Chị Hạ nghe được lời nói của Kỷ Song Ngư thì thoáng im lặng một chút.
Trong giới showbiz này muốn lấn sân sang lĩnh vực khác cũng không phải là chuyện hiếm gặp.
Nhất là ca sĩ muốn lấn sân sang bên diễn viên để kiếm thêm lượng fan, tăng độ nổi tiếng của mình lên là chuyện thường thấy nhất.
Nhưng chiếm phần nhiều ca sĩ lấn sang diễn viên lại không có biết một chút gì về kỹ năng biểu diễn, diễn vô cùng đơ và cuối cùng bị khán giả chửi đến mức phải quay lại tiếp tục an phận làm một ca sĩ.
Nếu Song Ngư thật sự có thể thành công ở hai mảng này thì là một chuyện tốt, lúc đó lượng fan chắc chắn sẽ tăng hơn nữa.
Nhưng chị lo là cô ấy không thể cân nổi bên diễn xuất, đến lúc đó sẽ giống như những ca sĩ trước thôi.
Nghiêm trọng hơn sẽ có người giật tít nói nữ ca sĩ Kỷ Song Ngư ý đồ lấn sân sang diễn viên nhưng diễn xuất khiến khán giả không ngấm nổi.
Khi đó sợ sẽ có người cho rằng Song Ngư tự tin về bản thân quá mức, không biết khả năng mình tới đâu và cuối cùng thất bại ê chề.
Chị sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến độ hot của cô ấy, không chừng lượng fan sẽ sụt giảm.
Em đang nghiêm túc? Sau khi dứt dòng suy nghĩ của mình, chị Hạ nhìn về phía Kỷ Song Ngư, dáng vẻ hoài nghi nhìn cô ấy.
Em nghiêm túc, em muốn lấn sân.
Muốn trau dồi bên mảng này, em cũng thích được diễn xuất.
Kỷ Song Ngư nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt của chị Hạ.
Em chắc hẳn cũng đã biết, nếu hỏng thì sẽ ảnh hưởng thế nào với em, không chỉ riêng em mà còn cả chị.
Chị Hạ cẩn thận nhắc nhở lại một lần nữa.
Chị là quản lý của Kỷ Song Ngư, nếu có chuyện gì xảy ra chị sẽ bị cấp trên hỏi tội.
Nếu nhân khí của Kỷ Song Ngư sụt giảm, cũng sẽ ảnh hưởng đến lương bổng của chị.
Chị cũng là một con người, đương nhiên với lợi ích của mình cũng phải cân nhắc thật kỹ.
Em biết chứ.
Nếu thất bại, em sẽ an phận lại.
Khi đó em sẽ cho ra tác phẩm thường xuyên, chắc cũng sẽ gỡ gạc lại phần bị mất mà nhỉ? Chị cũng nên tin tưởng em một lần chứ.
Kỷ Song Ngư dùng ánh mắt to tròn đáng yêu nhìn chị Hạ, tay còn lắc lắc cánh tay chị.
Dáng vẻ muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu.
Chị Hạ rốt cuộc cũng thở dài đồng ý, trước giờ Kỷ Song Ngư không thỉnh cầu chị chuyện gì.
Xem như là chiều ý cô ấy một lần đi.
Chị sẽ giúp em chọn kịch bản phù hợp.
Chị giúp em nghe ngóng bên phía Hoắc ảnh đế xem anh ấy sẽ lựa chọn kịch bản nào tiếp theo nhé.
Em muốn bộ phim đầu tiên hợp tác cùng với anh ấy.
Kỷ Song Ngư cũng không quên nhắc nhở chị Hạ một chút, tâm trạng còn đặc biệt thoải mái khi nhắc đến cái tên kia.
Chị Hạ nghe được thì có một chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều, chị chỉ cho rằng Kỷ Song Ngư thấy nếu có thể hợp tác với Ảnh đế thì bộ phim đầu tiên cô ấy đóng sẽ tạo nhiệt hơn nữa.
Nhưng mấy năm gần đây Hoắc Sư Tử chỉ đóng phim ở mảng điện ảnh, còn chị thì định tìm một kịch bản truyền hình cho Kỷ Song Ngư.
Lấy năng lực hiện tại của Kỷ Song Ngư, không có đạo diễn điện ảnh nào dám đưa kịch bản của mình cho cô ấy.
