Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Toy - Block B
----------------------------------------------------------
Cùng thời điểm đó, ST cũng đã tới nhà của SN để dùng bữa với ba cô ấy như đã hẹn vào buổi đính hôn tháng trước...
Ting toong... Ting toong...
Tiếng chuông reo lên, ông lão chạy ra mở cổng. Nhìn thấy chàng trai tóc đỏ trông vừa ngông và vừa ngầu, ông quản gia nhận ra ngay đó là cậu thiếu gia của công ti L.E.O và cũng là người đang hẹn hò với cô chủ mình. Ông liền cúi đầu chào và giới thiệu:
- Chào cậu Hoàng, tôi là quản gia ở đây, rất vui được gặp cậu!
- Vâng, chào bác! _ST cũng cúi đầu đáp lại, nhưng trông long ngóng kiểu gì. Ông quản gia cười hiền, mở cổng rộng ra để xe của ST de vào sân. Sau khi ST xuống xe, ông quản gia bắt chuyện:
- Ông chủ của tôi mới vừa ra ngoài, còn cô chủ đang ở ngoài vườn đi dạo, cậu có thể đi tới đó!
- Vâng, cảm ơn bác! _ST vội cúi đầu chào ông quản gia sắp đi vào nhà, rồi theo hướng chỉ tay của bác quản gia và người làm vườn nơi đây, anh cất bước đi đến phía tây của ngôi biệt thự...
- Oh... ai đây? _ bác làm vườn khẽ thốt lên khi thấy anh chàng cao ráo, mái tóc hung đỏ, đang bước đi trông rất sang chảnh.
- Trông anh ấy quen quen... _ cô giúp việc thì thầm vào tai cô bên cạnh, cô bên cạnh cũng đáp lại:
- Hình như là Hoàng Sư Tử trong Z của trường mà tiểu thư đang học!
- Đẹp trai quá, trông ngông thật đấy! _ cô gái khác đang tưới hoa cũng thốt lên
Xì xầm... xì xầm...
Bao nhiêu lời bàn tán xôn xao cứ vang vang lên và lọt vào tai ST số câu khen ngợi làm anh chàng được dịp vênh mặt. Bỗng...
- Gâu! Gâu! Gâu! Gâu!!!!
con chó ... từ đâu lao ra, sủa tới tấp.
s...
s...
s...
- AAAAAA... Chó!!!! Cứu tôi!!!!
Xong... bao nhiêu hình tượng trai ngầu của ST trong mắt mọi người từ nãy tới giờ đều tan thành mây khói khi vừa thấy con chó mà ST đã nhẩy cẫng lên, la hét rồi leo lên cái cây to gần đó mà cái vẻ mặt tỏ ra vô cùng sợ hãi.
- Milo milo milo milo...
Nghe tiếng gọi tên mình, chú chó liền cong đuôi chạy về hướng ngược lại, cô gái đẹp tựa búp bê với mái tóc xanh dương xoăn bồng bềnh xuất hiện, cô nựng nựng chú chó của mình:
- Em sủa cái gì vậy?
- Gấu!
Con chó quay sang sủa cái người đang ngồi trên cành cây kia, ngước lên nhìn và thấy vẻ mặt vô cùng biểu cảm của ST, SN bỗng bật cười nghiệt ngã:
- Hahahaha... Sư Tử... hahaha... trông anh mắc cười quá đi mất!!!!
Tiếng cười của SN khiến ST giật mình lại, anh nhìn lại tình cảnh của mình lúc này... s... s... s...
Phịch!
ST đáp đất cách chuyên nghiệp và đẹp mắt, anh phủi phủi quần áo, làm mặt ngầu rồi vuốt vuốt tóc rồi hắng giọng lấy lại hình tượng của mình:
- Chào buổi sáng, cá ngố! _Nói rồi ST sang chảnh bước lại gần SN:
- Tôi tìm cô nãy giờ!
- Ầuy, khỏi đánh trống lảng... tôi thật không ngờ , thiếu gia họ Hoàng đây danh tiếng lẫy lừng, là chàng trai men lỳ của mọi cô gái mà lại... SỢ CHÓ! _SN cố tình nhấn mạnh chữ sợ chó làm ST lúng túng nhưng vẫn cố giữ hình tượng man cho mình:
- Cô nói cái gì vậy? Làm sao tôi có thể sợ con chó thấp cổ bé họng này chứ, hô hô hô~
- Thật không? _SN nhíu mày nghi ngờ nhìn ST, khiến ST có cảm giác bất an nhưng vẫn cứng cỏi hất mặt:
- Tất nhiê...
