Lão sư đã chết.
Hắn nhảy lầu.Để chỉnh đốn và cải cách lại mô hình hoạt động của nơi trú ẩn, hắn bị nhốt trong một cửa hàng bỏ trống, không được phép ra ngoài.Ban đầu, tôi chỉ muốn hắn suy nghĩ lại hành vi trước đây của mình, cũng không quá cực đoan, nhưng hắn lại nhất định cho rằng chúng tôi muốn mạng hắn nên nhân lúc nửa đêm đã nhảy ra khỏi cửa sổ, máu thịt lẫn lộn.Còn về những tiến triển khác thì suôn sẻ một cách bất ngờ.Nhóm Chu Thành Dược đã trấn áp tuyệt đối bằng vũ lực.
Tiểu Bàn lắp lại động cơ trong gara dưới lòng đất với hiệu suất cực cao.
Khiến những người không thích chúng tôi sử dụng bạo lực để kiểm soát bạo lực, cũng tâm phục khẩu phục.Chỗ ở được phân chia lại, không gian được phân theo số lượng thành viên trong gia đình và bố trí hợp lý nhất có thể.Sau trận mưa đó, tình trạng của lũ zombie lại thay đổi.
Một mình chống chọi với lũ zombie thì cũng chẳng có lợi gì.
Do đó, những thanh niên, trung niên có thể lực tốt đã được tập hợp lại, lần lượt do Trần ca và Chu Thành Dược dẫn đầu, từng nhóm đi dọn dẹp đám zombie xung quanh nơi trú ẩn, xây dựng các vòng vây bảo vệ và cải thiện các biện pháp phòng thủ khác.Phụ nữ không thích hợp đi giết zombie, nhưng những việc như sửa quần áo, nấu ăn, dự trữ và kiểm kê vật tư cũng cần có người làm, số lượng người này cũng không nhỏ.
Tiết Tuyết tổ chức huấn luyện, thuận tiện hòa giải tranh chấp.Về việc phân phối và sử dụng nguyên vật liệu, cũng thực hiện các điều chỉnh để đảm bảo trên cơ sở mỗi người đều được đầy đủ, dựa trên sức lao động mà phân quyền.
Hệ thống phân quyền sẽ do Tiểu Bàn biên soạn.
Thủ tục chi chít phía sau tôi xem không hiểu lắm, nhưng đánh giá từ phản ứng của mọi người ở nơi trú ẩn, thì thấy hiệu quả không tồi.Còn nhóm người đội tìm kiếm cứu nạn, sự kháng cự của họ nhỏ hơn so với tôi nghĩ nhiều.Hầu hết họ đều ý thức được lão sư đã chết, thời đại độc chiếm tài nguyên ban đầu đã biến mất, họ nhanh chóng nhìn ra tình hình và thích nghi với các quy tắc mới.Một bộ phận nhỏ thì quá gay gắt nên bị Chu Thành Dược đánh cho một trận, sau vài ngày bị bỏ đói, họ đã nhanh chóng "nghĩ thông suốt”.Cửa hàng nội thất được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả những đồ trang trí lộng lẫy nhưng vô dụng đã được bỏ hết đi.
Thoạt nhìn thì có vẻ rộng rãi và sáng sủa hơn nhiều, hiện tại được dùng làm phòng họp.Nhìn qua cửa sổ, xác của “lão sư” đã được dọn sạch sẽ từ lâu.
Vì bị rơi bên ngoài, sợ rằng tiếp xúc với virus zombie sẽ biến đổi hình dạng, nên đã bị hỏa thiêu, không để lại gì nữa.Khiến người ta thổn thức.Có người đến gần, lúc này tôi mới hoàn hồn.Chu Thành Dược vừa bước vào cửa, liền ném rìu sang một bên, dựa vào ghế sô pha than thở: "Cậu khiến tôi trở thành lão đại trại tạm giam mất rồi.
Cái gai nào gây rắc rối đều ném cho tôi hết.
Bây giờ cả nơi trú ẩn đều nghĩ tôi là kẻ hung ác nhất.
Đến cả bọn trẻ con gặp tôi cũng không dám khóc."Tôi ném qua một chai nước, lơ đễnh an ủi, "Cả nơi trú ẩn chỉ có anh mới có năng lực trấn áp được những người đó, không nhờ anh thì tìm ai.""Hơn nữa, không phải Tiểu Đồng hâm mộ anh lắm sao? Ngày nào cũng khen anh lợi hại, ầm ĩ đòi bái sư.""Tiểu Đồng còn nhỏ như vậy, biết cái gì là tốt hay không.