Một vai phụ cũng không vì Kỷ Song Ngư còn chưa có tác phẩm nào, còn là một kẻ lấn sân, một chút cơ hội cũng không có.
Nhưng cô ấy đã nhờ như thế rồi, chị đi nghe ngóng một chút cũng không sao.
Trò chuyện được một chút thì chị Hạ ra về, Kỷ Song Ngư thong thả bước chân về phòng mình.
Đây là nơi ở, là khu vực thuộc về riêng cô, trừ cô ra thì những người khác không thể vào.
Nhìn tấm poster treo trên tường, cô khẽ mỉm cười một tiếng.
Tấm ảnh đó có một nam nhân đang mặc vest, dáng người cao lớn.
Dung mạo phải nói là cực soái, như một tác phẩm điêu khắc được thượng đế tự tay nặn ra vậy, từng đường nét trên khuôn mặt đều vô cùng rõ ràng.
Cộng thêm cái khí chất như một vương tử kia thật khiến người ta không nhịn được mà sinh lòng ái mộ.
Người này chính là thần tượng của cô, Hoắc Sư Tử.
Cô đã ngưỡng mộ và thần tượng anh ấy rất lâu rồi.
Vì anh ấy nên cô mới từ bỏ ngành nghề yêu thích của mình mà dấn thân bước vào giới showbiz.
Cũng may cô có được giọng ca thiên phú và tình cờ là quán quân một cuộc thi âm nhạc lớn.
Lúc đó khi thấy được năng lực của cô, người của Thịnh Hạ quyết định đào cô về.
Cuối cùng không phụ sự kỳ vọng của cô và cả bọn họ, vừa debut đã thành công.
Ngay lúc này đây, khi đã nổi tiếng rồi, cô muốn đánh liều bước sang bên diễn viên.
Vì muốn được một lần có thể đứng chung và diễn cùng một bộ phim với anh.
Tất cả những gì cô ao ước chỉ là có thể đứng bên cạnh thần tượng là đủ rồi.
Vì thế, cảm thấy hiện giờ mình coi như đã nổi tiếng rồi, đây là thời điểm tốt nhất.
Hơn nữa nghe được là Hoắc Sư Tử vừa đóng xong bộ " Điệp viên " hiện giờ cũng đã công chiếu rồi nhưng vẫn chưa nhận phim mới.
Cô muốn nhân lúc này nói ra quyết định của mình với quản lý luôn.
Hoắc Sư Tử, hy vọng có thể cùng anh đóng một bộ phim.
...!
Trời cũng đã xế chiều, lúc này đây tại sân bay ở Vương Thành, một chiếc máy bay vừa từ đất nước M mang số hiệu M đã đáp đất thành công.
Từng hàng hành khách nối đuôi nhau bước ra ngoài.
Ai nấy khi gặp người thân của mình đều rất vui vẻ.
Trong đó, một chàng trai mái tóc màu xám tro đặc biệt chậm rãi bước ra thu hút ánh nhìn của mọi người.
Mái tóc này là đặc điểm nhận dạng của Dực gia, bởi vì gen Dực gia khá đặc thù nên khi sinh ra thì con cháu họ đều mang đặc tính như vậy.
Hàng mày rậm đầy thu hút như đang tăng thêm vẻ đẹp nam tính của chàng trai này.
Đôi đồng tử cùng màu với màu tóc thoạt nhìn vô cùng đặc biệt và thu hút người nhìn.
Sóng mũi cao trên đôi môi mỏng đào hoa đầy quyến rũ.
Dáng người cao lớn cộng thêm cái khí chất trời sinh vốn có, nên giờ phút này hắn đang là tâm điểm của nơi đây.
Đặc biệt là các em gái còn nhìn hắn hú hét ầm ĩ.
Hắn theo thói quen hôn gió lại với những cô gái đó làm hiện trường đặc biệt hỗn loạn.
Người có dáng vẻ như thế ngoài Dực gia Tam thiếu, Dực Song Tử ra thì còn ai vào đây?
" Tam thiếu gia, mừng cậu trở về.
" Tài xế bước đến mang lấy vali, còn cung kính mà chào một tiếng.
" Ô? Có một mình anh thôi sao? Rõ ràng biết hôm nay tôi về mà vẫn không ai đến đón.
" Dực Song Tử nhìn anh chàng tài xế rồi thuận miệng nói bừa một câu.