- GẤU!!!
- Oái!!!!
Tự dưng con chó lại gông cò họng lên sủa ST làm anh giật mình chạy ra sau kéo SN ra làm lá chắn cho mình, hành động ấy làm bao người làm vườn đang đứng đấy cười sằng sặc, cả SN cũng cười, ngay cả con chó còn ngoe nguẩy cái đuôi như đang cười khích anh.
Nhìn xung quanh đang cười mình, ST mất mặt vô cùng, ôi, còn đâu ST tự kiêu chứ... SN thấy cái mặt ST đang đen kịt thì mới nín cười, cô dắt anh ra sân sau của nhà, nơi đó có cái xích đu và cái hồ nước nhỏ.
- Người ta nói quả không sai, mèo nào mà chả sợ chó, ngay cả con mèo mặt bự anh còn sợ nữa là hahaha... _Bước tới đây rồi mà SN vẫn có thể tiếp tục cười làm cho mặt ai đó nóng dần lên:
- Ờ! Tôi sợ chó đấy sao!!!
- Con chó dễ thương thế này mà cậu sợ là sao? Thật không hiểu nổi! _SN nhịn cười lại, cô xoa xoa đầu con Milo rồi ngước mắt nhìn ST, ST nhíu mày:
- Dễ thương gì, nhìn vừa dữ vừa đáng sợ thì có!
- Khì... _SN bật cười, làm máu tự cao của ai đó dồn lên tới não, nhưng ý SN không phải là khiêu khích ST, cô cầm tay của ST:
- Không sao đâu, nó hiền lắm, anh thử chạm vào đầu nó coi!
- Ê... ê...
ST rùng mình, toan giật tay lại thì SN lại kéo lại, cô mỉm cười hòa nhã. Mặt ST bỗng đỏ lựng, trông cô ấy dễ thương quá... nhưng đầu ST lại quay ra hướng khác, không dám nhìn cái con chó kia.
- ...
cảm giác mượt mượt xuất hiện ở đầu tay ST, anh ngạc nhiên quay lại nhìn, thì thấy tay mình đã đặt lên đầu con Milo từ lúc nào. Phải nói sao nhỉ, cảm giác thích thú kiểu gì ấy.
- Thử vuốt đầu nó đi, anh sẽ rất thích! _SN thả tay mình ra, cười khích lệ. ST không dám tin tưởng hay không, anh chậm rãi vuốt đầu chú chó kia, trông mặt con chó hình như rất thỏa mãn, đuôi nó cứ ngoe nguẩy ngoe nguẩy, SN cười nhẹ:
- Thấy chưa, nó còn rất vui nữa kìa!
- Ừmh... _ST không phủ nhận, ê, anh bắt đầu thích con chó này rồi nha, bỗng trên mặt ST nở nụ cười thích thú...
- Gấu!
Con chó vui quá mà chạy tới nhào vào lòng ST làm anh mất đà ngã ra đằng sau, SN vội tới bế con chó ra khỏi người ST, cô lườm yêu nó:
- Sao em lại dám sà vào lòng người khác ngoài chị hả!!
- Gấu!
Con chó được thả xuống đất thì quanh quẩn chân SN làm cô loạng choạng mà ngã xuống... trong khi ST đang gượng ngồi dậy... và...
- Á!
Chụt!
Môi chạm môi... Mắt nhìn mắt... s... ... s... cả đều bất động tại chỗ, mắt nhìn nhau chằm chằm cho tới khi...
- Song Ngư, ba về rồ...i...
Bỗng ba SN bước ra... và chứng kiến cảnh tượng trước mặt... bạn trẻ liền quýnh quáng ngồi dậy:
- Con chào ba/ chú! _Cả lúng túng đồng thanh, mặt đứa nào cũng hiện lên chữ to đùng... NGƯỢNG... Ba SN khẽ cười hiền, ông gật đầu:
- Ừ, Sư Tử, cháu đến rồi à?
- Vâng... ch... cháu mới đến.... _ST ngượng ngùng gãi gãi đầu, ba SN cười thân thiện, ông tới vỗ vai ST:
- Đã để cháu đợi rồi, nào, giờ vào trong uống trà với chú! _ Nói rồi ông quay sang SN:
- Song Ngư, con pha trà cho ba nhé!
