: p.m - Buterfly Hospital...
- Tình hình sao rồi?
TY là người tới bệnh viện cuối cùng, NV và CG đang ngồi ở ghế chờ thấy anh thì đứng dậy.
- Ổn rồi, bác sĩ đã sát thương cho Bảo Bình và sơ cứu kĩ rồi, Kim Ngưu đang chăm sóc cậu ấy! Thiên Bình đã được sơ cứu các vết bỏng do điện hóa và được truyền nước biển vì thể trạng quá yếu rồi, Song Tử cũng được bác sĩ kiểm tra vết mổ lúc sáng và chữa trị rồi! Không có gì đáng lo cả!
CG mỉm cười tươi và kể lại tình hình cho TY nghe, TY khẽ gật đầu, xoa nhẹ mái tóc cô.
- Còn bên cậu, tình hình thế nào? _NV đứng dựa vào tường, tay khoanh lại trông rất nhàn nhã, ánh mắt có phần dịu xuống hỏi TY.
- Đã đưa tất cả về sở cảnh sát Buterfly, vì chưa đủ tuổi chịu hình phạt nên bên cảnh sát sẽ giam lỏng năm và quan sát hết tất cả tình hình của họ. _ TY lãnh đạm trả lời, NV nhếch khóe môi tạo đường cong hoàn hảo:
- Tin Phan Thiên Hạo vào tù đã khiến tập đoàn Phan Thị khốn đốn rồi, bây giờ thêm tin cô tiểu thư lá ngọc cành vàng Phan Thị Tú Nga bị cảnh sát giam lỏng vì tội bắt cóc người có chủ ý và gây thương tích cho người khác, có lẽ Phan Thị không thể thoát khỏi cảnh lâm vào con đường phá sản?
- Con làm cha chịu! _TY lạnh băng lên tiếng rồi kéo CG đến ghế chờ, anh mệt mỏi gục xuống, NV liền tìm cách chuồn đi:
- Tôi sẽ đi lấy cà phê!
- Umh...
Khi NV đi khỏi, TY hỏi CG:
- Tụi còn lại đâu?
- À, Xử Nữ, Ma Kết, Song Ngư và Sư Tử đã ra ngoài mua số áo ấm và khăn choàng cho Thiên Bình và Bảo Bình rồi! Nhân Mã và Bạch Dương đi mua đồ ăn rồi!
- Uhm...
.
.
Tomorrow...
Phòng ...
- Bảo Bảo... xin lỗi cậu... tại tớ...
KN đau lòng nhìn cô gái khắp người đều có gạc y tế đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Nắm chặt tay cô, anh tự trách bản thân mình, những gì cô phải đối mặt và hứng chịu ngày hôm nay đều là tại anh, tại anh mà LLam mới bắt cóc cô, tại anh mà LLam mới ganh ghét cô, cũng tại anh đã không đủ thông minh nhận ra LLam là con người đáng sợ thế nào, anh đã không nhận ra tin nhắn lúc sáng là cái bẫy để rồi tuột mất cô như vậy...
- kmfyndqw...
Ngón tay BB khẽ động đậy, tất nhiên điều đó đều thu vào tầm mắt của KN, anh vôi cất tiếng:
- Bảo Bảo!
- Ngưu Ngưu...
BB khó nhọc mở lời, đôi mắt vẫn chưa nhấc mi nổi, nhưng chỉ cần nghe giọng nói của KN thôi, chỉ cần điều đó là đủ...
- Bảo Bảo, cậu tỉnh rồi, tớ vui quá!
KN kích động mà ôm chầm lấy BB, vì BB đã bất tỉnh từ tối hôm qua tới giờ, anh lo lắng cho cô bao nhiêu thì bây giờ, anh mừng rỡ bấy nhiêu, cứ vô giác mà ôm cô thật chặt khiến BB la oai oái:
- Tên ngốc này! Đau tớ!
- A... _KN chợt nhận ra "hành vi sai trái" của mình liền thả BB ra, nhẹ nhàng đỡ cô ngả người ra cái gối êm êm sau lưng, anh gãi gãi đầu cười trông rất ngây ngô:
- Tớ xin lỗi!
- Xin lỗi là xong hả? Cậu có biết tại cậu mà tớ bị thương khắp người không? Con hồ ly đó vô lý thật mà, rõ ràng người không yêu cô ta là cậu, thế mà lại lôi tớ ra để trút nỗi hận, còn đổi thừa tại tớ nữa chứ!
- Tớ xin lỗi...
- Hả?
BB hơi ngạc nhiên khi thấy âm giọng của KN trùng xuống, cô quay sang nhìn anh thì thấy sắc mặt KN đã sầm lại, trông rất tội a... Cô chỉ trách giỡn thôi mà, là anh tưởng thật sao? BB vội vàng phẩy tay:
- Không... tớ không có ý đó...
- Không... sự thật đó là lỗi của tớ mà! _KN nghiêm túc hẳn, anh đặt tay lên tay BB, chân thành mà nói:
- Tất cả đều tại tớ... Bảo Bảo... kể từ bây giờ, tớ sẽ luôn ở bên cạnh và bảo vệ cậu, tớ hứa... sẽ không để cậu gặp thêm tình huống nguy hiểm nào đâu!
BB hơi ngây nhìn KN trong giây, cô chợt lên tiếng:
- Đáng tin không đó?
- Chắc chắn đáng tin! Tớ xin thề! _KN đứng bật dậy, giơ tay lên trời và nét mặt trở nên ngộ nghĩnh dễ sợ, khiến BB bật cười:
- Được rồi đó cha!
- Hì hì! Cậu!
Bỗng KN xà mặt xuống áo sát với khuôn mặt của BB làm cô đứng hình tại chỗ... Ánh mắt lúc này của KN nhìn quen quen... lạc long... đa xúc... a... BB bất chợt đỏ mặt khi nhớ lại cái cảnh cũng là giờ này ngày hôm qua...
- Ê, mấy đứa, đồ ăn tới... n... è...
ST vừa mở cửa ra thì thấy cảnh không nên thấy, anh liền xoay người lại và chắn trước mặt SN:
- Cảnh +, con nít không được nhìn!
- Hả? _SN chợt đỏ mặt, không lẽ KN và BB đang...
Bốp!
cái gối phi vào đầu ST, sau đó là chất giọng biện minh của con trâu và cái bình nước:
- Cảnh + cái gì!!! Tụi này chưa làm gì nhá!!!!
ST xoay người lại, cười hì hì:
- Bổn thiếu gia mà không vào đúng lúc thì ai biết được người!
- Tại anh hết đấy! _SN tự nhiên nhìn ST mà trách móc, trong khi đương sự đần mặt ra thì SN nói nốt câu:
- Nếu không phải cái mồm đi trước cái thân của anh thì bây giờ chúng ta được xem phim miễn phí rồi không?!
Phừng! Phừng!
- Á... SONG NGƯ!!!!
Và có con người nào đó bốc khói...
.
.
Phòng ...
- Hmnh...
Khẽ nheo mắt nhìn trần nhà... màu trắng... không phải căn phòng kinh tởm kia nữa... à đúng rồi, cô đã được đám SoT và NV cứu rồi mà...
- A...
Toàn thân ê ẩm và bỏng rát, rất khó chịu, TB không thể tự mình ngồi dậy được... bất chợt cô thấy có thân ảnh đang ngủ gục bên giường bệnh của cô, ánh mắt lạnh lẽo bỗng trở nên ấm áp và đầy sự yêu thương...
- Biết anh đây đẹp trai rồi, không cần ngắm anh mãi vậy đâu!
TB khẽ giật mình khi cái tên tóc vàng mà cô tưởng đang ngủ lên tiếng. SoT khẽ mở mắt, dụi dụi rồi ngước mặt lên, thì ra anh đã ngủ quên khi ngồi đây trông cô. Tay chống cằm nhìn chăm chăm vào TB khiến TB hơi đứng hình, chưa để cô thắc mắc thì SoT đã lên tiếng:
- Sao cô không giữ lời hứa? Cô bảo sẽ ở cạnh tôi mà!
- Thì bây giờ tôi đang ở cạnh cậu này! _TB đáp tỉnh bơ, SoT đơ mặt, anh lắc tay:
- Không phải, hôm qua cơ, cô đã hứa sẽ là người đầu tiên tôi thấy khi mở mắt mà!
- Vậy hôm qua người đầu tiên cậu thấy là ai? _TB vô cảm nhìn SoT
- Là ông bác sĩ già!
- Ờm... vậy tôi không biết! _TB nhún vai bất cần, bỗng ánh mắt SoT sẫm lại:
- Tôi xin lỗi... tại tôi m...uhmn...
SoT đang nói thì bị ngón tay của TB chặn môi lại, TB cười nhẹ nhìn anh:
- Không phải lỗi của ai cả!
- Ừm, là cô nói đấy!bg-ssp-{height:px}
TB giật giật cơ mặt nhìn SoT, nhanh thật, thay đổi thái độ cái vèo luôn, cái tên khỉ này...
- Mà này, lần sau cô không được thất hứa nữa đâu đấy! _SoT lại lấy lại hình tượng loi nhoi nói lắm thường ngày, TB không hiểu:
- Hứa gì cơ?
