Bạch Dĩ Phong sau đó cũng vội vã cùng y tá và vài vị bác sĩ khác vào phòng cấp cứu, lập tức khẩn trương xem xét, cứu mạng bọn họ như lời của Bạch Dương.
Y tá vội vàng đóng cửa phòng lại, không ai trong bọn họ được cho phép vào, từ cách cửa của căn phòng đó cũng chẳng nghe được âm thanh gì.
Trước phòng cấp cứu, chiếc đèn hiệu vẫn tiếp tục tiếp tục phát sáng.
- Ring... Ring..ring.. ( chuông điện thoại)
-Alo?
- alo Song Tử à, cậu đang ở đâu vậy? cậu hẹn tớ ở quán kem xong rồi đi học về lại không đến, cũng không về nhà, vậy rốt cuộc là ở đâu? cậu mau nói đi, đừng có làm tớ lo chết mà! Song Ngư đây mà, chỉ có Song Ngư mới là người tốt bụng lo lắng cho đứa trẻ Song Tử quậy phá này nhất thôi.
- Giờ này còn kem kiếc gì nữa! Cậu không biết đã xảy ra chuyện lớn à, chỉ tại Thiên..B,,à mà thôi, cậu biết mấy chuyện này làm gì, nói với ba mẹ tớ và cả bọn Bạch Dương, kim Ngưu rồi cả Xử Nữ nữa,có thể đêm nay bọn tớ không về nhà nhé! Song Tử lúc nào vội vàng như vậy, chẳng trách làm Song Ngư lo lắng thế.
- Này.. cậu còn chưa trả lời tớ........ Tút tút tút tút....
...........
-Song Tử à, sao lúc nào cậu cũng như vậy.. tại sao lúc nào cũng không màng gì đến tớ.. lúc nào cũng lo cho người khác trước.. lúc nào...hức hức huhu....Song Ngư khóc như một đứa trẻ con, cậu ấy đã quen thấy Song Tử như vậy, nhưng đến lúc thấy Song Tử thật sự như vậy thì lại không cầm được nước mắt, cho rằng Song Tử bài xích cậu ấy, luôn luôn phải âm thầm dõi theo Song Tử, chuyện đó cậu ấy đã coi là một thói quen.
Nhưng Song Tử bao nhiêu năm qua vẫn không hiểu được tấm lòng ấy.
-Tít! chiếc đèn trước cửa phòng ngừng sáng, bọn họ như người ngủ mê bị đánh thức dậy,nhất thời bối rối không biết phải phản ứng như thế nào.
- Anh hai à, bọn họ như thế nào rồi, không sao chứ?
-Không sao, không sao, chỉ là có quá nhiều vết thương, chỗ bầm tím cũng rất nhiều, tay người đó ai cũng có dấu hiệu bị rạn nứt, còn có dấu hiệu xuất huyết, cần nhiều thời gian để chữa trị, tạm thời anh đã băng bó cho bọn họ,không cần lo lắng! Mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì để đến mức bị như vậy?
-Không sao là tốt rồi! Chỉ cần người còn sống là được!
Tất cả bọn họ đều như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, thở phào nhẹ nhõm.
- Thôi, tụi em vào thăm bạn đây, cảm ơn anh nhé! Bạch Dương vui vẻ nói, thuận tay còn vỗ vai anh hai mình.
-Này thế không định trả lời anh à?
- Lát nữa về nhà nói sau đi!
- Ơ này..!
- Đúng là... anh hai là vậy này...đứa em này thật là.. nhưng cuối cùng là xảy ra chuyện gì nhỉ?
- Chào anh! tôi có thể hỏi thăm chút không? một người lạ nào đó trong bệnh viện hỏi Bạch Dĩ Phong, anh ta mặc áo vest trắng, tóc cắt thời thượng, làn da rất trắng lại còn đeo khuyên tai một bên, trên người toát ra khí chất vương giả.
Bạch Dĩ Phong bối rối, chưa từng gặp người này trong bệnh viện, nhưng khí chất đó có thể khiến người ta tự nhiên sợ hãi.
-À.. có thể chứ.. vâng!
- Nhóm người như học cấp lúc nãy đến đây làm gì vậy?
-Hả?
-À.. bọn nó hình như là bạn cùng lớp, mà thực ra tôi cũng chưa gặp bọn nó bao giờ, tại thằng em tôi đột nhiên dẫn đến nên.. anh quen bọn nó à?
-À..ừ... người đó có hơi ậm ừ
Bạch Dĩ Phong ngớ người, không ngờ lũ nhóc lóc chóc cấp lại quen được một người vương giả như thế này, có hơi không hiểu được.