" Đại thiếu gia có việc cần xử lý ở tập đoàn.
Tôi nhận lệnh thay cậu ấy đến đây rước cậu.
"
Dực Song Tử không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Không cần nói cũng biết anh hai bận việc rồi.
Anh ấy cho người tới đón còn đỡ hơn để hắn một mình hiu quạnh bắt xe về nhà.
" Anh đưa tôi đến Night Bar đi, thuận tiện mang vali của tôi về hộ trước.
" Dực Song Tử nằm ngả người ra sau, phân phó một câu.
Anh tài xế cũng không nói gì mà gật đầu nhận lệnh, hắn chỉ cần làm theo, không cần thiết phải thắt mắt nhiều về chuyện của người khác.
Dực Song Tử đưa mắt nhìn qua cửa kính xe, Vương Thành sau sáu năm cũng đã thay đổi ít nhiều rồi.
Ngày càng xa hoa và hiện đại hơn nữa.
Thời gian trôi một tí, hắn đã gần ba mươi rồi, cũng sắp thành đại thúc rồi.
Mà cũng chưa đến lượt hắn đâu, ít ra hai ông anh ở nhà còn già hơn hắn.
Đến tuổi đại thúc rồi, sắp thành một lão già.
Theo hắn nhớ thì bọn họ đã ba mươi rồi nhỉ? Lâu rồi không gặp, có khi nào bọn họ thật sự trở thành đại thúc râu ria xồm xoàm không? Nghĩ như vậy Dực Song Tử không nhịn được cười một tiếng.
Nếu để cái suy nghĩ này của Dực Song Tử bị hai người anh trai kia biết thì thảm rồi.
Tài xế liếc nhìn Dực Song Tử qua gương chiếu hậu, mặt đang đầy dấu chấm hỏi khi thấy hắn ta cười một mình.
Không phải bị ai nhập đó chứ?
Má ơi, sợ quá!
Không lâu sau, xe dừng lại trước cổng hộp đêm Night Bar.
Vì giờ này chỉ mới bảy giờ, còn khá sớm nên lúc này cũng không quá đông đúc, thường thì các hộp đêm sẽ lên nhạc vào lúc chín giờ tối.
Nơi đây là nơi dành cho các quý công tử, tiểu thư nhà giàu có, cũng có cả dân chơi vào đây chơi thâu đêm.
Nếu nói vào ban đêm tất cả mọi người đều an giấc thì vào lúc này mới là chính thức bắt đầu cuộc chơi của bọn họ.
Dực Song Tử đi qua một đại sảnh lớn, chỗ này vào ban đêm khi đã lên nhạc rồi thì cực kỳ sôi động.
Đây là sảnh lớn, tập trung nhiều người nhất của hộp đêm, hầu hết đều sẽ quẫy ở chỗ này.
Còn một nơi nữa là khu VIP, dành cho những khách hàng đã quen biết lâu của quán, có được thẻ VIP thì mới có thể đặt được chỗ này.
Phòng VIP như là cách biệt với không khí huyên náo bên dưới, trên mỗi phòng sẽ có một tấm kính để người ở trong phòng có thể nhìn rõ được cảnh tượng bên dưới nhưng người ở phía dưới lại không nhìn được người ở bên trong những căn phòng đó.
Dực Song Tử thong thả đi về phía khu VIP, ánh mắt vẫn chú ý quan sát tứ phía.
Xem ra nơi này nhìn cũng không thay đổi gì mấy.
À cũng có nhỉ, càng nhiều em gái xinh đẹp hơn xuất hiện.
Hắn theo trí nhớ đi đến căn phòng dành riêng cho Hội bọn hắn, sau sáu năm hắn rời đi chắc hẳn vị trí của căn phòng sẽ không thay đổi.
Phòng này đã được cả đám bọn hắn mua lại, trừ bọn hắn thì ai cũng không được vào.
Nếu cố ý làm trái quy định của căn phòng này thì sẽ lãnh hậu quả, bọn hắn không phải người dễ chọc.
Chủ quán đương nhiên biết nên ra lệnh cho người trong coi căn phòng này vô cùng cẩn thận, không dám làm trái ý.
Phải biết đám người này toàn là con cháu gia tộc lớn, còn là người nổi tiếng và tinh anh trong xã hội thượng lưu, lão chủ quán không dám đi chọc cái tổ kiến lửa này.
