổ tích! _Sư Tử châm chọc.
- Kệ tui! Mấy đứa, mấy đứa, diễn kịch cổ tích nghen~
Song Ngư bỏ qua Sư Tử mà lôi kéo các sao còn lại, vì chả biết đưa ra ý kiến khác nên cả đám cũng đồng tình cùng Song Ngư.
- Vậy thì diễn truyện nào giờ? Lọ Lem? Công chúa ngủ trong rừng? Bạch Tuyết và bảy chú lùn? Nàng tiên cá? _Bảo Bình.
- Không được đâu, mấy lớp khác diễn hết rồi! _Song Tử lên tiếng
- Sao cậu biết? _Kim Ngưu.
- Nè, là mấy em tớ quen báo đó~ _Song Tử cười tự mãn.
- Vậy thì tự chế kịch bản đi! _Nhân Mã hứng khởi.
- Ừ, để cá ngố làm ế, cậu ấy giỏi về mấy khoản này lắm á! _Cự Giải đề cử.
- Hì hì, Giải nhi cứ nói quá~ _Song Ngư cười khiêm tốn.
- Tin nổi không đây? Con cá ngố này mà biết viết kịch bản cái giề chớ?! _Sư Tử bỉu môi chê Song Ngư.
- Hừ, dám xem thường bổn cô nương đây à?! Anh sẽ phải hối hận! _Song Ngư tức tối.
- Muốn tôi hối hận thì lo mà viết cho hay vào, con cá ngố! _Sư Tử cười khênh khểnh.
- Hừ, đợi đấy! Bà đi làm cho mi coi! _Nói rồi Song Ngư cầm một cuốn sổ rồi đi ra một góc ngồi sáng tác.
- Sư ca, làm tốt lắm!
Thiên Bình vỗ vỗ vai Sư Tử, chẳng là anh cố tình khiêu khích Song Ngư để cô dồn hết tâm sức để viết kịch bản đó ấy mà, rồi cả bọn bàn đến tiết mục hát:
- Hát á? Chán lắm, hay là nhảy đi! _Nhân Mã đề ra ý kiến khác.
- Ờ, con ngựa này nói đúng á! _Song Tử.
- Tớ nhảy đẹp lắm ớ! _Sư Tử khoe mẽ.
- Vậy nhảy bài gì? _Ma Kết
- Catch me if you can của SNSD đi! _Bảo Bình.
- Bài đó lâu rồi, với lại bài đó chỉ có đám con gái nhảy thôi! _Xử Nữ bác bỏ.
- Hay See you again? _Kim Ngưu.
- Bài đó nhảy sao cha? Hát rồi! _Sư Tử.
- I really like you? Roar? Love me like you do? Hearbeat Song? Fight Song? Payphone? Animal? One more night? Rule the world??? Mấy chế muốn chọn cái nào? _Song Tử đưa ra hàng loạt bài hát.
- Burn của Ellie Goulding! _Thiên Bình lên tiếng.
- Chọn bài đó đi!
Thiên Yết đang nằm nghe nhạc bỗng phán một câu đồng ý, làm cả bọn đều ngạc nhiên, cũng phải thôi, đâu có ai biết đó lại chính là "bài ruột" mà Yết ca đang nghe.
- Okay! Quyết định vậy đi!
Thế là xong phần trình diễn nhạc, giờ chỉ còn trông cậy vào kịch bản của Song Ngư nữa thôi.
------------------------------------------------------------
Giờ ra về...
- À, mấy cậu, giờ chúng ta sẽ đi gặp bọn phá xe Song Ngư, tớ muốn tra khảo bọn họ còn có ai đứng sau lưng không?
Ma Kết bỗng dưng thông báo cho cả đám, Song Ngư và đám sao nữ bất ngờ:
- Thật hả? Bây giờ sao? _Song Ngư.
- Vậy thì mau đi thôi! _Xử Nữ.
- Tớ có việc rồi! _Thiên Yết nói rồi bước ra khỏi cửa lớp.
Thế là trừ Thiên Yết, tất cả đều cùng Ma Kết đến phòng Hội học sinh để gặp mấy người kia, đang đi giữa đường thì có một nam sinh chạy tới hớt hải, gương mặt nghiêm trọng:
- Anh Sư Tử, anh Song Tử, chị Nhân Mã!
- Có chuyện gì thế? _Sư Tử và Song Tử đồng thanh và sốt ruột.
- Anh Bạch Dương... Anh Bạch Dương ngất đi rồi!!!!
- CÁI GÌ?!!!
Cả đám đồng thanh sau khi lời cậu con trai kia vừa dứt, Nhân Mã vội nắm cổ áo cậu ta, nóng nảy hỏi:
- Bạch Dương giờ đang ở đâu?
- Dạ... ở... ở phòng y tế ạ... _Tên nam sinh sợ hãi.
Nhân Mã không nói không rằng, chạy một mạch tới phòng y tế.
- Ma Kết, mấy cậu cứ đi đi, tớ và Song Tử đi xem Bành bạch thế nào rồi! _Sư Tử cũng vội vã chạy đi.
- Em cũng đi! _Thiên Bình cũng nối gót Sư Tử và Song Tử.
.
.
"Bạch Dương, đợi tớ!"
Nhân Mã vừa chạy vừa lo lắng cho BDạch Dương, bị ngất sao? Một người khỏe mạnh như Bạch Dương mà sao bị ngất chứ? Đánh nhau sao? Không, cỡ như Bạch Dương thì dù có tới mấy chục người cũng dư sức đánh lại! Vậy rốt cuộc tại sao cậu ấy lại ngất chứ? Trong lòng cô khẽ xoắn lại, đau vô cùng, cô rất lo cho Bạch Dương, dù cậu ấy có lạnh lùng với cô đi chăng nữa nhưng cậu ấy vẫn là bạn thân của cô, là người cô thích.
Xì xầm... xì xầm...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau