- Này, lỡ trong lúc phẫu thuật, tôi gặp chuyện gì thì sao???
SoT ngồi chờ cùng TB ở dãy ghế ngoài phòng kiểm tra sức khỏe thì lên tiếng hoang mang, TB ngồi cạnh ngao ngán:
- Đây là lần thứ cậu nói câu này rồi đấy!
- Thì tôi chỉ lo hơi xa xíu thôi! _SoT ngộ nghĩnh trả lời, cả người anh cứ bồn chồn kiểu gì. TB đành đặt tay lên vai SoT mà trấn an:
- Sẽ không sao đâu, tôi sẽ ở cạnh cậu!
- Chỉ nói suông, câu này ai chẳng nói được, đã bao nhiêu bộ phim tôi coi rồi! _SoT bĩu môi, TB giật giật chân mày nhìn đứa trẻ trong xác người lớn bên cạnh, cô lên tiếng:
- Thế cậu muốn gì?
- Tôi muốn... kỳ nghỉ cuối tháng sắp tới, cô hãy tới căn hộ chăm sóc tôi có được không? _SoT lia ánh mắt trông chờ nhìn TB, đầu hàng, đầu hàng trước thái độ háo hức ấy của SoT, TB gật gật đầu:
- Sao cũng được! Nhưng mà... _Nói tới đây, TB bỗng gãi gãi tai, ái ngại nhìn SoT:
- Tôi làm mất chìa khóa ở Thailand rồi!
- Không sao, còn có mật khẩu mà! _SoT phủi tay rồi cười toe, TB hơi ngạc nhiên:
- Tôi tưởng cậu sẽ nổi khùng lên vì chuyện này?!
- Nổi khùng gì chứ, tôi còn mong chuyện đó xảy ra nữa là, vì tôi vẫn muốn cô nhớ mật khẩu nhà tôi hơn là dùng chìa khóa! _SoT cười gượng, lý do là gì, TB rất tò mò:
- Vậy mật khẩu là gì?
- ! _SoT đọc như cái máy, ngay lúc đó thì tiếng bác sĩ vang lên:
- Mời bệnh nhân Vương Song Tử vào kiểm tra sức khỏe lại lần cuối!
SoT nghe tên mình thì đứng lên, bỗng anh bất ngờ cúi xuống hôn nhẹ lên trán TB, cô nàng ngạc nhiên nhìn anh, đáp lại, anh chỉ khẽ xoa đầu cô và nở nụ cười thanh toát:
- Nhớ nhé, lúc tôi mở mắt ra, cô phải là người đầu tiên tôi thấy!
.
.
- Bảo Bảo, cậu không thấy lạnh à, lên đây đắp chăn cùng tớ này! _KN nở nụ cười ngây ngô (gian tà thì đúng hơn) mời mọc BB, tất nhiên, cô đủ thông minh để nhận ra đằng sau lời mời và quan tâm kia là gì:
- Thôi khỏi, tớ thà bị lạnh còn hơn ngồi cạnh tên cáo già đội lốt cừu non như cậu!
- Ây, như vậy là không nên! _KN tặc lưỡi, làm BB hơi đề phòng, bỗng cô bị KN nhấc bổng và thả cô xuống giường, anh ta kéo tấm chăn bông ấm áp đắp lên người BB, rồi cũng chui vào ngồi cạnh cô, cười cười:
- Cậu ăn mặc phong phanh thế này, lỡ bị nhiễm lạnh thì sao, tớ không muốn thấy cậu bị bệnh đâu!
Nói rồi KN gian xảo kéo BB vào lòng, tay vòng qua ôm BB, BB lại tròn mắt ra, quay ngoắt sang hỏi tội KN:
- Cậu lại thừa nước đục thả... umh...
Lịch sử lặp lại lần nữa, lần, lần trong ngày BB bị KN cưỡng hôn, cô thật tức chết mà, không ngờ đây lại là con trâu hiền lành, ngây ngô bạn thân cô, thật không ngờ mà. Khi buông BB ra, KN cười ngây, không thể nào mà ngây hơn:
- Như thế này mới ấm nà!
.
.
Zodiac Hospital...
TB đang đứng trước cửa phòng phẫu thuật và không ngừng nhìn vào tấm kính trên cánh cửa, mặc dù chẳng thấy được gì. Nhớ lại lúc nãy trước khi bác sĩ đẩy giường bệnh của SoT và ba SoT vào, SoT không bảo cô đừng lo, mà lại bảo là phải nhớ mật khẩu nhà anh ta. Còn ba SoT thì yếu đã được tiêm thuốc mê nên ngủ không nói được lời nào.
