Mọi chuyện sao rồi? - Giọng nói băng lãnh vang lên giữa gian phòng yên ắng." Vẫn tốt, ông ấy đã an tâm, cậu cũng đừng lo! " - Đầu dây bên kia nhanh chóng đáp lại.
Dừng một lúc, cậu giọng châm chọc lên tiếng: " Cậu là đang lo cho bố vợ tương lai sao? "
Có ai hay biết rằng người nào đó vì nghe cậu nói xong gương mặt liền tối sầm lại, tay nổi gần xanh cả lên, đáng sợ hơn hẳn là ánh mắt phượng dài nhỏ khép chặt lại như có thể kẹp chết một con ruồi to...
Một lần nữa, giọng nói băng lãnh của anh lại cất lên:
- Làm tốt công việc của mình và đừng nói quá nhiều!
A Tài mặc dù không đối mặt với Cao Lãng nhưng có thể cảm nhận được người kia trên đầu đang bốc khói nghi ngút.
Chậc! Bạn cậu thật quá nóng tính!
Không chấp không chấp!
- À! Về sức khoẻ của Tư Duệ, cô ấy thế nào rồi? - cậu chợt nhớ ra, liền hỏi.
Cao Lãng dù vậy không vội đáp, chỉ thở dài rồi buông một câu:
- Không ổn!
- ...!-
___________________________________
Tư Duệ giật mình tỉnh giấc, cô uể oải ngồi dậy rồi vươn vai một cái.
Không hiểu sao cơ thể lại mệt mỏi đến như vậy! Cô tỉnh dậy cũng là lúc Cao Lãng đã xong việc và đang thu xếp đồ đạc để về.
Hai người vô tình nhìn nhau nhưng không ai nói gì cả.
Mãi cho đến khi anh thu dọn xong mới lạnh lùng cất tiếng: " Về thôi! "
Trời hôm nay khá lạnh, lại còn là sắp tối, nhiệt độ càng giảm thấp.
Tư Duệ lúc đi vì vội quá mà chỉ mặc mỗi chiếc áo len dài tay ra ngoài.
Vừa bước chân ra khỏi cổng chính của công ty, Tư Duệ liền hắt xì mấy cái, cả người run lên từng đợt...!Lạnh sắp chết cô rồi!
Cao Lãng đi trước thấy cô như vậy liền quay đầu lại nhìn, anh chán nản lắc đầu.
Cô gái này ngốc hết phần thiên hạ!
Anh bước dần về phía Tư Duệ, khoác chiếc áo ấm màu đen dày dặn của mình lên người cô tặng kèm một cái cốc đầu và những lời mắng trách:
- Ngốc đến thế là cùng!
- ...!- Còn không phải tại anh sao? Người nào cho tôi có mỗi ? Thở còn không kịp, kiếm áo ấm mặc vào? Có niềm tin lấy hộ tôi a...
Tư Duệ chu chu cái miệng nhỏ, ánh mắt căm phẫn nhìn người đàn ông trước mặt, lòng thầm chửi rủa như trên chứ thật sự không dám nói ra.
Vì nói ra, sợ hắn quê thối mặt, quê đến nỗi sinh ra tức mà trút lên đầu cô trả đũa thì khổ! Thật đúng là không nên chọc phải những người có bệnh thần kinh như vậy! Đối với Tư Duệ, anh là một ví dụ...
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, chuyển động trên con đường cao tốc lấp lánh đèn vàng.
Sự ồn ào náo nhiệt ngoài kia thật không làm cho cái im lặng rùng mình ở trong xe được nguôi giảm.
Điều này càng khiến Tư Duệ không tỉnh táo càng thêm buồn ngủ, buồn ngủ một cách kì lạ!
Cao Lãng không muốn cô ngủ liền cố tình bắt nhạc lớn hết cót, một bài nhạc không mấy êm tai.
Nó khiến đầu cô như nổ tung, bất lực cau mày nhăn nhó:
- Anh điên sao? - Giọng cô vô cùng khó chịu.