Người đó khẽ nhếch nhẹ môi, đầu hơi cúi xuống, mái tóc đen phủ đi đôi mắt cao quý, có chút làm người ta không biết phải làm thế nào.
- Chào anh! hẹn lần sau còn gặp lại!
- À.. chào!
Hắn nở một nụ cười tươi như hoa, phút chốc khiến mấy cô y tá đỏ mặt nhìn vào bối rối, vẫy tay chào rồi xỏ vào túi quần, quay mặt đi ra khỏi bệnh viện.
Bọn họ vẫn nhìn theo cho đến khi anh ta vào một chiếc Mec đen và đi mất.
Trong bệnh viện
Hai người bọn họ từ từ tỉnh giấc, mở mắt ra đã thấy rất nhiều người đang nhìn mình, Xử Nữ và Bạch Dương ở bên Bảo Bình, Kim Ngưu và Song Tử ngồi nhìn Nhân Mã.
Miệng khô khan không thể nói được, lại muốn nói rằng mình không sao, cảm giác thật ức chế.
- Nư..... tiếng người bọn họ đồng thanh, nhưng bởi vì quá nhỏ nên không nghe ra.
- Nu?
Ánh mắt Nhân Mã khó chịu, bế tắc, cố gắng lặp lại:
- Nước....c..c.cc.
- Nước? A! tớ đi lấy nước ngay cho cậu! Song Tử sốt sắng, bối rối quay lại lấy nước cho Nhân Mã.
- Cốp!
-A! tiếng Song Tử và Bạch Dương chói trời chói đất.
-Làm gì vậy? Bạch Dương hét
-Tớ phải hỏi cậu mới đúng, sao lại đụng đầu tớ? Song Tử gân cổ cãi
- Tớ lấy nước cho Bảo Bình!
-Tớ cũng vậy!
- Vậy tại sao....
Nhân Mã và Bảo Bình cùng nhau nhìn bọn họ, rất muốn khóc nhưng lại không khóc được.
- Hai người rốt cuộc muốn để người ấy chết khát à?! Kim Ngưu quát
- A! Lập tức đi ngay!
........................................
- Khục khục..!
-Này! cậu sặc à? Xử Nữ lo lắng hỏi Bảo Bình.
-Không sao! cô trả lời quả quyết
-À...
Bên này cũng chợt vang lên:
- Sống lại rồi...
- Thật tốt! Nhân Mã tỉnh rồi! tiếng Kim Ngưu vang lên
Nhân Mã lập tức nhìn qua Bảo Bình:
- Bảo Bình, cậu có sao không?
-Không sao, tôi không sao.
- ưm.. Nhân Mã quay lại, hàng tóc mái phủ đi đôi mắt thoáng buồn của nó
- Bạch Dương, tiền viện phí và phẫu thuật sẽ trừ vào tiền tiêu vặt của em đấy nhé! Bạch Dĩ Phong quay vào, nói
-Tùy anh! Bạch Dương nói cụt ngủn câu
- Cái thằng này, lúc nãy đã không thèm trả lời anh, bây giờ lại giờ chứng đấy à?
Bạch Dương lạnh lùng quay mặt đi, không trả lời.
- À, lúc nãy có một người tới tìm bọn em đấy, trông rất đẹp trai lại giàu có, các em quen anh ta à?
-Dạ đâu có! Bọn họ đồng thanh trả lời
- Vậy thì kì lạ quá! Dĩ Phong rất ngạc nhiên.
-Nhìn thì giống như con trai nhà tài phiệt, rất đẹp trai, có vẻ phong lưu ấy, mặc vest trắng. - Dĩ Phong tấm tắc nhận xét
Chỉ có Nhân Mã nghe xong, mặt mày liền biến sắc, tay không ngừng bóp mạnh chăn, từng giọt mồ hôi lạnh cứ chảy xuống vết thương trên má vừa băng bó.
Kim Ngưu ngạc nhiên hỏi: - Cậu làm sao vậy Nhân Mã?
- Không sao! cô ấy trả lời, sợ hãi
- Có phải người đó đeo khuyên bạc bên tai, tóc đen đi xe Mec không ạ?, lại còn khi cười một tay giơ lên thì tay kia phải bấm ngón tay?
Dĩ Phong ngớ người:
-Đúng rồi! sao em biết?
Tất cả ánh mắt đều dồn về Nhân Mã.
Nhân Mã không muốn quan tâm cũng không được nữa, hắn trở về rồi, kẻ đó trở về rồi, nó đột nhiên níu lấy cổ áo của Song Tử ngồi cạnh làm cô ấy thấy rất lạ, mồ hôi cứ không ngừng chảy xuống, cảm giác ớn lạnh chạy khắp sống lưng mang theo tột cùng sợ hãi.
Hắn trở về rồi.