Cuối cùng thì cũng đến được căn phòng, Dực Song Tử theo thói quen định mở cửa đi vào trong thì bị một người chặn lại.
Một cô gái thấy chàng trai này nhìn có vẻ lạ mặt, lại còn vào phòng VVIP này nữa.
Ông chủ đã từng dặn cô bất cứ ai cũng không được cho vào đây.
Nên khi cô vừa thấy nam nhân lạ mặt này liền nhanh chóng ngăn lại.
Thưa anh, nơi này anh không thể vào.
Mời anh di chuyển sang nơi khác.
Cô gái rất đúng quy tắc của quán mà nói chuyện với khách.
Tại sao tôi lại không thể vào? Dực Song Tử cũng không có ý định bước đi, mỉm cười hỏi cô gái.
Cô nhân viên đó nhìn thấy nụ cười của Dực Song Tử này thì thoáng đơ vài giây.
Người đàn ông này thật đẹp.
Không thể vào được ạ! Thưa anh, anh đừng làm khó tôi ạ.
Cô nhân viên sau giây phút ổn định lại tâm tình thì ngầng đầu lên trả lời người đàn ông trước mặt.
Quản lý theo thói quen đi kiểm tra khu vực xung quanh các phòng VIP này, đặc biệt là cái phòng VVIP kia để đảm bảo không có bất cứ sai sót gì xảy ra.
Đột nhiên anh ta thấy được một người đàn ông bị nhân viên của mình chặn lại ở trước cửa phòng VVIP.
Lại có chuyện gì rồi sao?
Trước đây cũng đã từng xuất hiện những người có ý định thăm dò căn phòng đặc biệt này nhưng đều bị bọn họ và thủ vệ của Quân thiếu gia ngăn lại.
Những thủ vệ này được Quân thiếu cử lại ở chỗ này để canh căn phòng này.
Chẳng lẽ hôm nay lại có người đến gây rối? Hôm nay Hội tinh anh kia sẽ tụ tập lại, anh ta không thể để bất cứ sơ xuất nào xảy ra.
Nhưng khoan đã!
Người đàn ông kia...!mái tóc màu xám tro.
Mái tóc đặc biệt thế này, chẳng lẽ là người của Dực gia?
Khi anh ta đi gần lại mới phát hiện ra, đúng là người của Dực gia rồi.
Anh ta không nhìn lầm.
Tam thiếu gia, anh trở về rồi sao? Mừng anh trở lại.
Anh ta mỉm cười chào hỏi rồi liếc nhân viên của mình một cái.
Mong anh thứ lỗi, đây là nhân viên mới của chúng tôi.
Vì anh rời đi lâu quá cô ấy không biết mặt anh, nếu có chỗ nào đắc tội mong anh tha thứ.
Nghe trợ lý nói xong, nhìn thái độ cung kính của anh ta cô mới biết vừa rồi mình chặn phải người không chọc được rồi.
Vì thế nên nhanh chóng cúi người xuống xin lỗi vị trước mặt.
Người này có thể vào phòng VVIP, chắc chắn không tầm thường.
Haha, không biết không có tội.
Cô gái, nhớ kỹ mặt tôi một chút, sau này tôi sẽ còn đến đây thường đấy.
Dực Song Tử bật cười một tiếng, bàn tay thon dài nâng cằm cô gái kia lên, chậm rãi nói một câu.
Nói rồi hắn xoay người bước vào phòng.
Còn cô gái kia khi nghe được câu nói của hắn thì mặt thoáng biến sắc, hắn ta ghi hận mình rồi sao?
Dực Song Tử không biết vì câu nói kia của hắn mà dọa cho con gái người ta sợ mất mật đến nổi phải xin nghỉ việc.
Nhưng quá oan cho hắn rồi, là cô gái đó tự nghĩ tự dọa mình thôi, hắn chỉ đơn thuần là nói một câu như thế, không có ý gì cả.
Hơn nữa tâm trạng hôm nay tốt, hắn cũng không vì vụ nhỏ xíu này mà ghi thù đâu.
Vừa vào đã bắt gặp hai bóng người ngồi sẵn ở đó.
Hắn có đôi phần ngạc nhiên, cứ tưởng hắn là đến sớm nhất rồi chứ.
Yo, lâu quá không gặp.
...!
[ TPHCM, // ].