- V... âng...g...
SN ấp úng rồi đỏ mặt chạy vào trong nhà, còn ST cũng đi theo ông DHải vào trong.bg-ssp-{height:px}
Phòng khách...
- Cảm ơn cháu Sư Tử, về chuyện chiếc váy mà mẹ Song Ngư tặng nó!
- Dạ?
ST hơi giật mình khi ông DHải tự dưng nhắc tới chuyện đó trong khi đang nói nhiều chuyện phiếm, rồi anh cũng khẽ gật đầu:
- Không có gì ạ!
- Cháu chắc cũng biết Song Ngư nhà bác mất mẹ từ nhỏ? _Ông DHải hướng ánh mắt khổ tâm nhìn ST, ST khẽ trùng mắt:
- Vâng!
- Lúc nhỏ đã không dược mẹ chăm sóc nhiều, nên Song Ngư là đứa rất thiếu thốn tình cảm. Chú rất muốn bồi đắp tình cảm cho nó, nhưng vẫn chưa đủ. Nhiều lần chú nghĩ, mình có nên kiếm cho nó người mẹ, nhưng lại sợ vì là mẹ kế nên chắc con mình sẽ không được yêu thương nhiều nên chú cũng thôi nhưng...
Bỗng DHải nhìn sang ST, ánh mắt ông điềm đạm và nhẹ nhàng đến kỳ lạ:
- Chú rất an tâm khi Song Ngư có cháu, Sư Tử!
- Dạ? Cháu... _ST cười gượng, ông DHải lại trở nên nghiêm túc:
- Khi nghe nó kể về việc cháu sửa lại chiếc váy, chú thật sự rất tò mò muốn biết cháu là ai, nhưng lại nghe nhầm ra Song Tử, khiến chú đi tới việc làm đính hôn cho Song Ngư và nhóc Song Tử của anh Vương. Và lúc đó cháu đã xuất hiện và can đảm nói mình là bạn trai của Song Ngư, chú rất ngưỡng mộ cháu, chỉ có thể yêu Song Ngư, cháu mới làm như vậy!
- ... _ST im lặng... anh thật rất mừng vì ba SN đã nghĩ tốt cho anh như vậy.
- Sư Tử, mặc dù Song Ngư nó hay rơi nước mắt và không hiểu chuyện cho lắm, nhưng xin cháu hãy chăm sóc nó, chú... trông cậy vào cháu!
- Chú Dương Hải... _ST bối rối nhìn ông, ông cười hiền:
- Cháu hứa với chú nhé?
- Vân..g...
- Ba này! Sao lại đem bán con gái mình cho tên mèo mặt bự này chứ!!!
SN bưng trà bước vào, mở miệng ra đã troll ST, làm cơ mặt ST giật giật. Ba SN cười trách:
- Ít ra con cũng phải cảm ơn vì ba đã bán con cho người chủ tốt!
- Dạ? Vậy con là chủ tốt ạ? _ST thắc mắc nhìn ông DHải, hiểu được ẩn ý của ST, ông DHải cười:
- Phải, vì vậy con có đầy đủ quyền của chủ đối với Song Ngư nhà chú!
- Vâng, con sẽ ghi nhớ lời chú! _ST nhìn SN cười đắc ý. A... SN nhận ra được điều gì đó trong ánh mắt này, cô giận dỗi nhìn ba cô:
- Ba!!!!
.
.
Zodiac Hospital...
Phòng ...
Cạch!
Tiếng cửa mở ra, người đàn ông trung niên đang nằm trong giường bệnh bỗng ngạc nhiên lẫn vui mừng khi nhìn thấy người vừa bước vào phòng:
- Song Song?
- ... _SoT không đáp lại, anh vẫn giữ lại nét hờ hững trên mặt.
- Cháu chào bác!
TB bước vào sau SoT, cô cúi đầu lễ phép chào ba SoT. Rồi cô bước đến cạnh giường bệnh:
- Hôm nay cháu và Song Tử được nghỉ nên tới thăm bác! Cậu ấy còn mua Vitamin tặng bác đấy ạ!
TB mỉm cười rồi lườm xéo SoT, khiến anh cũng phải bước tới. Đặt túi giấy có đựng mấy hộp vitamin, SoT hạ giọng:
- Không phải tôi muốn đến đây đâu, là cô ấy kéo tôi tới đây!