Hơn nữa hiện tại bái sư cũng không phổ biến.
Thế nhưng Trần ca cũng khá là ghen tị."Miệng anh ấy thì nói chán ghét nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên.Tôi xoay người nhìn.
Gần đây thời tiết ấm dần lên, Chu Thành Dược ngại lôi thôi nên dứt khoát nhờ người cạo đầu.
Hình như cả ngày đều thi thố với Trần ca, tăng cường bảo hộ, nói cách khác chính là tiếp nhận thêm người mới tới nơi trú ẩn.Chưa đến tuần đã đen hơn rất nhiều, đường nét khuôn mặt trở nên cứng rắn lạnh lùng hơn, đôi mắt sáng ngời, sự ảm đạm và bất cần của lần đầu tiên tôi gặp trong nhà kho đã biến mất.Tôi ngồi xuống đối diện anh, biết anh có điều gì đó muốn nói.Quả nhiên Chu Thành Dược vặn nắp chai và nói: "Lưới và hàng rào bảo vệ đã hoàn thành, zombie không thể vào được, nhưng mà hiện tại zombie không dễ đối phó như vậy.
Một vài con riêng lẻ thì không sao, nhưng giờ cả đàn cả lũ.
Tuần trước không chuẩn bị kĩ, Trần ca dẫn đội ra ngoài để mất hai anh em.
Cậu có nghĩ đám zombie này ...!"Tôi gật đầu, lòng nặng trĩu, tiếp lời anh còn chưa nói xong, "Hình như đột nhiên có tổ chức?"Chu Thành Dược “Ừ” một tiếng, nhướng mày nói: "Chuyện này thật không tốt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù thực sự là một trận chiến chống lại zombie, chúng ta cũng không có lợi thế."Thời điểm xảy ra chuyện là ban ngày, lượng người trên đường đông khủng khiếp, nhiều người chạy thoát thân lúc đó không có khả năng tự bảo vệ, thiếu thốn vật dụng dẫn đến tử vong và bị thương thứ cấp.
Số lượng người chết sau đó không có cách nào đánh giá.
Cho nên nếu tính dân số của toàn bộ thành phố S, có thể nói rằng zombie là vô tận, đặc biệt là sau khi chúng có tổ chức.Tôi im lặng một lúc rồi nói: "Thời gian này đừng ra ngoài nữa.
Dù sao mấy nhà gần khu thương mại cũng đã quét hết rồi, người cầu cứu chắc cũng đưa về hết rồi."Chu Thành Dược gật đầu, một lúc sau mới do dự hỏi: "Không biết lương thực trong kho có thể chống đỡ được bao lâu.
Tuy rằng chúng ta dự trữ rất nhiều, nhưng hiện tại có quá nhiều người.
Hơn nữa chuyện sau này cũng không nói chính xác được…”Nguyện vọng của giáo sư Phùng là tập hợp tất cả những người cần giúp đỡ.
Tôi cũng cùng quan điểm, nhưng đồng thời, áp lực về nguyên vật liệu đương nhiên sẽ tăng lên.Giáo sư Phùng nói ông có biện pháp giải quyết vấn đề về lương thực, đã đến lúc phải hỏi ông về tiến độ này rồi.Mặc dù giáo sư Phùng và nhóm của ông ấy có chỗ ở, nhưng bình thường họ đều ở trong nhà sách.Tiệm sách này từ trước đến nay đều do họ sử dụng, đó là một đặc ân mà “lão sư” ban tặng, trong đó có rất nhiều thiết bị, nghe nói được mang trực tiếp từ phòng nghiên cứu của các trường đại học lớn.Các loại cốc, ống hút và ống đong khác nhau được xếp lại ngoài ánh sáng lạnh, thiết bị được gắn trên bàn dựa vào tường, được sắp xếp gọn gàng.
Có vẻ như không khác gì lần trước tôi đến.
Dù sao, tôi cũng không thể phân biệt được chúng.Điểm khác biệt duy nhất là giữa gian nhà sách có một chiếc hộp gỗ thấp, dài khoảng hai mét, rộng một mét.Mà thứ trong đó là ...!đất?.