Cao Lãng đưa mắt nhìn cô gái trước mặt khoảng giây lại rất nhanh chóng rời đi, mặc kệ lời cô nói mà tiếp tục lái xe.
Tư Duệ ăn một cục tức, thật không hiểu hắn đang nghĩ cái quái gì mà lại làm ba cái trò đáng ghét như vậy!
Trở về biệt thự, Tư mặt mũi xanh tái mét lại nôn thêm lần nữa.Do ngồi xe có máy lạnh quá lâu chăng? Không đúng! Tư Duệ mặc dù không hay tiếp xúc với máy lạnh nhưng cũng không đến nỗi như vậy, với cả nếu có công việc ở xa, phương tiện đi lại chủ yếu của cô cũng chính là xe buýt.
Say xe máy lạnh? Không đúng!
Tư Duệ nhích từng bước về phòng theo Dì Liễu, cả người mệt nhoài như muốn ngã về phía trước nhưng vẫn cố gắng gượng dậy.
Cô ngồi xuống bên mép giường, lấy hay ngón tay lay lay thái dương, đôi mắt nhắm tịt lại, miệng nhỏ thều thào:
- Dì Liễu ơi, có thể...!Cho con xin cốc nước ạ!
Bà nghe cô nói xong liền đi ra chỗ cái bàn đối diện giường rót một cốc nước rồi đưa cho Tư Duệ, bà lo lắng nhìn đứa cháu gái:
- Nước đây con, uống đi! Hôm nay chắc vất vả cho con rồi!
Tư Duệ cầm lấy ly nước uống một hơi, xong đưa tay lên quẹt miệng cái rồi gượng cười nói:
- Không sao đâu dì, con ngủ một giấc sáng mai liền khỏe lại thôi!
Dì Liễu vẫn nhìn cô với cái nhìn không hề an tâm, dù từ nhỏ đã rất vất vả nhưng Tư Duệ chưa bao giờ mệt mỏi như vậy! Phải chăng là trường hợp đặc biệt...!Thật ra bà vẫn còn rất nhiều thắc mắc muốn hỏi Tư Duệ nhưng thấy cô như vậy bà cũng không muốn làm phiền cô.
Dì ơi đưa tay xoa đầu cô một cách yêu thương, dịu dàng nói:
- Con cứ nằm nghỉ đi, lát nữa được cơm ta sẽ gọi con và cậu chủ xuống dùng bữa.
- Vâng! - Cô gật đầu, mỉm cười.
Ngoan ngoãn nghỉ ngơi một chút, rất nhanh chóng đã chìm vào cơn mê man.
Cô thấy cô đang hạ sinh một đứa bé, là một bé trai...
Nhưng người ta vẫn nói khi nằm mơ mà thấy cảnh này sẽ là điềm chẳng lành!
Cô vậy mà lại chính là người sinh ra đứa trẻ ấy?!
Tư Duệ đau đớn kêu la, khi đứa trẻ ấy được ra khỏi bụng mẹ, toàn thân nhỏ bé của nó ướt đẫm máu...!Đặc biệt: nó không khóc!
Cô còn nghe bác sĩ và các y tá nói với nhau rằng hình như đứa trẻ đã chết.
Tư Duệ cười khổ...!Cô không muốn phải chứng khiến cái cảnh tượng đau buồn này nữa! Tư Duệ đã khóc thét lên trong giấc mơ.
Cô khóc vì đứa trẻ, mà cũng khóc vì cái giấc mơ quái đản này!
- Không...không...!KHÔNG!!! - Tư Duệ hét lên thất thanh, mồ hôi trên trán cô nhễ nhãi thay nhau rơi xuống.
Cô khó thở và tim đập rất nhanh, cảm thấy rất không an tâm.
Đôi mắt to trợn trừng chuyển hướng mà nhìn xuống dưới bụng.
" Không thể nào! Chỉ là mơ thôi! " - Tư Duệ tự trấn an bản thân.
__________________________________