- Ủa, Thiên Bình?
Hơi thắc mắc xen lẫn ngạc nhiên nhìn cô gái có mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh ở đằng tước, dù chỉ là bóng lưng nhưng anh vẫn nhận ra đó là TB, nhưng hơi khó hiểu vì cô ấy không nghe thấy tiếng anh, NV liền bước tới, đặt tay lên vai TB làm cô hơi giật mình:
- Hả, Nhật Vương? Sao anh lại ở đây?
- À... _NV khẽ nhìn qua phía thang máy, anh cười nhẹ:
- Anh đưa người anh em tới đây để cấp cứu, cậu ấy gặp tai nạn ngoài đường! Còn em? Em không khỏe chỗ nào ư? _Đáy mắt NV ánh lên tia lo lắng, TB lắc tay:
- Tôi không sao cả, vì Song Tử đang phẫu thuật ghép gan cho ba cậu ấy nên tôi tới đây!
- À... Song Tử...
Nghe tới cái tên này, thái độ của NV trở nên phức tạp, dù sao thì anh vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật là SoT và TB đang quen nhau. Bỗng nhiên cánh cửa mở ra, cô y tá xuất hiện với vẻ mặt gấp gáp và toát đẫm mồ hôi, TB liền chạy tới:
- Sao rồi ạ?
- Xin lỗi, chúng tôi không thể nói được! _Đáp lại cô y tá vội vàng chạy tới phòng cấp máu gần đấy làm cà TB và NV đều thắc mắc. Khoảng vài giây sau thì cô bước ra với vẻ mặt hấp tấp và hoảng sợ vô cùng:
- Không hay rồi, nhóm máu O hết rồi!
- Làm sao đây, bệnh nhân đó đang nguy kịch! _ cô y tá lần lượt lên tiếng, tất nhiên từng câu chữ cả người kia đều nghe thấy rõ.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy, tôi có nhóm máu O đây!
TB lo lắng chạy tới, cô y tá nghe xong thì mừng rỡ như gặp thấy vàng:
- May quá, bệnh nhân trong kia gặp rắc rối khi đang phẫu thuật, mất máu rất nhiều, mời cô theo chúng tôi!
- Để tôi cho, tôi cũng nhóm máu O!
Bỗng NV bước tới và tình nguyện hiến máu thay TB, điều đó làm TB ngỡ ngàng:
- Nhưng...
- Em là con gái, để anh cho!
Rồi NV khẩn trương đi theo cô y tá vào phòng lấy máu, còn TB thì lo lắng không nguôi, cô cứ đứng trước cửa phòng cấp cứu mà thấp thỏm lo sợ nhìn vào trong:
- Người đang mất máu là Song Tử hay là ba cậu ấy vậy? Y tá bảo thiếu nhóm máu O, đợt trước khi Nhật Vương bị đâm lén, mình có biết là anh ấy, mình và cậu ấy đều có nhóm máu O, chẳng lẽ... nhưng lỡ người đó là bác Vương thì sao, lỡ ông ấy cũng cùng nhóm máu O... nhưng...
- Cô có nhóm máu O đúng không?
Bỗng giọng nữ vang lên ngay sau gáy TB, cô giật mình quay lại và thấy y tá bịt khẩu trang đang nhìn cô, nhớ lại câu nói vừa rồi, TB gật đầu:
- Phải, bệnh viện cần nhóm màu O ạ?
- Vâng, xin mời cô đi theo chúng tôi để lấy máu!
- Vậy thì nhanh lên!
TB liền khẩn trương đi theo cô y tá đấy, nhưng có gì đó sai sai khi cô y tá kia dẫn cô đến thang máy mà không phải phòng lấy máu ở phía bên kia, cô định lên tiếng hỏi thì bất ngờ cô y tá kia quay lại bịt miệng TB lại bằng khăn tẩm thuốc mê, tiếp đó cô ta vừa khống chế TB vừa kéo vào thang máy...
.
.
- Này, chúng ta cứ phải ngồi chờ ở đây à?
NM, BD, ST, SN, CG và cả TY nhìn nhau ngao ngán khi cả đám đang ngồi trước cánh cửa đã khóa ngoài của KTX.
Chẳng là, vì XN sợ tụi này sẽ đi theo dõi cô và MK như lần trước cả đám đi theo dọi ST, SN, KN và BB nên đã nhanh chóng chuồn ra khỏi KTX nhanh nhất và khóa ngoài, khóa hết các cửa sổ của KTX luôn. BB và MK thì đã về nhà từ tối hôm qua, còn TB và SoT thì đã tới bệnh viện từ sáng sớm.