- Cảm ơn con, Song Song! _Ông SoH cười, tuy gương mặt ông có phần nào trắng bệch nhưng trông nụ cười của ông, cũng thấy rõ chữ hạnh phúc. Đoạn, ông quay sang mỉm cười với TB:
- Cảm ơn con, con là cô bạn gái mà đợt trước đến lễ đính ước của Song Tử đúng không?
- Vâng ạ! Bác còn nhớ ạ? _TB trả lời dịu dàng, ông SoH gật đầu:
- Lúc đó bác không tin cho lắm, cứ tưởng con cũng giống mấy đứa bạn gái ngày của nó, nhưng tháng rồi, vậy là bác yên tâm rồi!
- Tôi đã bảo cô ấy là bạn gái của tôi, sao ông dám nghi ngờ Thiên Bình? _SoT hơi bức xúc khi ông SoH lại nghi ngờ TB giống mấy cô gái mà anh quen đại, TB liền liếc xéo anh vì lớn tiếng với bệnh nhân:
- Song Tử!
- ...
SoT liền im lặng, anh nhìn sang hướng khác như không có chuyện gì xảy ra, SoH nhìn ra sự việc, ông bỗng cười:
- Thiên Bình, con làm sao mà khiến thằng nhóc ương bướng này sợ con dữ vậy?!
- Dạ? _TB hơi ngạc nhiên nhìn ba SoT, ông giải thích:
- Từ trước tới giờ, nó luôn cãi lời bác, câu cũng không nghe, bác cũng chưa thấy nó chịu khuất phục trước ai... ngoài cháu!
- Ây này, ai nói tôi sợ...
- Cũng không khó lắm đâu ạ! _TB bỗng cắt ngang lời SoT đang nói, cô cười hiền hòa:
- Chỉ cần bác đối xử với cậu ấy như người cha, bác sẽ khiến cậu ấy bị khuất phục!
- ...
- ...
Câu nói của TB khiến cha con SoT im lặng, cả đều nhớ lại những ký ức ngày trước của mình. Vui có, buốn có, hạnh phúc có, đau khổ có,...v...v và có cả những ký ức mà gia đình SoT vô cùng đầm ấm bên nhau. Khẽ cười, nụ cười nhạt nhưng chất chứa tia sáng, cả đều nhận ra những suy nghĩ nông nổi của mình rồi tự chia xa... bắt đầu lại từ đầu... đây là lúc làm chuyện đó, là lcu hàn gắn lại tình cảm cha con này...
.
.
- Này Thiên Bình...
- Gì?
TB thơ thẩn trả lời khi đang nhìn xa xăm ra ngoài qua khung cửa xe, SoT giữa chặt tay lái, anh nở nụ cười hài hòa:
- Cảm ơn cô... vì tất cả!
- Không có gì! _TB thờ ơ đáp lại, điều này khiến SoT hơi hơi khó hiểu, anh bật chế độ tự lái, thắc mắc nhìn TB:
- Sao kỳ vậy? Lúc nói chuyện với ba tôi, cô dịu dàng lắm mà! Sao khi nói chuyện với tôi lại hờ hững quá vậy???
- Tùy vào từng người và hoàn cảnh mà tôi thể hiện thái độ thích hợp thôi! _TB nhún vai, mắt vẫn đăm chiêu nhìn ra ngoài... bỗng...
Phịch!
SoT liền nhướn người về hướng TB, mặt cả chỉ cách nhau có vài centimet, TB giật mình tròn to mắt lên nhìn SoT, cô bất cần cất tiếng:
- Điên hả?
- Ừ, hình như tôi sắp điên rồi này, mà khi tôi điên... tôi hay hôn người lắm! _SoT gian xảo cố ý nhìn xuống đôi môi TB khiến cô cảnh giác, mím môi lại.
- Ầuy... Tôi vẫn có thể hôn ở chỗ khác đấy!
Bốp!
SoT tắt ngúm nụ cười gian xảo của mình, anh vừa bị TB thượng chân đạp cho cái mà không biết đạp trúng chỗ nào. Ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi, SoT nhăn mặt như khỉ ăn ớt, còn TB thì phủi phủi tay:
- Biến thái!
- Tại tôi không thích cách cô nói chuyện với tôi chứ bộ!!! Lúc nào cô cũng lạnh nhạt với tôi cả!!! _SoT bất bình lên tiếng, cái mặt trông tội kinh, TB hừ lạnh