- Aissss!!! Cô đã hứa cuối tháng này tới nhà chăm sóc tôi mà! Tôi còn cho cô mật khẩu nữa đó!
- À... nhớ rồi... _TB chợt nhận ra, rồi cô quay sang nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ:
- Sao tôi hứa nhiều điều với cậu vậy?!
- Có vậy mà nhiều, a... chờ tôi chút! _Bỗng SoT có sáng kiến gì đấy, anh te te lại chỗ giỏ đồ cá nhân ở góc phòng, TB nheo mắt nhìn theo:
- Cậu làm gì vậy?
SoT không trả lời, cầm chiếc smartphone của mình tới, tủm tỉm cười trước ánh mắt nghi hoặc tên này không được bình thường của TB. Anh bước tới kéo cô vào lòng, tay giơ điện thoại, tay giơ "" lên, cười tỏa nắng:
- ! ! !
Tách!
Gương mặt cười vô cùng duyên và đẹp trai của SoT được camera trước lưu lại cùng với gương mặt ngây vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng rất thu hút của TB. TB ngó sang thì nhíu mày:
- Gì đây, đặt làm hình nền, cậu không còn tấm nào đẹp hơn à?
- Có, nhưng chỉ có tấm này chúng ta mới mặc đồ cặp mà!
- Hả???
- Nè, cô và tôi đều mặc áo bệnh nhân của bệnh viện này, không phải đồ cặp thì là gì? _SoT ngây ngô giải thích rồi lém lỉnh thơm má TB cái:
- Tôi gửi sang cho điện thoại cô rồi đấy! Nhớ cài làm hình nền giống tôi nhá!
Rồi SoT đứng dậy chuồn luôn:
- A... Bành bạch! Mã Mã, tớ đói quá~
- Cái tên nhóc này...
TB đen mặt nhìn thân ảnh nhoi nhoi của SoT ở cửa phòng bệnh, dám lợi dụng "mi" má cô ư?...
.
.
- Thiên Bình tỉnh rồi?
NV cũng chẳng khác gì SoT, từ đêm hôm qua anh cũng đã ngồi chờ ở ngoài này, vừa thấy SoT bước ra với vẻ mặt hớn hở thì có lẽ... SoT nhíu mày nhìn NV, trong đáy mắt không còn tia ác cảm như trước nữa, anh chàng nhún vai:
- Anh có thể vào!
- Cảm ơn! _NV vỗ nhẹ vai SoT cái rồi khẩn trương bước vào trong. SoT ở ngoài nhìn vào, khẽ cười:
- Anh ta cũng không hẳn là người xấu!
Cạch!
Phịch!
- A....
Vừa nghe tiếng cửa mở là TB ném cái gối về phía đó nhưng không ngờ lại...
- Mới sáng sớm, em có điều gì bất mãn với anh à? _NV gỡ cái gối ra khỏi mặt, cười nhẹ bước tới chỗ TB, TB tròn xoe con mắt, cô khó xử mở lời:
- Xin lỗi... tôi tưởng anh là tên kia...
- Ý em là Song Tử? Cậu ta đã làm gì em bực mình sao?
Vừa nói, NV vừa kê lại chiếc gối và dìu TB dựa vào, TB phẩy tay:
- Bỏ đi, thật sự rất cảm ơn anh, vì đã cứu tôi!
- Không có gì, em cũng đã cứu anh lần mà! _NV cười nhẹ, nụ cười không còn mang ánh buồn như trước nữa.
- Lúc đó tôi thấy có Mộc Linh và Tuệ Lâm, không phải là hoa mắt chứ? _TB thắc mắc, NV à tiếng:
- Trong khi bọn anh đang bất lực vì tìm mãi mà không thấy em và Bảo Bình bị nhốt ở đâu thì người đó đã xuất hiện và chỉ chỗ cho bọn anh.
Cạch!
Vừa dứt lời thì có người bước vào, TB và NV hơi ngạc nhiên.
- Chậc, sao linh vậy? _TB cười nhẹ, thì ra đó là TLâm và MLinh, còn có cả đám bạn của cô nữa.
TLâm và MLinh bước tới, cười khách sáo:
- Bọn tôi vừa ở phòng bệnh xong, nhưng trông cô bệnh nhân ở phòng này có vẻ tươi tỉnh và đỡ hơn nhỉ? _TLâm
- Chúng tôi có ít vitamin, cô cố gắng bồi bổ vậy! _MLinh đặt túi giấy màu đỏ xuống, NM loi choi bước lên:
- Bọn họ tới đây để thăm em, và cũng để thay mặt bà Tú Nga và Lệ Lam xin lỗi!