- Công nhận... Bà mama này cao tay thật! _ST tặc lưỡi, BD và đám còn lại (trừ TY) gật đầu lia lịa. SN ngáp ngáp:
- Chẳng lẽ tụi mình ngồi đây cho tới tối?
- Thế này thì khác gì giam lỏng chứ! _NM không chịu nổi liền rú lên...
- Muốn ra khỏi đây cũng không phải là không có cách! _Bỗng TY lên tiếng khiến cả đám quay phắt lại nhìn anh chăm chăm, BD tò mò:
- Cậu có cách à? Không phải phá cửa đấy chứ?
- Gần giống vậy! _TY khẽ nhếch môi cười tạo nên đường cong hoàn hảo...
- Ê, đừng giỡn chứ!
Cả đám nghệt mặt nhìn ra ngoài, NM lắc đầu nguầy nguậy:
- Phá cửa ai không phá, phá cửa phòng của Bình nhi... no no no, nó giết hết chúng ta đấy!
- Nhưng chỉ có phía dưới ban công phòng này mới không có chướng ngại vật! _TY gõ gõ nhẹ tấm kính cửa hướng ra ban công trong phòng , BD thấy cũng có lý:
- Ừm, ban công phòng tớ thì có nguyên cái cây xương rồng khổng lồ ở dưới sân; phòng cậu thì có cái cây bằng lăng tím, còn phòng kia thì toàn hoa với hoa.bg-ssp-{height:px}
- Nhưng mà... _SN nhìn TY, rồi bảo:
- Cậu định làm vỡ kính à, sao không dùng kẽm bẻ khóa ấy!
- Tớ không phải trộm! _TY vẫn gõ gõ vào tấm kính ở vị trí gần chốt cửa, ST thắc mắc:
- Tớ tưởng cậu làm ninja thì cũng biết những mánh khóe này chứ!
Choang!
góc nhỏ của cửa kính vỡ ra, đủ để TY thò tay ra ngoài và vặn cái chốt cửa ra...
Cạch!
- Ninja chứ không phải siêu nhân!
Mở cánh cửa ra, TY nghiêng đầu ám chỉ cả đám ra ngoài, khi bước tới chỗ anh, CG nhấc bàn tay anh lên:
- Anh chảy máu rồi!
Nói rồi cô lấy băng keo cá nhân dán lại cho TY, TY hơi ngạc nhiên:
- Em không sợ máu à?
- Vì đó là anh nên em không thấy sợ! _CG mỉm cười nhẹ, làm trong lòng TY có chút xao động và xúc cảm lạ lùng, bỗng...
- Đủ rồi đại ca, giờ thì làm thao đây???
Và lần này tới lượt NM phá đám tình cảnh lãng mạn này, au thắc mắc, cái đám Z này sao thích phá rối cảnh ấm áp của người ta thế chứ. TY và CG chợt hắng hắng giọng. Nhìn xuống dưới, khoảng cách không cao cho lắm, nhưng cũng không phải thấp, TY nhíu mày:
- Phải sử dụng dây thừng!
- Nhưng đào đâu ra cái đó? _BD và ST đứng khoanh tay hỏi, TY khẽ nhếch môi:
- Phòng tớ!
.
.
MK's Villa...
- Hân Hân, xuống ăn cơm này!
MK loay hoay cởi bỏ tạp dề ra và gọi vọng lên lầu, chẳng có tiếng ai đáp lại, anh khẽ thở dài, đoạn, anh quay sang cười nhẹ với XN:
- Để tớ lên gọi nó!
- Ừ! _XN gật nhẹ đầu rồi đi tới chỉnh chỉnh lại bàn ăn, bỗng nhiên có tiếng chuông ngoài cửa (cửa chứ không phải cổng), XN đành bước ra mở cửa...
Cạch!
- Uả? Ai đây???
đám con gái ăn mặc đen xì xuất hiện sau cánh cửa, mặt mày trắng bệch, môi tô đen, mắt thâm đen, đầu tóc để quái đản... xác định đây chính là rock's style fashion rồi...
- À, chị là...
- Tụi mày đến rồi hả?
XN chưa kịp trả lời thì giọng nói khác vang lên trên lầu, đó là Ngọc Hân. đứa con gái kia tự nhiên bước vào, đi ngang qua thì vứt cho XN ánh nhìn khinh miệt:
- Người giúp việc của mày hả, xinh gái phết!
- Cô ấy là bạn gái tôi!
MK xuất hiện sau lưng Ngọc Hân rồi lên tiếng, sự xuất hiện của MK khiến cô nàng kia thầm trầm trồ và khen ngợi, tụi nó liền bối rối xin lỗi MK:
- Dạ, tụi em không biết ạ! _Rồi quay sang XN:
- Em xin lỗi! _Mặc dù trong lòng thì không khỏi ganh tỵ. XN xua tay cười hiền:
- Không sao!
