Vừa lúc cô tự trấn an mình cong thì một cơn khó chịu lại ập tới.
Tư Duệ vội chạy vào nhà vệ sinh, nôn mửa.
Khi bước ra, gương mặt xinh đẹp đã gầy gò, hốc hác của cô trở nên tái nhợt.
Tư Duệ ra khỏi nhà vệ sinh cũng là lúc Cao Lãng lên phòng tìm cô.
Nhìn cô gái trước mặt thiếu sức sống và trở nên biến sắc như vậy, anh vô cùng xót, mày kiếm nhíu lại vì không vui, nói:
- Xuống nhà ăn một chút rồi uống thuốc, em sẽ sớm khở lại thôi!
Tư Duệ lắng tai nghe, đồng thời cũng đưa mắt lên nhìn anh, có chút cảm động.
Anh vậy mà đích thân lên đây gọi cô xuống ăn tối? Nhanh chóng rời mắt khỏi gương mặt điển trai thoáng nét lo lắng kia của Cao Lãng, cô thều thào tiếng: " Được rồi! "
Cao Lãng dìu Tư Duệ xuống nhà, từng bậc cầu thang một anh đều giữ cô rất chặt.
Bước chân cô yếu ớt vụn về như vậy, anh rất sợ cô bị trượt chân mà bị ngã cầu thang.
Vừa đi anh cũng không quên mà luôn miệng nhắc nhở:
- Cẩn thận!
Xuống dưới bếp, Cao Lãng thảnh nhiên để cô ngồi lên đùi mình.
Tư Duệ bất ngờ nhìn anh, đôi mắt dần mở to ra rồi trợn trừng lên như muốn nói: " Anh bị điên sao? " sau đó liền vùng vẫy.
Cao Lãng giữ chặt eo Tư Duệ và cứ thế để cô gái nhỏ chống cự vô ích trong lòng mình, anh cười tà, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên:
- Nếu không muốn trở thành bữa tối của tôi thì em cứ tiếp tục giãy giụa!
Câu nói của anh phát ra, khiến gương mặt cô thoáng chốc đỏ bừng lên.
Tư Duệ bây giờ hoàn toàn đang nằm trong tầm kiểm soát của người đàn ông quyền lực này! Càng chống đối, độ an toàn càng thấp.
Tốt nhất là vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời!
Tư Duệ ngồi im trên đùi người đàn ông và để anh ôm trọn lấy mình, không dám vùng vẫy nữa.
Thấy cô không phản kháng, anh hài lòng mỉm cười.
Liền gắp một miếng thịt bò xào thổi nhẹ rồi đưa lên miệng Tư Duệ.
Cô nhìn anh chằm chằm một lúc mới chịu há miệng ra ăn.
Không ngờ người đàn ông này lại ân cần và chu đáo đến vậy.
Dì Liễu từ nhà bếp đi ra, thấy cậu chủ đang đút cho Tư Duệ ăn, hành động rất ôn nhu, diệu dàng thì vô cùng kinh ngạc.
Là cậu chủ thật sao? Người đàn ông lạnh lùng đã tàn nhẫn ra tay với không biết bao nhiêu người, là người xem phụ nữ chỉ như một công cụ để làm ấm giường, chơi chán rồi sẽ vứt hoặc giết! Là người mà không phải ai muốn cũng có thể tới gần để tiếp cận, chứ đừng nói tới việc được ngồi vào lòng hắn rồi được hắn tận tay chăm sóc như vậy?
Cháu gái của bà có được gọi là may mắn được cậu chủ cưng sủng không hay chỉ là trường hợp đặc biệt? Bà còn không biết giữa họ có xảy ra chuyện gì hay không nữa...!Chỉ hay rằng lúc cậu chủ bảo đã đưa một cô gái về nhà và dặn bà rất kĩ về việc phải chăm sóc tốt cho cô ấy.
Có lẽ cậu chủ thức sự thích Tư Duệ - Trực giác của bà đã mách bảo như vậy!
- Ăn nữa đi! - anh với giọng đầy sự cưng chiều khẽ đưa ngón tay lên lau ít mỡ còn bám trên bờ môi nhỏ nhắn của Tư Duệ.
Còn cô lại nhìn anh với bộ dáng hết sức đáng thương:
- Tôi xin anh, tôi no lắm rồi vậy nên là đừng ép tôi ăn nữa! - Thực sự là cô đã no lắm rồi, nếu còn tiếp tục ăn nữa, e rằng cái dạ dày bé bỏng này của cô sẽ không thể chịu nổi a.
Cô đưa tay xoa bụng mình, no căng rồi, sau đó lại đưa mắt nhìn anh cười khổ.
Cái nhìn đáng yêu đó khiến Cao Lãng không khỏi mềm lòng...
- Được rồi! Không ăn nữa, chúng ta về phòng nghỉ ngơi nào! - Anh vừa nói vừa trực tiếp bế cô đi về phòng.
Khiến Tư Duệ bất ngờ đến không kịp phản ứng trước hành động này của anh.
Một lúc sau cô mới chợt tỉnh, liền kêu la thảm thiết:
- Lãng chết tiệt, bỏ tôi xuống! Bỏ tôi xuống, làm ơn đi! Lãng!!!
Anh mặc kệ cô la hét đấm đá vào ngực mình vẫn thản nhiên bế cô một mạch về phòng.
Để cô ngồi ngay ngắn trên giường, lúc này anh mới lên tiếng:
- Lần sau mà còn ồn ào, em không lườn trước hậu quả đâu! - giọng anh trầm trầm, có chút trêu chọc, anh nhìn đăm chiêu cô gái trước mặt, gương mặt xinh xắn của cô đã trở nên hồng hào hơn một chút rồi!
Anh lấy một cái gối đỡ cô nằm xuống thoải mái rồi ôn tồn nói:
- À, em nghỉ ngơi một lát cho đỡ no, tôi xử lí xong một số việc sẽ đưa thuốc cho em uống!
- Ừ! - Cô khẽ gật đầu, từ đầu chí cuối vẫn lén lút ngắm nhìn gương mặt điển trai của người đàn ông ấy.
Những hành động của người đàn ông ấy đã giúp cho cô cảm nhận được anh đã quan tâm và lo lắng cho cô như thế nào! Điều đó khiến trái tim của Tư Duệ trở nên ấm áp và dần lành lại những vết thương cũ đã bị in sâu.
Cô mỉm cười một cái với anh và cũng đâu hay biết rằng, vì nụ cười ấy mà tim anh đã như ngừng đập, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.
Ánh mắt hổ phách của anh bỗng chốc trở nên đục ngầu.
Những cảnh xuân ngày đó hiện về với bao nhiêu khoảnh khắc yêu kiều, nồng nàn khiến cho xúc cảm trong người đàn ông dâng trào, nơi nào đó vì thế mà trỗi dậy mạnh mẽ.
" Chết tiệt! " - Anh thầm rủa...
______________________________________