- Bỏ đi, chuyện đã qua rồi mà! _TB cười: - Tôi còn chưa cảm ơn vì được người giúp đỡ mà!
- người ngồi đi! _CG và SN lấy ghế ra mời TLâm và MLinh. Đây sẽ là lúc để nghe TLâm và MLinh kể chuyện đây...
- Tôi thật không biết rằng sau khi bị đuổi học, Tú Nga và Lệ Lam vẫn còn nuôi ý định trả thù các cô, nếu không tôi sẽ ngăn cản bọn họ! _TLâm bứt rứt lên tiếng, SN thắc mắc:
- Tôi tưởng khi bị đuổi học, người sẽ đi học chỗ khác cùng nhau?
- Chỉ thôi, tôi và Mộc Linh có chuyển tới trường Buterfly High School ở thành phố này học, còn Tú Nga thì tôi không biết, cũng phải, từ cái lúc chị ta đổ hết lỗi cho bọn tôi ở phòng hiệu trưởng, tôi đã thấy tởm chị ta rồi! À, Song Ngư, Sư Tử... _Nói đoạn TLâm hướng ánh nhìn sang SN và ST, đáy mắt ánh lên tia chân thành và hối lỗi:
- Xin lỗi người vì những gì tôi đã gây ra! Chiếc váy đó... tôi không biết...
- À, không sao! _SN phẩy tay, cười nhẹ, ST cũng cho qua:
- Lúc đó đúng là tôi chỉ muốn băm cô như chiếc váy đó nhưng... cũng nhờ vậy mà tôi và Song Ngư mới nhận ra tình cảm của nhau, cho nên, tội sống khó tha, cô đừng có bận lòng làm gì!
- Ây dà, còn bày đặt văn chương nữa chứ! _BD lia ánh mắt dè chừng nhìn ST, ST vênh mặt lên cách ngáo ngổ:
- Xời! Bổn thiếu gia mà!
- Khì... anh vẫn như cũ, vẫn ngạo mạn như Sư Tử mà tôi thích! _TLâm bật cười và hứng ngay ánh mắt đang nhìn cô chăm chăm, cô vội hắng giọng:
- Nhưng mà... giờ tôi đã có bạn trai rồi!
- Khi chúng tôi chuyển tới đây học đã làm quen được rất nhiều bạn và cũng... tìm được nửa kia của mình! _MLinh chợt đỏ mặt, XN nghi hoặc:
- Nói vậy, cô cũng có bạn trai rồi?
- Ph...ải... _MLinh ngượng ngùng trả lời, CG mừng:
- Tốt quá rồi!
Điều đó khiến MLinh khá bất ngờ, cô đã nhiều lần hại CG như vậy, sao CG lại không ghét cô, mà còn mừng cho cô nữa, bỗng TB lên tiếng:
- Cậu mừng cho Mộc Linh vì sẽ không còn ai tranh giành Thiên Yết với cậu đấy sao?
- Hả? Làm gì có! _CG bất giác đỏ mặt, còn TY thì tằng hắng giọng khiến cả bọn bật cười.
- Tôi xin lỗi cô, Cự Giải, vì quá mù quáng mà đã hại cô hết lần này đến lần khác! _MLinh cúi đầu thành ý, CG liền lắc lắc đầu:
- Đánh người chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại mà!
- Mà này, mấy người tâm sự xong chưa, tui đói lắm gòy nà!
Đột nhiên, SoT lãnh ngay ánh mắt sắc lạnh còn lại, thằng cha này, vô duyên vừa vừa thôi chứ, chịu đói chút thì ảnh hưởng gì tới tài chính của anh hả?!!
- Được rồi, để bọn tớ đi lấy đồ ăn cho! _Đám con trai lớp S hôm nay tự dưng galang làm bọn con gái giật cả mình, trời hôm nay chắc nóng lắm nhỉ???
phút sau, cả bọn đang tập trung ăn uống ở phòng bệnh ...
- Thầy Xà Phu vừa gọi, bảo bọn mình cứ nghỉ ngơi đi, rồi chuyển về bệnh viện Zodiac, ông thầy đã xin phép nhà trường cho cả lớp mình nghỉ vài buổi rồi, nên cứ yên tâm! _MK bước vào sau khi nghe xong điện thoại, cả đám gật đầu như biết rồi.
Nghỉ ngơi cả ngày rồi buổi chiều cả đám cũng làm thủ tục chuyển viện về Zodiac... mặc dù đã có thể xuất viện nhưng SoT, KN và NM lại muốn đưa TB và BB về bệnh viện Zodiac để kiểm tra sức khỏe thêm lần nữa.