- Đến rồi thì lên đi! _Ngọc Hân không thèm để ý gì, ngoắc tay ám chỉ tụi kia vào phòng mình, tụi kia liền bẽn lẽn chạy lên lầu, MK khó chịu:
- Em không ăn trưa à?
- Không đói, mới có giờ!
Nói rồi cả cô cùng đám bạn vào trong, đóng sập cửa lại, để lại MK cái lắc đầu bất lực, anh xuống lầu, cười khách sáo:
- Chỉ cần tớ và cậu là được rồi!
- Ừm, vậy để tớ đem mấy cái bánh sandwich này lên cho con bé và bạn nó vậy! _XN mỉm cười hiền, MK đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng:
- Phiền cậu vậy!
Cốc! Cốc!
XN mở cửa, đồng thời nhẹ giọng nói:
- Chị có mang ít sandwich cho các em này, mở cửa cho chị đi!
- ...
Không có tiếng động đáp lại, theo bản năng, XN thử vặn khóa, ai ngờ cửa không khóa, cô liền mở cửa đi vào...
XẬP XÌNH! XẬP XÌNH! XẬP XÌNH!
Tiếng nhạc vang lên khiến XN lủng cả màng nhĩ, cả MK trong bếp cũng ngạc nhiên. XN khó khăn bước vào và đóng cửa lại cho đỡ ồn. Cô bước tới đám con gái đang đánh ghita, đánh trống, nhảy điên cuồng, chỉ có Ngọc Hân là đang ngồi viết viết cái gì đó...
- Này Ngọc Hân, chị có đem...
- Phiền quá! Ai cho chị vào đây vậy?!!!! _Hân bỗng vứt bút đi, vò vò đầu rồi nhìn XN mà quát, XN hơi giật mình, đám con gái kia cũng dừng lại, XN bối rối:
- Xin... xin lỗi... chị đã làm phiền em... nhưng nhớ ăn chút gì đi nhé, không nên để bụng đói đâu, anh em lo lắng lắm...
Dù hơi hoảng nhưng XN vẫn cố mỉm cười ấm áp, rồi cô lúng túng bước đi ra khỏi phòng...
Ngọc Hân nhìn đĩa sandwich trên bàn, rồi nhìn theo bóng dáng của XN rời khỏi phòng mình... cô có suy nghĩ gì đấy...
- Sao rồi? _MK thấy XN bước vào thì hỏi tình hình, nhìn nét mặt lắc đầu của XN, anh nhẹ đặt tay lên vai cô:
- Làm phiền cậu rồi, con bé đấy khó bảo lắm! Hôm nay mời cậu đến đây chơi... vậy mà... _Nói tới đây, MK cụp mắt xuống, XN bỗng đặt tay lên tay anh, cười dịu:
- Không sao, cậu đừng nghĩ nhiều...
- Đói quá, có gì ăn không vậy?
Bỗng Ngọc Hân bước vào bếp cùng đám bạn, làm XN và MK hơi giật mình, MK chau mày:
- Không phải em...
- Bánh ít quá, mà có người nên xuống đây kiếm đồ ăn!
Chưa để MK nói hết câu, NgHân đã lên tiếng, cô ngồi vào bàn rồi ngoắc tay mấy đứa bạn mình, XN liền đứng lên, mỉm cười mừng rỡ:
- Các em ngồi đó đi, để chị lấy thêm chén đũa!
- Vâng ạ! _Đám kia đồng thanh, trước ánh mắt kinh ngạc của MK, NgHân nhìn thấy, khẽ nhếch môi cười cả cợt:
- Trông mất hình tượng quá, Hội trưởng hội học sinh Zodiac High School!
- Chẹp... _MK liền lấy lại hình tượng, gắp đồ ăn và cằn nhằn:
- Sao lúc nãy bảo không đói mà?
- Lúc nãy và lúc này... khác nhau mà! _NgHân nhún vai thản nhiên làm MK không biết nói gì hơn, XN đưa chén cho người kia rồi cười:
- Hình như em đang viết lyric? Lúc nãy chị thấy em viết trên phòng?
- Phải, tôi và đứa này đang thành lập nhóm nhạc rock G'sZ, đang viết bài hát ra mắt! _NgHân vừa gắp đồ ăn vừa trả lời, XN liền cười hứng thú:
- Chuyện đó hơi cực đấy, em vừa phải sáng tác nhạc, vừa phải viết lời sao cho có